Người đăng: DinhNgocThach
- Cha?! Người nói cái gì vậy?! Mau bắt chúng lại trả thù cho ta a?!
Đông Thành Phong thấy người Đông gia tới liền vui mừng nói. Chỉ là lời của hắn
lại càng khiến cho mấy người kia thêm hoảng sợ.
Đông Thành Vũ nghe con trai mình nói như vậy sau đó tới gần mấy người Thiên
Mặc đánh cho bầm dập rồi ném cho người Đông gia đưa về hành hạ. Tất nhiên đó
là trong tưởng tượng của Đông Thành Phong, còn sự thật thì phụ thân hắn chưa
kịp nghe hắn nói xong đã tới tát cho hắn một cái rồi.
- Cha?!
Đông Thành Phong ngơ ngác nhìn phụ thân của mình, phụ thân hắn bị gì vậy a? Từ
nhỏ tới giờ, hắn còn chưa bị phụ thân mình nặng lời lần nào, hôm nay hắn bị
người ngoài đả thương, cha hắn còn không trả thù thì thôi, lại còn ra tay đánh
hắn nữa. Đông Thành Phong lại quay sang nhìn gia gia hắn, ủy khuất nói:
- Gia gia, người phải làm chủ cho ta a!
- Nghịch tử, ngươi câm miệng cho lão tử!
Đông Thành Vũ lúc này vừa giận vừa sợ, lão cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi,
chỉ là thực sự xác nhận mới là càng khủng bố. Lão không nghĩ ra tại sao con
trai mình lại ngu ngốc tới nỗi đi chọc vào vị tiền bối kia.
- Tiền bối, Mặc thiếu gia, nghịch tử của ta do quá nuông chiều cho nên trở
nên ngông cuồng, đã mạo phạm các vị, Đông mỗ thật sự là tạ lỗi!
Một màn này làm cho Đông Thành Phong triệt để ngây ngốc, đây có phải là nằm mơ
không a? Phụ thân mình lại đi xin lỗi kẻ đã phế tu vi của hắn? Tại sao a?
- Phụ thân...?!
- Phong nhi, ngươi...làm cho gia gia thất vọng quá!
Đông Mẫn tiến lên nhỏ nhẹ nói với Đông Thành Phong rồi ôm quyền cúi đầu với
Ninh lão:
- Tiền bối, Phong nhi đã đắc tội, Đông Mẫn thay mặt Đông gia mong tiền bối
thứ tội, còn về Phong nhi... vậy tùy tiền bối xử lý.
Tiếp theo mấy trưởng lão của Đông gia cũng đi lên xin lỗi. Còn Đông Thành
Phong lúc này đã cực kì sợ hãi, lúc này mà hắn còn không biết mình chọc phải
thế lực lớn thì có mà thiểu năng, những người này có lai lịch gì? Ngay cả Đông
gia cũng phải e ngại? Trong đầu Đông Thành Phong nổi lên vố số câu hỏi, chỉ là
không có ai giúp hắn trả lời, cũng không rảnh để giúp hắn trả lời, chỉ là khí
hắn nhớ lại câu nói của gia gia hắn muốn đưa hắn cho người ta xử lý liền lạnh
cả người, trong lòng hắn bắt đầu nổi lên sự bất an mãnh liệt.
Đối với mấy người Đông gia cúi đầu nhận lỗi, Ninh lão cũng không thèm liếc
mắt, Thiên Mặc cũng không có nói gì, còn Song Nhi thì lại càng im lặng, chỉ
cần tướng công nói gì thì nàng đều nghe theo, tướng công nói sai cũng được,
nói đúng cũng không sao, nàng không quan tâm, cứ tướng công nói là nàng nghe
theo thôi.
Mà mấy người Đông Mẫn nhìn thấy ba người Thiên Mặc như vậy lại càng cảm thấy
lo lắng, áp lực hơn. Đến khi Đông Mẫn không nhịn được định lên tiếng thì Ninh
lão mới lên tiếng:
- Thôi không cần, trẻ con không biết không nên trách, thôi thì chuyện này bỏ
qua đi, Mặc nhi ngươi thấy thế nào?
Ninh lão nói xong lại lấp lánh mắt nhìn sang Thiên Mặc. Thiên Mặc thấy vậy
liền làm một bộ nghiêm trọng:
- Sư phụ, như vậy sao được, làm một cái cường giả như sư phụ lại bị một kẻ
ngu ngốc mạo phạm thì làm sao nhìn mặt người khác?
- Thế à...?!
Ninh lão nghe Thiên Mặc nói như vậy lại gật gù. Còn người Đông gia thì bắt đầu
dâng lên một cảm giác cổ quái. Thiên Mặc lại nói tiếp:
- Nhưng là người làm thân trưởng bối, cũng không nên chấp nhặt với tiểu bối
làm gì!
- Ừm ừm!
