Suýt Chết .


Người đăng: DinhNgocThach

sau khi thu mấy cây thiên hương cô vào nhẫn, Thiên Mặc định bước đi thì không
biết nghĩ gì mà lại dừng bước nhìn con lộ vĩ yêu xà nói:

- Mày tới chỗ khác ngủ đi,kẻo thằng nào vui tính thấy mày thì nó lại thông
mày lòi ruột đấy!

Con rắn mở mắt, ý của Thiên Mặc hắn không hiểu toàn bộ, tuy nhiên nó vẫn hiểu
được một chút là nhân loại này bảo nó không nên ngủ ở đây.

- Cho mày nè! Ăn rồi đi chỗ khác đi!

Thiên Mặc ném cho con rắn một viên linh ngọc, dù sao thì mười cây thiên hương
cô cũng kiếm được một trăm viên linh ngọc, cho con rắn này một viên cũng không
sao.

Con rắn thấy Thiên Mặc ném cho một viên linh ngọc liền há miệng nuốt luôn vào
bụng,còn tiếp tục dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn.

- A! Ta cũng không có nhiều đâu, cho mày ba viên nữa thôi,đi chỗ khác ngủ đi!

Thiên Mặc vung tay lên,ba viên linh ngọc bay ra, con rắn nhanh chóng nuốt ba
viên linh ngọc vào bụng. Hắn khoát tay ý bảo con rắn đi đi. Con rắn lưu luyến
nhìn nhìn vào chiếc nhẫn trữ vật của Thiên Mặc rồi quay đầu, ngoe nguẩy bò vào
một bụi rậm gần đó một vài hơi thở sau đã mất hút khỏi phạm vi thần thức của
Thiên Mặc. Thiên Mặc đứng đó một lúc mới rời đi theo hướng khác.

Năm ngày trôi qua, hắn có thu thập được một vài cây linh dược cấp thấp. Cũng
gặp một vài con yêu thú,có con cấp một thì chỉ nhìn hắn không để ý, có con cấp
hai vui tính thì rượt hắn té khói, cũng may là hắn chưa gặp con cấp ba nào.
Hoặc nếu có gặp thì hắn chạy nhanh hơn não. Chỉ có điều là linh thảo cấp
ba,cấp bốn hắn còn chưa gặp cây nào.

- Ồ, lục linh quả!

Thiên Mặc ngạc nhiên nhìn một cây linh thảo trước mắt hắn. Đó là lục linh thụ,
trên cây có một lục linh quả. Loại quả này có thể cho tu sĩ dưới tu vi kết
nguyên nâng lên một cấp nhỏ. Thiên Mặc mừng rỡ hái linh quả chjo vào miệng rồi
ngồi xuống luyện hóa ngay. Người khác nếu thấy hắn làm như vậy chắc tưởng hắn
bị điên hoặc chán sống, trong này nơi đâu cũng là nguy hiểm, tên này cư nhiên
cả gan ngồi đây tu luyện, bình thường mới là lạ. Cũng không trách Thiên Mặc
được, hắn bây giờ rất muốn tăng cao tu vi,kinh nghiệm ở trong này còn ít nên
mới làm như vậy thôi.

Linh quả vừa vào bụng, một dòng năng lượng nhẹ nhàng, tươi mát lan truyền,
Thiên Mặc nhanh chóng luyện hóa dòng năng lượng này. Một canh giờ sau..." bụp
",một tiếng động vang lên trong người Thiên Mặc. Hắn mở mắt ra vui mừng cười
tươi như hoa héo. Sau khi sử dụng lục linh quả hăn đã thành công đột phá tu vi
luyện khí từ tầng sáu lên tầng tầng bảy. Hắn dùng thần niệm quét vao trong cơ
thể, kinh mạch mở rộng ra một chút, đan điền cũng rộng ra một chút. Hắn từ
luyện khí trung kì sang hậu kì, hay nói đúng hơn là khôi phục lại vì trước khi
Lâm Mặc chết đi thì tu vi của hắn là luyện khí tầng bảy mà.

