Người đăng: DinhNgocThach
Dương Vũ nghe thấy vậy thì hơi nhíu mày suy nghĩ, làm một thiếu thành chủ,
những chuyện ở trong thành Dương Vũ hắn dù là không biết toàn bộ chuyện nhưng
nói biết chín phần, tám phần thì hắn có thể, mà trong đó bao gồm cả chuyện của
Lâm Mặc. Lâm Mặc tuy là con cháu của chủ mạch nhưng trên người mang tư chất
thấp kép, linh căn thì siêu tạp hệ, bị người Lâm gia hắt hủi mà nhất là những
người trong chủ mạch. Ba năm trước tên này đi vào Lôi Vụ Sâm Lâm rèn luyện
theo tục gia của Lâm gia, sống hay chết tự nghĩ cũng hiểu, dù sao một cái
luyện khí tầng sáu đơn thương độc mã đi vào đó cũng khó sống, về chuyện Lâm
Mặc trước mặt mấy người thượng tầng của Lâm gia tuyên bố nô tì của mình trở
thành thê tử của mình hắn cũng có nghe qua một chút chứ không có để ý. Mà nói
chung là hắn cũng không để mấy vấn đề vớ vẩn đó vì trong mắt hắn, Lâm gia dù
mạnh cũng không thể so sánh với phủ thành chủ, Lâm Mặc này lại càng là một
siêu phế vật, một cái siêu phế vật như vậy có quyền gì được cầm trong tay một
mĩ nữ như thế, lúc trước hắn cũng không ngờ nô tì của Lâm Mặc lại xinh đẹp như
vậy, nếu như đã biết rồi vậy không thể bỏ qua. Chưa nói tới Lâm Mặc sống chết
không rõ, dù sao địa vị của Lâm Mặc cũng khá kém cỏi, chỉ cần cho Lâm gia một
chút chỗ tốt là có thể thu mĩ nữ vào tay rồi, dù sao một cái nô tì chắc Lâm
gia cũng không quan tâm, đợi hắn chơi nữ nhân chán chê rồi sẽ trả lại, nếu tên
Lâm Mặc đã chết vậy thì cũng không sao, nếu hắn chưa chết mà lúc trở về thấy
thê tử của mình bị Dương Vũ hắn chà đạp thì có lẽ cũng tức chết, ha ha! Dương
Vũ đắc ý cười cười nói:
- Không cần! Ngày mai chúng ta sẽ đem một ít đồ tốt đến Lâm gia "xin" người!
Ha ha ha! Chúng ta về! Hai bảo bối, về làm ta vui vẻ đi!
Dương Vũ khoái ý cười ha ha, ôm hai cái nữ tì xinh đẹp quay đầu đi về phủ, dù
mĩ nữ kia chỉ là một nô tì của Lâm gia nhưng mà cũng là người của Lâm gia,
tránh một ít phiền phức vẫn tốt hơn, hắn cũng không tin Lâm gia sẽ không đồng
ý.
Lại nói thị trấn nhỏ gần Lôi Vụ Sâm Lâm kia cũng đã bình ổn, mấy đan các trong
trấn khi biết tiểu các của vị Mặc đan sư kia đóng cửa thì vui mừng phát khóc.