Ninh lão lại gật đầu như gà mổ thóc. Rồi, lúc này, mấy người Đông gia đã hơi
hơi nắm bắt ý định hai thầy trò rồi.
- Người ta nói con dại cái mang, con cái làm sai, thân là cha mẹ tất phải có
trách nhiệm!
- Phải! Mặc nhi ngươi nói đúng! Vậy ai trong số này là cha của tên trẻ tuổi
kia a?
Ninh lão gật đầu, sau đó lại nhìn về phía mấy người Đông gia hỏi. Đông Thành
Vũ nghe thấy vậy không dám chậm trễ bước ra, ôm quyền:
- Vãn bối hổ thẹn là phụ thân của nghịch tử! Tiền bối xin trách phạt!
Ninh lão gật đầu, nói:
- Trách phạt thì không cần, chỉ là bữa trà hôm nay...
- Mấy ly trà này Đông gia sẽ mời ba vị a!
Đông Thành Vũ lập tức lấy ra một chiếc nhẫn đưa Ninh lão. Ninh lão nhận lấy
rồi nhìn sang Thiên Mặc:
- Mặc nhi, chúng ta đi thôi!.. A!
- Sư phụ, người làm sao vậy!?
Ninh lão đang tính đứng dậy liền ôm đầu ngồi xuống. Thiên Mặc thấy vậy liền lo
lắng hỏi:
- Ta thấy hơi đau đầu!
- Chắc là chuyện vừa rồi làm sư phụ hoảng hốt rồi, lại phải mất linh ngọc mua
thuốc tây nữa!
- Ta lại cảm thấy chân nguyên có chút khô cạn rồi!
- Haiza, chắc là vừa nãy sư phụ dùng chân nguyên bảo hộ trận pháp cho nên bị
thiếu hụt!
- Ta lại...
Mấy người Đông gia trợn tròn mắt nhin hai thầy trò, kẻ xướng người họa, làm gì
có phong phạm của một cái cái cường giả. Khoảng hai mươi phút sau, hai thầy
trò mới ngừng lại rồi đưa mắt nhìn về phía mấy người Đông gia. Gia chủ Đông
Mẫn thở dài, lấy ra một chiếc nhẫn rồi nói:
- Đây là một chút thành ý của Đông gia biếu cho tiền bối đây, tuy không nhiều
nhưng cũng là tấm lòng của chúng ta!
- Ừm! Tốt, vậy ta cũng phải là xin nhận, nếu không các ngươi lại nói chúng ta
làm cao đâu nè!
Ninh lão, mặt không đỏ, môi không run nhận lấy chiếc nhẫn của Đông Mẫn, khi
thần niệm của lão quét vào bên trong liền hài lòng gật đầu, còn Đông Mẫn khi
thấy biểu hiện của Ninh lão lại càng đau lòng, đó là một phần tư gia sản của
gia tộc a, chớp mắt đã đi tong rồi, nhưng mà như thế cũng còn đỡ hơn gia tộc
bị diệt! Đông Mẫn tự an ủi, rồi không tự chủ được mà liếc sang Đông Thành
Phong, đứa cháu này của lão quá không biết chọn người để chọc rồi, còn về tu
vi của Đông Thành Phong lão cũng cách giải quyết rồi, ở trong gia tộc còn có
một viên Trọng căn đan, nếu là người khác sẽ không được dùng, chỉ là Đông
Thành Phong lại là tương lai của Đông gia, không dùng không được.
Nhìn bóng lưng ba người Thiên Mặc đi xa, mấy người Đông gia mới thở phào nhẹ
nhõm, còn Đông Thành Phong thì lại khiếp sợ, sau này khi đã già, Đông Thành
Phong nghĩ lại sự kiện năm đó cũng phải cảm thán vì chính sự kiện đó đã giúp
hắn trưởng thành hơn rất nhiều. Còn nữ tu quyến rũ kia lúc này lại nóng bỏng
nhìn về phía bóng lưng của Thiên Mặc, xem ra ba người này còn có thế lực mạnh
hơn Đông gia nhiều lắm, cô phải cố gắng ôm đùi thanh niên kia, dùng kinh
nghiệm quyễn rũ của nàng còn thật sẽ không bằng nữ tu trẻ tuổi bên cạnh thanh
niên đó.
Lúc này ba người Thiên Mặc lại còn đạp từng bước trên đường. Trong lòng Thiên
Mặc vô cùng cảm thán, Đông gia khi thấy con cháu bị hành hung cũng chỉ biết
cụp đuôi không dám ho he gì, thậm chí còn phải móc túi đưa người, đây là biểu
hiện của thực lực a, chỉ là đây không phải thực lực của hắn mà là của sư phụ
hắn, hay nói cách khác hắn là cáo mượn oai hùm! Hắn nhất định phải là cố gắng
tăng tiến tu vi, thượng thiên để hắn kiếp này có thể nhớ được kí ức hai kiếp,
hắn cũng không thể để cuộc đời mình tẻ nhạt được, hắn cần có thực lực để bảo
vệ mình và bảo vệ người thân của hắn.