" Khè khè khẹt"

Thiên Mặc đang định thử thực lực mới của mình thì nghe thấy một tiếng kêu chói
tai, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại...

- Đệt!

Thiên Mặc hắn không nhịn được mà chửi thề, trước mắt hắn bây giờ là một con
hắc mao khổng chu cấp một trung kì viên mãn. Con hắc mao khổng chu này to như
con voi vậy, trên người mọc tua tủa lông đen sì, cái đầu có tám con mắt, cặp
răng nanh vừa đen vừa nhọn,trên đó còn rỉ ra vài giọt chất nhầy màu xanh. Con
nhện này nhìn cây lục linh xong lại nhìn Thiên Mặc, bộ dạng muốn ăn hắn rồi.
Thiên Mặc nhìn biểu hiện của con rắn liền biết là cái cây này do con nhện
trông coi, muốn dùng lục linh quả để thăng cấp lên cấp một hậu kì, chỉ là quả
chưa chín nên chưa sử dụng, hôm nay không biết đi đâu bây giờ trở lại thì thấy
hắn ngồi đây còn quả thì không còn nữa liền biết chuyện gì xảy ra rồi, nếu con
nhện này tha cho hắn mới là chuyện lạ. Dù con nhện này câp bậc bây giờ thấp
hơn Thiên Mặc một chút nhưng một khi đánh nhau thì không biết ai chết trước
đâu. Một là Thiên Mặc vừa mới đột phá khí tức chưa vững, hai là yêu thú có lợi
thế về thể lực. Nếu một nhân loại bình thường chiến đấu cùng với một yêu thú
cùng cấp thì nhân loại đó chắc chắn sẽ thua, cũng bởi vì yêu thú có cơ thể to
lớn, mạnh mẽ, sức phòng ngự tốt hơn con người nên mới có kết quả đó. Thiên Mặc
biết điều đó nên hắn không muốn đánh nhau chút nào cả, chưa nói đến chuyện
thắng thua, chỉ nói đến việc hao tổn chân khí và thần thức cũng không phải
chuyện tốt rồi. Nghĩ đến đây, Thiên Mặc quay đầu muốn chạy nhưng hắn chỉ bước
một bước liền dừng lại nhìn chằm chằm con nhện. Con nhện thấy Thiên Mặc định
chạy đang muốn đuổi theo,không ngờ lại thấy nhân loại này dừng lại thì tưởng
là muốn dừng lại để đánh nhau liền thủ thế nhìn vào Thiên Mặc. Tất nhiên là
Thiên Mặc không dừng lại để chơi cùng con nhện này rồi... Hắn bình tĩnh rút
thanh đoản kiếm ra dồn chân khí vào rồi chém ra một đường kiếm khí. Hắn biết
chắc chắn là con nhện này có thể tránh đi nhưng hắn vẫn làm như vậy bởi vì mục
đích của hắn không phải con nhện. Con hắc mao khổng chu này thấy đường kiếm
khí bay tới liền nhanh chóng nhảy qua một bên, đường kiếm khí bay sượt qua một
chiếc chân của nó rôi ghim vào một gốc cổ thụ, để lại một vết chém sâu hoắm
trên thân cây. Con nhện vui mừng muốn nhìn vẻ mặt của tên nhân loại khi không
chém trúng nó, con nhện ngẩng đầu lên thì thấy tên nhân loại đã cách xa nó một
đoạn rồi, hắn còn cắm đầu cắm cổ chạy nữa. Đang lúc con nhện suy nghĩ có nên
đuổi theo hay không thì lại thấy chỗ mà cây lục linh thụ bây giờ là một hố
đất, còn cái cây thì đã biến mất rồi.