Còn về Thiên Mặc thì sau một ngày phi hành hết một ngày thì đã cách cổng Phong
Long thành còn có mấy trăm mét. Thiên Mặc hạ thân xuống đi bộ tới, bên ngoài
thành có một trận pháp lớn bảo vệ, Thiên Mặc làm một trận pháp sư nhưng để hắn
nhìn ra cấp độ của trận pháp thì hắn đành chịu. Thành Phong Long này thật lớn,
tường thành xây từ bạch thạch, cao mấy chục mét, trên tường thành có tu sĩ hộ
vệ, cổng thành cũng có tu sĩ canh giữ. Nếu là người bình thường thì khi vào
thành đều phải giao nộp linh ngọc nhưng mà khi Thiên Mặc ném ra thân phân ngọc
bài thì tu sĩ hộ thành rất khách khí mời vào, còn không dám hỏi đến linh ngọc
phí. Thân phận ngọc bài mà Thiên Mặc ném ra là của Lâm Mặc, thân phận ngọc bài
này chỉ có người đã từng ở trong thành mới có, còn người mới tới thì phải nộp
linh ngọc để làm một cái thân phận ngọc bài, vì tránh phiền phức mà Thiên Mặc
dùng luôn thân phận ngọc bài của Lâm Mặc, mà Lâm Mặc lại là thiếu gia của đại
gia tộc Lâm gia cho nên tu sĩ canh giữ cổng thành mới khách khí như vậy. Thiên
Mặc bước vào trong thành, lại nhìn thấy sự sầm uất nơi này, ba năm trước hắn
cũng đã đi qua, bây giờ trở lại mới có dịp nhìn kĩ. Lâm gia thuộc khu phía
đông của Phong Long Thành, Thiên Mặc dù rất muốn gặp Song Nhi ngay tức khắc
nhưng vẫn nhịn được, tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai mới trở về Lâm
gia, hắn rất không thích ở trong cái nơi đó, nếu không phải vì Song Nhi thì
hắn cũng không trở về làm gì. Thiên Mặc vào một cái khách sạn trung cấp, tiểu
nhị thấy một có khách tới liền vui vẻ đón tiếp:
- Hê lô vị khách quan này, khách sạn của chúng ta dù không phải cao cấp khách
sạn nhưng cũng là khách sạn tốt nhất trong trung cấp khách sạn nha, khách quan
chọn khách sạn chúng ta là sáng suốt nhất!
Thiên Mặc hơi nheo mắt, tên này mà tới Trái Đất thì hẳn là sẽ trở thành một
cái tiếp thị viên xuất sắc a. Hắn cũng không tin lời của tên tiểu nhị này, nếu
hắn nói là thật mới lạ, chỉ là hắn cũng không để ý, hắn chỉ cần một nơi ở qua
đêm là được rồi.
- Khách sạn của các ngươi phòng đắt nhất một đêm là bao nhiêu? Thôi cho ta
một phòng bình thường đi!
Tiểu nhị này kì quái nhìn nhìn Thiên Mặc rồi nói:
- Một đêm của một phòng bình thường hết năm ngàn linh ngọc thượng phẩm!
- Vậy phòng rẻ nhất bao nhiêu?
Tiểu nhị nghe Thiên Mặc hỏi vậy liền mất hứng, xem ra đây là một tên nghèo
kiết xác rồi, nghĩ vậy hắn liền lạnh nhạt nói:
- Một nghìn ngọc thượng phẩm!
- Vậy phòng đắt nhất?
- Mười nghìn linh ngọc thượng phẩm!
- Vậy phòng tốt nhất là bao nhiêu?
- Mười lăm nghìn linh ngọc!
Tên tiểu nhị khó chịu nói, tên này từ khi vào khách sạn liền hỏi tới hỏi lui,
sao mà giống đi phá rối thế nhỉ? Nếu như tên khách nhân này còn hỏi nữa thì
tiểu nhị hắn cũng ngồi im đéo trả lời.
- Ừm! Cho ta phòng tốt nhất đi!
Thiên Mặc nói rồi ném ra một cái nhẫn trữ vật. Tiểu nhị trợn mắt nhìn Thiên
Mặc, sau mội hồi xác định tên khách quan này nghiêm túc liền vui vẻ nhận chiếc
nhẫn trữ vật rồi cẩn thận đưa cho Thiên Mặc một tấm thẻ bài, nói:
- Phòng của quý khách là một trăm mười ba, tầng ba!
Thiên Mặc nhận thẻ bài rồi quay lưng đi lên lầu. Tiểu nhị nhìn bóng lưng Thiên
Mặc mà kì quái trong lòng, tên này nếu muốn lấy phòng tốt hơn thì nói mẹ nó
ngay từ đầu đi, còn lèo nhèo hỏi nãy giờ, tất nhiên hắn không biết là Thiên
Mặc đang chọc tức hắn để giải trí. Một lúc sau, Thiên Mặc đã đứng trước cửa
phòng số một trăm mười ba, thẻ bài mở phòng, Thiên Mặc đi vào bên trong, quả
nhiên là thuộc phòng tốt nhất, linh khí khá là nồng đậm, không gian khá rộng,
bài trí đẹp mắt, bên trong còn có phòng nghỉ, phòng tu luyện, phòng luyện đan,
phòng luyện khí, ngoài ra phòng này còn có hộ trận cùng ẩn nấp trận cấp bốn.