Song Nhi lúc này lại đang suy nghĩ về hai người Thiên Mặc và Ninh lão, hai
người này vừa biểu diễn một màn kia, hẳn là đã hốt mất một lớp da của Đông gia
rồi, có thể nói hai người này rất chi mặt dày vô sỉ, quả nhiên duyên phận, hai
người này làm thầy trò là hợp nhau rồi.
- Mặc nhi, ngươi cầm đi!
Ninh lão đưa cho Thiên Mặc một cái nhẫn, chính là cái nhẫn mà Đông Mẫn đã đưa,
trong này có tám trăm triệu linh ngọc thượng phẩm cùng với một số tài liệu có
chút giá trị.
- Sư phụ không có lấy sao?
Thiên Mặc dù hỏi như vậy nhưng vẫn đưa tay đón lấy, dù sao linh ngọc đối với
hắn chưa bao giờ là đủ cả, dùng tình trạng hấp thu linh khí của hắn thật sự là
quá dọa người. Nghe thấy câu hỏi của Thiên Mặc, Ninh lão cười cười lắc đầu
nói:
- Lão sư cũng chưa nói tu vi thật của ta sao?
- Phải! Sư phụ có nói bao giờ đâu?
- Thực ra tu vi của ta đã là viên mãn, chỉ thiếu một bước ngắn là có thể đặt
chân lên, người khác muốn từ lên cần có nhiều linh ngọc và đan dược, còn ta vì
tích lũy đã dày, lại từng ăn nhiều đồ tốt cho nên chỉ thiếu một viên là có thể
thuận lợi đột phá, linh ngọc lúc này đối với ta lúc này đã không còn quan
trọng nữa! Mà quan trọng là đan dược, chỉ là kiếm một viên cũng không dễ dàng
- Đệ tử hiểu rồi! Sư phụ yên tâm, đợi đệ tử của người, chắc chắn ta sẽ sớm tự
tay luyện cho sư phụ một viên tốt nhất!
- Được! Ha ha ha!
Thiên Mặc khi nghe tới cảnh giới tu vi của sư phụ hắn thì không có biểu hiện
gì, bởi đây là sư phụ hắn, mà hắn cũng có tự tin có ngày đặt chân lên trình độ
đó. Nhưng Song Nhi thì lại không bình tĩnh như vậy, trong lòng của nàng như là
sóng biển cuồn cuộn, một cái khó gặp, bây giờ lại đang sánh vai cùng họ, lại
là sư phụ của tướng công nàng nữa.
Tối hôm đó, Thiên Mặc lại tới tìm sư phụ hắn để hỏi mấy vấn đề khúc mắc trong
tu luyện, mãi đến nửa đêm, Ninh lão cũng không nhịn được mà đuổi Thiên Mặc:
- Ngươi trở về đi, có vấn đề gì thì mai lại nói tiếp, ta còn ngủ nữa!
Thiên Mặc bị câu nói này của sư phụ hắn làm cho choáng váng, đường đường một
cái lại đi...ngủ? Hắn cũng không hiểu tại sao sư phụ hắn lại có thể đặt chân
lên cái độ cao này nữa. Thiên Mặc lắc lắc đầu đi ra, lúc ra cửa thì giọng của
Ninh lão lại vang lên:
- À, tiểu quái, ta nói cái này!
Thiên Mặc nghe vậy liền quay đầu lại nhìn sư phụ hắn:
- Sư phụ nói đi!
Ninh lão ho khan một tiếng rồi nói:
- Tu sĩ khi tu vi càng cao muốn có con lại càng khó, cho nên, e hèm, ta nghĩ
ngươi nên...a...sinh một đứa con, yên tâm, ta sẽ làm gia gia tốt của nó.
Ninh lão nói tới đây liền vui vẻ, Thiên Mặc là siêu biến dị linh căn hậu
thiên, con của hắn dù không phải siêu linh căn biến dị thì cũng là dị linh căn
hiếm có a. Hai thầy trò nhìn nhau cười hắc hắc, một bộ đê tiện.
Thiên Mặc trở về phòng, nhìn thấy Song Nhi còn đang đợi mình liền ấm áp, bất
quá khi nhớ tới lời của sư phụ hắn, Thiên Mặc cũng phải làm một bộ nghiêm túc:
- Song Nhi à!
- Chuyện gì vậy tướng công?
- Sư phụ ta nói là tu sĩ tu vi càng cao khi muốn có con lại càng khó!
- Ừm! Vậy thì sao?
- À, ta nghĩ là chúng ta nên...trước khi tu vi cao a!
- A, tướng công xấu xa!
Thiên Mặc nói xong liền nhào vào mĩ nữ, âm thanh của tiếng thở dốc bắt đầu
vang lên trong căn phòng.
Ư... A, nhẹ một chút!
A... A... Nhớ nhẹ nhàng aaaaaaaaa!