" Khè khét lẹt "

Con nhện nổi khùng, vốn đang muốn tha cho tên này không ngờ tên này cư nhiên
ngay cả lục linh thụ cũng đào đi nốt, bây giờ nó đã hiểu tại sao lúc đó nhân
loại này lại dừng lại rồi, hóa ra là muốn đánh lạc hướng nó để lấy đi lục linh
thụ. Hắc mao khổng chu thét lên một tiếng rồi dốc sức đuổi theo Thiên Mặc.
Thiên Mặc thấy con nhện đuổi theo thì lại càng chạy như điên. Sở dĩ lúc đó hắn
dừng lại nguyên do cũng như con nhện này nghĩ, đằng nào cũng kết thù rồi chi
bằng đào cả cây đi luôn cũng được, tất nhiên hắn không biết rằng con nhện định
tha cho hắn nhưng vì tại hắn đào cái cây đó đi nên nó mới quyết đuổi hắn, nếu
như hắn biết thì chắc chắn hắn sẽ không làm như vậy.

Hai ngày sau... Thiên Mặc dừng lại, con nhện này dù sao cũng cấp thấp hơn hắn
một chút, cộng voi thân hình khó di chuyển trong địa hình này nên sau hai ngày
hắn cũng cắt đuôi được con nhện. Hắn lấy ra một viên hồi nguyên đan nuốt vào,
trải qua vụ việc vừa rồi hắn cũng không dám làm liều tu luyện trong này nữa.
Đan dược vừa vào bụng một lượng linh lực tản ra bổ sung vào lượng chân khí đã
hao tổn của Thiên Mặc. Hắn đứng dậy đi tiếp, ở một chỗ không phải chuyện tốt.
Hai canh giờ sau, Thiên Mặc hắn trợn mắt nhìn cây linh thảo phía trước, từ khi
hắn vào đây chưa bao giờ thấy được một cây linh thảo nào cấp ba cả, hôm nay
hắn cư nhiên thấy một cây xích diệp thảo ở trước mắt hắn. Xích diệp thảo là
linh thảo cấp bốn có thể luyện chế linh đan từ cấp một đến cấp bảy, quan trọng
ở đây là nó là nguyên liệu chính để luyện ra hồi nguyên đan linh đan cấp sáu,
nó có thể để cho tu sĩ dưới kết anh hồi phục chân nguyên trong nháy mắt. Một
cây xích diệp thảo cũng có giá mấy nghìn linh ngọc hạ phẩm. Thiên Mặc làm sao
mà bình tĩnh được nữa. Hắn nhanh chóng tới gần cây xích diệp thảo.

" Thẹt thẹt"

Thiên Mặc dừng bước, nhìn con yêu thú chắn trước chân hắn.

- Ủa, sao lại là mày?!

Thiên Mặc ngạc nhiên nhìn con rắn đang bò dưới chân hắn, con rắn này chính là
con rắn thân trắng đuôi tím lần trước nằm ngủ bên cạnh khóm thiên hương cô.
Lúc đó hắn đi ngược hướng con rắn đã bò đi không ngờ hôm nay lại có thể gặp
lại, chỉ có điều con rắn đã thăng cấp lên cấp một trung kì.

- Tao với mày cũng có duyên nhỉ! Được rồi tránh ra để tao thu cây linh thảo
đó trước rồi lát nữa cho mày linh ngọc.

Vừa nói hắn vừa chỉ vào cây xích diệp thảo phía trước hành động này

cũng giống với lần trước chỉ là lần này con rắn không nhắm mắt ngủ tiếp mà
trợn mắt nhìn hắn.

- Mày trợn mắt nhìn tao làm gì? Chẳng lẽ cái cây đó của mày? Thế để tao hai
đi, tí nữa tao cho mày nhiều linh ngọc hơn là được mà!

" Lắc lắc"

- Mày không đồng ý sao? Thế thôi tao không cần cả cây đâu, chỉ lấy nửa cây
thôi cũng được!

" Lắc lắc "

- Sao mày lắc đầu hoài zậy? Mày nhất quyết không cho tao sao?

" Thẹt thẹt "

- Mày muốn nói gì?

" Thẹt thẹt "

Con rắn bò tới một tảng đá dùng đuôi quấn lại lên rồi vứt hướng cây xích diệp
thảo.

- Mày định là...