Dù sao thì Thiên Mặc cũng không thực sự quan tâm, làm sao để ở qua một đêm là
được.
Thiên Mặc vào phòng ngồi xuống, hắn rất muốn tu luyện nhưng không dám, hắn sợ
a. Với hắn thì linh khí ít hay nhiều đều không quan trọng, chỉ cần Hỗn độn
thôn phệ quyết vứt ra thì linh khí ít hay nhiều đều có thể tụ tập tới bên cạnh
hắn. Nhưng mà ở đây là Phong Long thành này hắn dám thể hiện ra sự bá đạo của
mình khi tu luyện thì sợ rằng ngày chết của hắn sắp tới rồi, lại nói dù không
ai để ý thì hắn cũng không tu luyện, thứ nhất thời gian quá ít, thứ hai hắn
còn có việc khác. Thiên Mặc lôi ra ba chiếc nhẫn, đây là hai chiếc của hai
nguyên anh trúng độc bị tụt tu vi kia và một chiếc của một Lục Kiêu Dược Kim
các. Phải mất hai tiếng đồng hồ thì hắn mới có thể hoàn toàn mài đi cấm chế
trên ba chiếc nhẫn, tuy chủ nhân của hai chiếc nhẫn đều đã chết nhưng dù sao
cũng là hai cấm chế của nguyên anh, vẫn khó phá bỏ. Thiên Mặc đầu tiên lấy ra
vật phẩm ở trong chiếc nhẫn của Lục Kiêu, trong này có năm triệu linh ngọc
thượng phẩm, mười triệu linh ngọc trung phẩm, linh thảo cấp bốn có vài gốc, có
mấy bình đan dược cấp ba, một vài pháp bảo chân khí, cùng bốn chiếc nhẫn trống
không, vài loại tài liệu bình thường, cũng có hai món pháp bảo hộ thân là một
tấm thuẫn và một cái chuông giống như chuông của Xích Hiên. Thiên Mặc nhìn vào
số vật phẩm kia thì chỉ quan tâm mỗi số linh ngọc thôi, làm một cái kim đan sơ
kì nhưng Lục Liêu lại là trưởng lão của Dược Kim các, tài phú coi như cũng
được. Bỗng hắn nhớ tới Kim Côn, tên này dù sao cũng là một cái kim đan hậu kì,
số linh ngọc trong nhẫn tên này còn không bằng một góc của Lục Kiêu. Nếu như
Kim Côn biết được suy nghĩ này của Thiên Mặc sợ rằng cũng đội mồ sống dậy mà
đi chửi vào mặt Thiên Mặc:" Mẹ ngươi, ta tích cóp bao nhiêu linh ngọc, dứt
ruột đem đi mua cuồng hỏa phá châm, ta còn chưa kịp dùng thì đã bị ngươi lấy
đi, ngươi còn nói ta nghèo sao? "
Thiên Mặc lại lấy ra chiếc nhẫn của nam tu họ Hà kia, thần niệm hắn động một
chút đã cuốn hết vật phẩm trong nhẫn ra trước mặt. Trong đó cũng có mười triệu
linh ngọc thượng phẩm, năm mươi triệu linh ngọc trung phẩm, linh thảo cấp bốn
cùng cấp năm có mười mấy gốc, tài liệu luyện khí từ cấp ba tới cấp bốn cũng có
vài món, còn có pháp bảo trường thương kia, là chân khí thượng phẩm, cũng chỉ
kém phôi đao của hắn có một cấp nhỏ, ngoài ra còn có vài hộ giáp cùng vài pháp
bảo hộ thân, ngoài ra còn có một ngọc giản pháp kĩ tên là Phong toái thương,
Thiên Mặc còn có ý nghĩ dùng đao để thi triển pháp kĩ phong toái thương này.
