Người đăng: langtudochanh
…………………………………….
Theo thường kì của Tiêu tộc, tất cả các trưởng lão, hộ pháp của Tiêu tộc chỉ
tập trung vào ngày họp cuối năm. Tuy hôm nay lại ngoại lệ, chỉ mới bước vào
tháng sáu mà thôi mà tất cả trưởng lão, hộ pháp, thậm chí ngay vị lão tổ Hóa
Anh cảnh cao cao tại thượng của Tiêu tộc cũng xuất hiện tại nơi đây, ngay tại
nghị sự điện này. Tất cả bọn họ xuất hiện tại đây chỉ có một lý do. Đúng vậy,
họ chính là nghị sự chuyện của tam đại thiếu gia, con trai tộc trưởng, Tiêu
Vân.
Ngồi tại chính giữa bàn nghị sự hiển nhiên là vị lão tổ kia, im lặng một lúc
lâu vị lão tổ kia mới lên tiếng
“Ta tin tưởng các vị đã biết lý do họp khẩn cấp Tiêu tộc hôm nay, từng vị
trưởng lão, hộ pháp hãy đưa ra ý kiến của mình đi. “
Cả đám trưởng lão rơi vào trầm mặt, hiển nhiên tất cả bọn họ đều biết chuyện
của Tiêu Vân, cũng biết được mặt tốt lẫn mặt xấu của nó. Nhưng để đưa ra quyết
định rất khó khăn, qua thời gian một nén nhang, ngoài ý nghĩ của mọi người,
cửu trưởng lão lại là người đầu tiên lên tiếng
“Thưa lão tổ, ta xin có một ít nhận định riêng của mình”
Tiêu tộc lão tổ gật đầu “ nói đi”
“Vâng, mọi người có thể thấy Tiêu Vân con trai tộc trưởng thức tỉnh được nhất
tinh Thiên cấp, đây là điều đáng mừng của tộc ta, mọi người cần gì phải suy
nghĩ, lập tức đưa vào đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, gửi đi Hổ Lan học viện
là được, ta tin chắc năm năm sau Tiêu tộc ta sẽ phát minh quang đại”
Sau khi cửu trưởng lão dứt lời, nhị trưởng lão cũng nói
“Không thể được, Tiêu Vân thức tỉnh Nhất tinh Thiên cấp, đây là chuyện mà
người người chú ý. Nên nhớ Tiêu tộc ta có rất nhiều thế lực thù địch, một khi
bọn họ liên kết tấn công tộc ta đó cũng là một hồi kiếp nạn, ta đề nghị phế bỏ
linh căn Tiêu Vân, trục xuất ra khỏi gia tộc”
Nhất hộ pháp lên tiếng phản bác
“Như thế không được, việc này sẽ làm Tiêu tộc trở thành cái đích cho mọi người
chỉ trích, Tiêu tộc con cháu mà ta không bảo vệ được thì cần gì tồn tại”
Ngũ trưởng lão cũng lên tiếng
“Không bảo vệ được thì đã sao, nên nhớ Tiêu tộc ta còn có hơn trăm ức miệng
ăn, các ngươi nghĩ như thế nào về bọn họ”
Tất cả mọi người lại rơi vào trầm mặt, lúc này lão tổ Tiêu tộc lên tiếng
“Lời của Ngũ trưởng lão không sai, tộc ta còn có hơn trăm ức miệng ăn, bọn họ
là vô tội, thế nhưng lời của Nhất đại hộ pháp nói rất đúng, đến con cháu tộc
ta mà cũng không bảo vệ được thì tộc ta cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
Tiêu Hạm, ngươi là phụ thân của Tiêu Vân, đồng thời cũng là Tiêu tộc tộc
trưởng, ta muốn nghe ý kiến của ngươi”
“Vâng, lão tổ”
“Là tộc trưởng, ta cũng không thiên vị ai hết, thứ cho ta được nói thẳng. Nhị
trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, thất trưởng lão, bát trưởng lão,
nhị hộ pháp, tam hộ pháp, các ngươi quá bảo thủ. Ta nói cho nghe nhé, Tiêu Vân
con trai ta sinh ra lôi kiếp đánh xuống trạch viện thì có liên quan gì tới nó,
gia tộc xuống dốc nó có làm gì, không phải gia tộc xuống dốc là trách nhiệm
của các ngươi chưa làm tròn bổn phận sao, các ngươi đã không thừa nhận thì
thôi lại còn đổ cho nó là tai tinh, mẫu thân nó tại sao hôn mê, trong lòng ta
rõ nhất, nó chỉ là đứa trẻ cô độc mười ba năm trời không có tình thương gia
tộc. mười ba năm nay ta mặc kệ không so đo với các ngươi, nhưng lần này ta
phải nói. Tiêu Vân, nó rõ ràng thức tỉnh linh căn Thiên Cấp, các ngươi lẽ ra
phải ngay lập tức đưa vào trọng điểm bồi dưỡng mới đúng, đằng này các ngươi
lại mở nghị sự gia tộc thương thuyết quyết định có nên trục xuất nó hay không,
ta hỏi các vị có gia tộc nào có đệ tử thiên phú trác tuyệt lại đi phế linh căn
của đệ tử đó đuổi ra khỏi gia tộc hay không? haha tất nhiên là không rồi. Hai
đứa con trai đầu của ta các ngươi cũng đẩy đi xa, ta có lỗi gì với các ngươi
sau. Nay ta lấy danh tộc trưởng tuyên bố, ai dám phế bỏ Tiêu Vân, trục xuất nó
ra khỏi gia tộc thì đừng bảo ta nên nghĩ đến tình đồng tộc. Lão tổ, lời có thể
nói ta đã nói hết”
“ukm” Tiêu tộc lão tổ gật đầu, sau đó lấy mắt quét ngang tất cả trưởng lão hộ
pháp, chừng một thời thần lão tổ Tiêu tộc ra quyết định
“ Như Tiêu Hạm đã nói, Tiêu tộc của chúng ta cần phải chỉnh đốn lại. Chuyện
phế bỏ trục xuất Tiêu Vân không nên nhắc lại nữa, các ngươi rõ chưa, rõ rồi
thì tan họp, Tiêu Hạm lưu lại”
“Vâng, lão tổ”
Tất cả các trưởng lão hộ pháp đồng thanh hô rồi lục tục rời đi, một lúc sau
trong phòng nghị sự chỉ còn lại hai người Tiêu Hạm và Tiêu tộc lão tổ.
Lúc này Tiêu tộc lão tổ đưa mắt nhìn về phía cửa hông trong nghị sự điện sau
đó cất tiếng nói “mọi người đã đi hết rồi Tiêu Vân, Mai Yên hai ngươi ra đi”
Tiêu Hạm cả kinh, té ra nãy giờ con trai hắn nấp ở bên nghe lén, Tiêu Vân và
Mai Yên cũng giật mình, hóa ra vị lão tổ này từ đầu đã biết mình nấp ở đó,
chẳng qua không lên tiếng vạch trần mà thôi.
“Con cháu Tiêu Vân, bái kiến tổ tông, vấn an phụ thân”
“Được rồi, đứng lên đi. Nãy giờ ngươi đứng đó ắt đã nghe hết tất cả. Ta muốn
nghe ý kiến của ngươi”
Tiêu Vân phân vân, một lúc sau mới lên tiếng nói
“Lãi tổ, con cháu cả gan muốn hỏi một số vấn đề, cầu lão tổ trả lời thắc mắc”
Tiêu tộc lão tổ giật mình, không nghĩ tới Tiêu Vân muốn thỉnh giáo mình, ánh
mắt lão nhìn về Tiêu Vân chăm chú, sau đó phá lên cười mà nói
“Haha, tốt có cốt khí, hỏi đi, những gì ta biết ta sẽ trả lời ngươi”
“Vâng”