RẸT XẸT RÀO

Thiên Mặc nói được nửa câu thì dừng lại khi hắn thấy tảng đá mà con rắn ném
vào lúc cách cây xích diệp thảo năm mét liền bị mấy chục tia lôi điện đánh
thành mảnh nhỏ,mấy mảnh nhỏ này rơi xuống thì chìm dần xuống đất mất tích,nếu
như không tận mắt nhìn thấy có lẽ sẽ không ai tin cả.

- Đầm lầy lôi điện!

Thiên Mặc bật thốt lên. Trong ngọc giản mà Lâm gia đưa cho hắn có nói rằng một
trong những nguy hiểm chết người trong Lôi Vụ Sâm Lâm là đầm lầy lôi điện.
Cũng may là có con rắn nếu không đến lúc chết mới biết mình ngông cuồng. Cây
xích diệp thảo ở đây bao nhiêu năm chẳng lẽ chỉ co một mình Thiên Mặc hắn
thấy, vậy tại sao thì nó vẫn còn ở đây. Sau lưng hắn mồ hôi lạnh toát ra.

- Lần sau phải cẩn thận hơn mới được!

Thiên Mặc nói thầm. Hắn nhìn xuống con rắn rồi nói:

- Cảm ơn mày ha! Mày đã cứu tao một mạng rồi! Thôi, tao đi đây.

Thiên Mặc quay đầu định bước đi thì ngạc nhiên nhìn xuống chân của mình.

- Mày quấn chân tao lại làm gì? Tao phải đi a!

Không hiểu sao con rắn này lại quấn chân của Thiên Mặc lại không cho hắn đi
nữa.

" Thẹt thẹt"

- Ngươi muốn nói cái gì?

Con rắn nghe thấy Thiên Mặc hỏi liền dùng cái đuôi của mình chỉ vào chiếc nhẫn
trữ vật của hắn rồi lại chỉ vào miệng của nó, sau đó lại chỉ cây xích diệp
thảo rồi lại chỉ vào người hắn.

- Cái gì? Ý của mày là thể lấy được cây xích diệp thảo đó sao?

Thiên Mặc trợn mắt nhìn con rắn.

" Gật gật "

- Nếu mày hái được thì tao cho mày năm mươi viên linh ngọc. " Vèo", căn bản
là không cần Thiên Mặc nói câu thứ hai thì con rắn liền bay tới cây xích diệp
thảo rồi.

Thiên Mặc kinh hãi nhìn con rắn này, chẳng phải là nó biết ở đó có lôi điện
rất nguy hiểm hay sao? Hắn còn tưởng con rắn sẽ làm gì đó để thu cây linh thảo
lại chứ,sao lại trực tiếp bay tới đó? Nhưng một giây sau,Thiên Mặc càng kinh
hoảng hơn khi thấy có vai chục tia lôi điện to bằng ngón tay cái đánh trúng
vào con rắn nhưng con rắn lại chẳng bị làm sao cả, chỉ khiến nó chậm lại một
chút thôi, mặc dù hắn biết yêu thú có sức phòng ngự lớn hơn con người nhưng
con rắn này cũng chỉ là cấp một trung kì thôi mà, vả lại đừng nói đến cấp một
trung kì, cho dù là cấp ba trung kì tới đây cũng không thể ung dung như con
rắn này đâu. Hai giây sau,con rắn bay trở về với cái đuôi còn đang quấn chặt
xích diệp thảo và con mắt thì sáng rực nhìn hắn, Thiên Mặc tỉnh ngộ lại,nãy
giờ chỉ để ý tới sức phòng ngự của con rắn mà không để ý tới tốc độ của nó,
bây giờ nhớ lại mới thấy con rắn chỉ dùng ba giây để bay một quãng đường hai
mươi mét,nếu bình thường thì cũng chẳng có gì đặc sắc cả nhưng mà nó còn vừa
phải nhổ một cái cây to bằng người nó, trên đường lại phải chống lại hàng chục
tia lôi điện a. Thiên Mặc nhìn cái thân thể vô khuyết của con rắn mà cũng hít
vào một ngụm hơi lạnh, nhiều lôi điện như vậy đánh vào mà chỉ khiến con rắn bị
tróc một ít vảy và vài chỗ có nám đen mà thôi, yêu thú gì mà kinh khủng vậy?
Nếu để người khác biết được có một con rắn nghịch thiên như vậy chắc là có
hàng tá người sẽ nhảy vào Lôi Vụ Sâm Lâm để tìm bắt nó.