Thiên Mặc cũng cảm thấy thú vị với suy nghĩ của mình, pháp bảo thương hay đao
thì cũng là pháp bảo coi như là họ hàng, thế nào mà cầm đao như thương mà cầm
thương như đao đi. Nếu để người khác biết được suy nghĩ của Thiên Mặc sợ rằng
cũng rất kinh ngạc vì đó là cảnh giới mà nhiều người theo đuổi. Thiên Mặc tiếp
tục lấy ra chiếc nhẫn của nữ tu vũ mị, hắn vừa mới động thần niệm thì tất cả
vật phẩm bên trong đều bị hắn lấy ra hết. Trong đó có trang phục của nữ tu như
áo ngoài, áo trong, áo lót, quần ngoài, quần... E hèm, bỏ qua cái này đi, số
linh ngọc của nữ tu tu này cũng không sai biệt lắm so với nam tu họ Hà kia,
linh thảo cấp năm có vài chục gốc, linh thảo cấp sáu có hai ba gốc, tài liệu
luyện khí cấp bốn tới cấp năm có vài chục món, cũng có vài món phẩm chất tốt.
Đặc biệt là còn có nhiều vật phẩm yêu thú, có lẽ số chiến lợi phẩm mà hai
người thu được đều do nữ tu này cất giữ thì phải, mà dù ai cất giữ thì cũng
rơi vào tay hắn thôi. Thiên Mặc phân loại tất cả vật phẩm của ba chiếc nhẫn
lại, đang lúc phân loại gần xong thì ánh mắt của Thiên Mặc thấy được một quả
trứng lẫn vào số vật phẩm yêu thú của nữ tu kia, Thiên Mặc ngạc nhiên cuốn quả
trứng kia vào bàn tay. Quả trứng này to bằng đầu của một đứa trẻ mấy tháng
tuổi, vỏ trứng màu lục nhạt. Từ trong quả trứng thỉnh thoảng phát ra từng đợt
khí tức nhẹ.
- Đây là trứng gì?
Thiên Mặc tò mò, thần niệm không thể quét vào bên trong nhưng có thể quét thì
hắn cũng không làm như vậy thì hắn cũng không dám làm như vậy vì như vậy sẽ
ảnh hưởng tới phôi trứng.
- Chẳng lẽ nó cũng giống như Bạch Vũ? Là trứng của thần thú thượng cổ?
Thiên Mặc lẩm bẩm, đặt quả trứng xuống, nếu như đúng theo hắn suy nghĩ vậy rất
hay a. " Động động", Thiên Mặc vừa đặt quả trứng xuống thì quả trứ9ng liền
rung lắc một chút.
- Eay, làm sao lại động rồi?
Thiên Mặc lại cầm quả trứng lên, " rắc rắc rắc", bỗng quả trứng nứt ra rồi vỡ
làm hai mảnh, Thiên Mặc trợn mắt nhìn con con thú non trong quả trứng đang bò
ra ngoài.
- Rùa?
Thiên Mặc kinh ngạc thốt lên, trong tay hắn, một con rùa to bằng nửa bàn tay
đang dùng đôi mắt tò mò, thích thú nhìn chằm chằm hắn. Con rùa này trên mai có
màu xanh lục nhạt xen lẫn một vài đường chỉ đen, bốn chân tuy nhỏ nhưng cũng
lộ ra móng vuốt sắc bén, đôi mắt con rùa này đen đen pha thêm một chút màu
tím, rất quái dị. Nhưng mà Thiên Mặc lại có thể cảm nhận được đây không phải
một con vật bình thường, nhưng nói con rùa này có chỗ nào không bình thường
thì hắn lại không nhìn ra.
Mà khoan, đôi mắt của con rùa này nhìn hắn không bình thường, chẳng lẽ...nó
nghĩ mình là cha nó?
Thiên Mặc vừa nghĩ tới đây thì con rùa đã bay lên, úp vào mặt hắn, có vẻ rất
chi là thân thiết.
- Oái! Ngươi làm gì vậy! Mau đi xuống cho ta!
Thiên Mặc luống cuống, phải mất một lúc dụ dỗ, đe dọa mới kéo nó xuống khỏi
mặt hắn được, tuy nhiên ở trên mặt hắn cũng có mấy vết cào như mèo cào vậy.
Thiên Mặc đặt lên phòng một cái cấm chế rồi đem con rùa vào Tạo hóa giới.
Trong phòng này lại trở nên yên tĩnh, tại chỗ mà Thiên Mặc vừa ngồi bây giờ
chỉ có một viên sỏi bình thường bất động, viên sỏi đó chính là tạo hóa giới.