- Mày bá đạo!

Thiên Mặc không nhịn được mà bật ngón tay cái lên với con rắn. Mặc dù không
hiểu động tác của Thiên Mặc là gì nhưng con rắn cũng hiểu là hắn đang khen
nó,con rắn không để ý tới,nó đang trông chờ linh ngọc của Thiên Mặc. Thiên Mặc
cất cây linh thảo vào một chiếc hộp ngọc để vào trong nhẫn trữ vật. Hắn lại
lôi ra năm mươi viên linh ngọc hạ phẩm đưa cho con rắn. Hắn không phải keo
kiệt mà linh ngọc của hắn cũng không còn nhiều nữa, linh ngọc hạ phẩm thì sắp
hết mà linh ngọc trung phẩm hắn chưa đổi ra, đồng thời mấy ngày nay hắn vẫn
lôi ra một và viên để sử dụng.

Con rắn thấy Thiên Mặc ném cho mấy chục viên linh ngọc thì kinh hỉ há miệng
nuốt toàn bộ vào bụng. Thiên Mặc đang định đi thì lại dừng lại, nhìn con rắn
nói:

- Rắn con, mày có muốn đi theo tao không?

" Gật gật "

Con rắn nghe thấy Thiên Mặc hỏi nó thì liền gật đầu, một người một rắn tiến
sâu vào trong rừng. Thiên Mặc muốn con rắn đi theo là vì nghĩ hắn có duyên với
con rắn và sự biểu hiện bá đạo của nó, không biết chừng sau này lại gặp một
cây linh thảo mọc ở chỗ khó đỡ như cây xích diệp thảo này thì nhờ con rắn giúp
cũng được.

Một canh giờ sau, chỗ này xuất hiện bốn người.

- Ủa, cây xích diệp thảo đâu rồi?

Một người đàn ông trung niên,mặt đen mũi cao nhìn đầm lầy lôi điện mà hỏi.

- Chắc là bị ai đó hoặc yêu thú lấy đi rồi! Khó khăn lắm mới mượn được cái
kháng lôi hộ giáp này không ngờ bây giờ lại công cốc rồi!

Một cô gái tuổi khoảng hai mươi, khuôn mặt cũng khá xinh đẹp, trên người mặc
một bộ đồ bụi bặm tức giận nói.

- Theo như khí tức còn sót lại ở đây thì chắc là con người lấy đi rồi, vì ở
đây có cả khí tức con người và cả yêu thú nữa, không có dấu vết đánh nhau
chứng tỏ con yêu thú đó là sủng vật của người đó.

Là một người đàn ông mặt trắng mũi tẹt vừa nhìn xung quanh vừa nói.

- Mau đuổi theo, xích diệp thảo là do chúng ta thấy trước cớ gì người đó lại
lấy được, ít nhất cũng phải đòi một chén canh chứ! - Một đại hán mặt đỏ, ngực
trần hùng hùng hổ hổ nói. Người đàn ông mặt trắng mũi tẹt trầm ngâm một lúc
rồi lên tiếng:

- Đại hổ không nên hấp tấp, người có thể lấy đi cây xích diệp thảo này từ đầm
lầy lôi điện không phải là hạng người đơn giản,vẫn nên cẩn thận mới tốt!

- Tam Sâm nói đúng, chúng ta có thể sinh tồn ở trong này là nhờ vào tính cẩn
thận, nếu như người đó là một cao thủ thì không phải chuyện tốt lành gì. Nhược
Lam,cô có ý gì không?