Thiên Mặc vừa đặt chân vào tạo hóa giới đã cảm nhận được một luồng cuồng phong
ập tới từ sau lưng. Hắn kinh hoảng nhanh chóng bước sang một bên, "ầm", một
tiếng nổ vang lên kéo theo đó là bụi đất bay lên. Từ trong đám bụi kia, chui
ra một cái quái thú đầu rồng mình lân, nó là Bạch Vũ. Thiên Mặc khoát tay cuốn
hết bụi bặm rồi trừng mắt nhìn Bạch Vũ:
- Mày, tính ám sát lão đại của mày hả?
Bạch Vũ lắc lắc người rồi ủy khuất nhìn lên Thiên Mặc:
- Ta nói lão đại, lão đại vứt em vô đây lâu như vậy, làm em buồn sắp chết a!
Ít ra cũng phải đưa em ra ngoài chơi chút đi chứ!
Thiên Mặc giật mình, đúng a, hắn cũng lâu rồi không đưa Bạch? Vũ ra ngoài, ở
trong này chỉ có một mình nó, với tính cách của tên này mà ngồi im mới lạ.
Nhưng mà cũng phải làm như vậy thôi, ở bên ngoài bây giờ còn không có chỗ an
toàn cho Bạch Vũ xuất hiện nữa, đây là Phong Long thành, ai dám cam đoan sẽ
không có người nhìn ra lai lịch của nó? Quá nguy hiểm! Thiên Mặc nghĩ vậy liền
nói:
- Tốt nhất là mày nên ở trong này mới tốt, nếu mày mà ra ngoài sợ rằng sẽ bị
người ta làm thịt luôn a! Bây giờ tao đang ở trong thành, mày mà ra ngoài kiểu
gì cũng chết!
Bạch Vũ nghe vậy liền chột dạ cũng không có lèo nhèo đòi ra ngoài nữa, nhưng
mà nó vẫn cứ không cam lòng a, nó rất thích náo nhiệt chứ không thích một mình
ở trong này đâu!
Thấy bộ dạng của Bạch Vũ mà Thiên Mặc cũng buồn cười, hắn thật sự không hiểu
tiền thế của Bạch Vũ có tính cách gì mà lại sinh ra được nó nha, hay là do sự
sai sót khi long thần thú kết hợp với lân thần thú? Long lân kết hợp, hay nha!
Thiên Mặc lắc đầu bỏ đi cái ý nghĩ vớ vẩn kia rồi nói:
- Yên tam, từ bây giờ mày không còn cô đơn nữa đâu!
Bạch Vũ nghe thấy vậy liền hí hửng:
- Chẳng lẽ lão đại đem em ra ngoài? Không được ra ngoài quá nguy hiểm! Hay là
lão đại quyết dịnh vào đây ở?
Thiên Mặc cười cười, phất tay ra, lập tức có một bóng đen bay ập tới mặt Bạch
Vũ.
- Ta mới nhạt được nó, thấy con rùa này không bình thường nên hỏi ngươi có
nhìn ra manh mối gì không?
- Oái! Rùa con, ngươi đi xuống đi, đừng bám vào mặt ta chặt như vậy!
Bạch Vũ dùng chân đẩy con rùa nhỏ xuống đất, con rùa này bị hất xuống đất liền
dùng đôi mắt tò mò nhìn Bạch Vũ rồi lại nhìn sang Thiên Mặc, sau đó nó lại
nhìn xung quanh, như một đứa bé đang muốn đem hết cả thế giới thu vào đôi mắt
của mình vậy.
Bạch Vũ nhìn nhìn con rùa như có điều suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn Thiên Mặc
nói:
- Lão đại, hình như trong con rùa con này có chứa một tia chư phương thần thú
huyết mạch thì phải!
- Thật sao? Mày có chắc không vậy?
- Có lẽ là vậy, dù sao bây giờ đẳng cấp của em còn thấp không thể nhìn ra!
Nhưng mà lão đại nên chú ý nó một chút, cẩn thận bị nó ăn hết đến trắng tay
nha!
Thiên Mặc nghe Bạch Vũ nói như vậy liền nhìn sang chỗ con rùa nhỏ kia liền
thấy đôi mắt của nó sáng rực nhìn vào mảnh linh dược viên của hắn, đó là một
mảnh vườn linh thảo nhỏ do hắn và Bạch Vũ trồng, bên cạnh vườn linh dược là
một đống lớn linh thạch của hắn, con rùa nhỏ này lại dám đánh chủ ý lên linh
dược vườn và linh thạch của hắn, ngay khi con rùa nhỏ muốn chạy tới linh dược
vườn liền bị Thiên Mặc cuốn lên cầm trong tay, Thiên Mặc trừng mắt nhìn con
rùa nói:
- Ngươi an phận một chút cho ta, ngươi còn dám bén mảng tới linh dược vườn
thì đừng trách ta ném ngươi vào tửu quán!
Con rùa nhỏ này nhìn thấy Thiên Mặc trừng mắt với nó còn lớn tiếng đe dọa liền
ỉu xìu xuống, thậm chí còn có bộ dạng muốn khóc nữa. Thiên Mặc nhìn bộ dạng
con rùa liền dở khóc dở cười lấy một viên bồi nguyên đan cấp một ra đưa cho
con rùa, ai ngờ con rùa nhỏ này thấy được viên đan kia liền sáng mắt lên tớp
luôn cả ngón tay Thiên Mặc vào miệng.
- Oái! Ngươi ăn đan dược thì ăn đi, lại còn cắn cả tay làm gì?... Ồ, có chấn
động muốn đột phá cấp?!
Thiên Mặc kinh ngạc nhìn con rùa sau khi ăn viên bồi nguyên đan cấp một liền
có dấu hiệu muốn đột phá cấp độ. Thiên Mặc lại lấy ra bốn viên đan bồi nguyên
đan cấp một ra đưa cho con rùa, không ngờ con rùa nhỏ lại dùng chân giữ lại ba
viên đan, ném một viên vào miệng nuốt xuống, sau đó lại ném viên thứ hai.
"Rẹt! "
- Thế mà đột phá!
Thiên Mặc hứng thú nhìn con rùa nhỏ sau khi nuốt ba viên bồi nguyên đan cấp
một liền tấn thăng lên yêu thú cấp một. Mà sau khi tấn thăng lên yêu thú cấp
một thì con rùa này có vẻ thông minh hơn, đôi mắt nó có vẻ sáng hơn, kích
thước cơ thể cũng có vẻ lớn hơn một chút. Nó nhìn vào hai viên bồi nguyên đan
còn lại, một lúc sau lại nuốt một viên, còn một viên thì giữ lại, không có ăn
nữa. Thiên Mặc kinh ngạc nhìn vào con rùa nhỏ, con rùa này lại còn biết tích
trữ nữa, chắc là sợ Thiên Mặc lại không cho nó đan dược nữa. Con rùa lại nhìn
lên Thiên Mặc, đôi mắt nó còn hiện lên sự vui vẻ nữa. Thiên Mặc theo bản năng
nhìn sang Bạch Vũ, tên này xem ra phải học hỏi rùa nhỏ nhiều nha, biết tích
trữ một chút, tiết kiệm là thượng sách nha.
Bạch Vũ bị Thiên Mặc nhìn sang liền có chút lúng túng, muốn nói gì đó nhưng
lại thôi.
- Rùa nhỏ, để ta đặt cho ngươi một cái tên đi... Hừm, gọi là Tiểu Hắc đi!
Con rùa nhỏ như là hiểu lời của Thiên Mặc vậy, nó lại càng tỏ ra vui vẻ, dùng
cái đầu nhỏ nhỏ dụi vào tay hắn. Thiên Mặc xoa xoa cái mai rùa, xem chừng cái
mai này rất cứng rắn. Nhìn viên bồi nguyên đan đang được con rùa dùng chân giữ
chặt, Thiên Mặc suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một cái nhẫn không có cấm chế, đem
không ít đan dược bỏ vào trong nhẫn, tất nhiên là đan dược từ cấp ba trở
xuống, dùng tu vi của con rùa nhỏ còn chưa đủ để đi ăn đan dược cấp cao hơn.
Số đan dược này là khi đó Thiên Mặc học tập luyện đan và một số là lấy từ
trong nhẫn của Lục Kiêu Dược Kim các. Thiên Mặc treo chiếc nhẫn vào chân con
rùa nhỏ. Tiểu Hắc này nhìn vào chiếc nhẫn liền vui vẻ. Thiên Mặc ném Tiểu Hắc
bay sang nằm trên lưng của Bạch Vũ rồi nói:
- Hai ngươi làm bạn với nhau đi, tốt nhất là nhanh chóng đẩy cao tu vi đi,
đừng có lười nhác.