Là người đàn ông trung niên mặt đen nói. Cô gái mặc bộ đồ bụi bặm tên là Nhược
Lam suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Chúng ta cứ đuổi theo người đó trước đã,nếu như thấy tình huống không thích
hợp liền rút. Mọi người thấy thế nào?

- Được!

Ba người còn lại đều đồng tình với ý kiến của Nhược Lam, bốn người dắt tay
nhau tung tăng đuổi theo hướng mà Thiên Mặc đã đi.

- Ê rắn con,sao tao thấy có cảm giác kì kì, hình như ai đó đang nhắc tới tao
thì phải!...

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn đi tiếp. Khoảng hai canh giờ sau...

- Hình như chúng ta mất dấu rồi!

Chính là bốn người muốn đuổi theo Thiên Mặc, câu nói đó là do người tên Tam
Sâm nói.

- Tôi nghĩ chúng ta bị lạc đường chứ không phải mất dấu!

Mấy người này trên đường lần theo dấu vết của Thiên Mặc không ngờ lại không để
ý mà lạc đường. Do trong Lôi Vụ Sâm Lâm này nhiều cây cối, họ cũng phải tránh
mặt yêu thú, thần thức không thể mở rộng ra do suong mù kì quái ở đây nữa, đến
khi xung quanh họ chỉ là một đám sương mù dày đặc mới tỉnh lại.

- Cứ theo hướng này đi vậy!

Người đàn ông mặt đen chỉ vào hướng có sương mù ít nhất mà nói. Bốn người lại
đi tiếp, họ không ngờ là hướng đó chính là tử lộ.

- Ồ, lưu linh quả!

Thiên Mặc hắn đúng là vận khí tốt không ngờ có thể thấy được lưu linh quả này.
Đây là một loại quả giúp cho tu sĩ có thêm sáu mươi phần trăm khả năng thăng
cấp từ kim đan lên huyền nguyên. Đừng thấy sáu mươi phần trăm là ít, ở đại lục
Thủy Châu này bây giờ có bao nhiêu tu sĩ kim đan đang bị kẹt lại? Muốn thăng
cấp cao cần có tư chất cao, nhưng không phải ai cũng được như vậy a, nhiều kim
đan viên mãn không thể thăng cấp lên huyền nguyên có khi cả chục năm cũng
không lên được, cuối cùng phải chết già, vậy họ muốn thăng cấp thì phải làm
sao? Tất nhiên là đến các loại linh vật có thể giúp họ thăng cấp. Đừng nói là
chỉ có sáu mươi phần trăm, cho dù là mười phần trăm cũng khiến họ điên cuồng
rồi. Những loại linh vật này thường rất hiếm nên có giá đắt, tùy tiện bán cũng
có giá trên dưới một nghìn linh ngọc trung phẩm, nhưng Thiên Mặc hắn cũng
không phải não tàn, hắn dám để lộ việc này thì chưa kịp bán hắn đã bị người ta
ăn thịt rồi, loại chuyện giết người cướp của ở Trái đất không thiếu, ở đại lục
Thủy Châu này lại là chuyện bình thường. Có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn
trước tiên phải hỏi con rắn trước đã:

- Ê,rắn con,phía trước có đầm lầy lôi điện không?

" Lắc lắc "

- Tốt lắm, heeeeeee...!

Thiên Mặc tới gần thu lưu linh quả vào một hộp ngọc rồi cất vào nhẫn. Vừa làm
xong mấy chuyện này, Thiên Mặc hắn liền có cảm giác ớn lạnh sau lưng hắn,hắn
theo bản năng bước lên phía trước hai bước rồi dùng thần niệm quét ra phía
sau.

- Móa cái gì thế này?

Thiên Mặc kinh hãi nhìn con thiết thủ hùng, hắn cũng phiền muộn không thôi,
lần trước lấy được linh quả thì gặp phải hắc mao khổng chu, lần này lại gặp
phải thiết thủ hùng, chẳng lẽ mọi linh quả trong rừng đều bị mấy con yêu thú
này canh giữ hay sao?...

P/S : Cầu Kim Phiếu


Tạo Hóa Thần Vương - Chương #8