Tiếng nói của Thien Mặc còn dứt thì hắn đã ra ngoài rồi. Bạch Vũ nhìn thấy
Thiên Mặc đã ra ngoài liền lôi Tiểu Hắc từ trên lưng xuống, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Hắc, ngươi tốt nhất là đừng có bén mảng tới vườn linh dược của lão
đại, cẩn thận làm lão đại bực mình nha. Lại nói ngươi nên chăm chỉ tu luyện
đi, thực lực của ngươi còn kém lắm, làm sao giúp lão đại đánh nhau, ngươi
không biết lần ở Lôi Vụ Sâm Lâm...
Bạch Vũ này đã lâu không có nói chuyện với ai, hôm nay lại bắt được Tiểu Hắc
này liền thao thao bất tuyệt, dù Tiểu Hắc không thể nói chuyện nhưng mà nó vẫn
có thể nghe, như vậy là đủ với Bạch Vũ rồi.
ĐANG MƯA VÀ SẤM SÉT, SỢ QUÁ. KIỂU MÀ MÌNH ĐANG LÊN MẠNG MÀ TỰ NHIÊN NÓ BÙM CÁI
THÌ HỎNG. MỌI NGƯỜI LIKE VÀ SHARE TRUYỆN GIÚP TA ĐI. GIÚP TA ĐỀ CỬ TRUYỆN,
BÌNH LUẬN TRUYỆN, NẾU CÓ THÌ ĐẨY KIM PHIẾU CHO TRUYỆN. TA CẦN ĐỘNG LỰC VIẾT
TRUYỆN A. DÙ SAO MÌNH KHÔNG THỂ SO SÁNH VỚI MẤY TÁC GIẢ BÊN TÀU ĐƯỢC, HỌ CÓ
THỂ NGỒI VIẾT TRUYỆN CẢ NGÀY VÌ ĐÓ LÀ NGHỀ CỦA HỌ VÀ HỌ CÓ NHUẬN BÚT NHƯNG
NHỮNG TÁC GIẢ TRUYỆN MẠNG VIỆT NAM NHƯ MÌNH NÓI RIÊNG VÀ NHIỀU TÁC GIẢ KHÁC
NÓI CHUNG THÌ KHÔNG CÓ KIỂU ĐÓ. MÌNH CÒN CÓ NHIỀU CÔNG VIỆC PHẢI LÀM CHO NÊN
TRUYỆN CÓ THỂ RA CHẬM, MỌI NGƯỜI KHÔNG CẦN GIỤC. MÌNH BIẾT CÁC BẠN ĐỌC KHI
THAN TRUYỆN RA CHẬM LÀ VÌ CÁC BẠN YÊU THÍCH TRUYỆN CỦA MÌNH NÊN MỚI MONG
TRUYỆN RA NHANH NHƯNG CÁC BẠN HÃY THÔNG CẢM ĐI, MÌNH KHÔNG THỂ KHI NÀO CŨNG
DÁN MẮT VÀO MÀN HÌNH VIẾT TRUYỆN ĐƯỢC, TUY NHIÊN MÌNH SẼ CỐ GẮNG VIẾT HAY,
VIẾT NHANH. PHẦN MẤY CHƯƠNG ĐẦU TRUYỆN CÓ VẺ KÌ KÌ CHÚT VÌ LÀ PHẦN MỞ ĐẦU
TRUYỆN CÓ CHÚT KHÓ VIẾT, THƯỜNG THÌ PHẦN KHÓ VIẾT NHẤT LÀ PHẦN ĐẦU TRUYỆN VÀ
PHẦN CUỐI TRUYỆN. ỪM, THẾ THÔI, CÓ GÌ THÌ VÀO MỰC BÌNH LUẬN TRUYỆN NÓI NHÉ.
CÒN BÊN MẤY NGƯỜI BẠN CỦA THIÊN HUYÊT KHI ĐỌC ĐƯỢC NHỮNG DÒNG NÀY THÌ GIÚP TA
LIKE TRUYỆN ĐI! THẾ NHÉ! CẢM ƠN MỌI NGƯỜI!:):):)