Người đăng: DinhNgocThach
Vương Lâm nghe thấy Thiên Mặc nói như vậy liền cười nói, " Thiên huynh cứ hỏi
sao? Ta Vương Lâm nếu biết sẽ không giấu diếm! "
" Tốt, ta chính là muốn hỏi tại sao khi phát hiện được thiên niên thọ quả thì
hai người không có biểu hiện gì vui mừng a? "
Thiên Mặc đang thắc mắc là Vương Lâm và Kim Côn khi phát hiện bên trong này là
thiên niên thọ quả thì lại không có biểu hiện cao hứng, thậm chí là còn thất
vọng nữa.
Nghe được Thiên Mặc hỏi điều này, Vương Lâm hơi đơ một lúc rồi mới nhìn hắn
cười nói, " Thiên huynh chính là thắc mắc điều này? Thực ra thì cũng tùy với
mỗi tu sĩ thôi, Thiên huynh phải biết tu vi chúng ta đang là kim đan bước sang
kết anh sẽ là tăng thêm một nghìn năm tuổi thọ... "
- Sao? Một nghìn năm tuổi thọ?
Không đợi Vương Lâm nói hết câu, Thiên Mặc có chút kinh hô, hắn còn nghĩ là
mỗi bậc tu vi sẽ chỉ tăng hai trăm năm tuổi thọ giống nhau đâu là, không nghĩ
tới lên tu vi kết anh lại được một nghìn năm tuổi thọ, đây có lẽ chính là một
sự biến về chất. Có lẽ thứ hắn biết còn thiếu nhiều điều cơ bản lắm.
" Thiên huynh không biết điều này? "Vương Lâm vừa hỏi xong cũng không cần câu
trả lời nữa, nếu như Thiên Mặc mà biết thì cũng không có biểu hiện như vậy.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác có lỗi với sư phụ của hắn quá, so với tán tu như
Thiên Mặc vậy hắn có điều kiện tu luyện quá tốt đi, người ta tán tu ngay cả
điều cơ bản cũng không có biết mà hắn Vương Lâm lại biết quá nhiều thứ đi.
Đến đây không cần Vương Lâm nói thêm thì Thiên Mặc cũng biết lí do Vương Lâm
và Kim Côn không hào hứng khi gặp thiên niên thọ quả nữa rồi. Lại lúc trước
Song nhi cũng không có biết tới chuyện này, xem ra gia chủ Lâm Tặc còn sống
dài dài.
Nhìn thấy Thiên Mặc bộ dạng không có muốn tiếp tục hỏi, Vương Lâm liền nói, "
ở đây có năm quả, ta lấy hai, Thiên huynh lấy đi ba quả thế nào?"
- Như vậy sao được? Chính ta quá chiếm nhiều tiện nghi rồi, bây giờ lại...
Thiên Mặc hắn cũng không phải tên chê tiền nhưng là hắn cũng có nguyên tắc,
Vương Lâm dù sao đã nhường cho hắn chỗ tốt trước, nơi này cũng là Vương Lâm
phát hiện đầu tiên, liên tục chiếm tiện nghi người khác như vậy hắn còn không
làm được.
" Thiên huynh đừng từ chối, ta lấy đi hai quả bất quá Vương mỗ còn muốn lấy đi
cái cây kia! ", Vương Lâm liền nhanh chóng nói, lấy được Thiên niên thọ quả là
tốt, bất quá chiếm được cây vậy tự nuôi trồng thì phải tốt hơn, cứ chăm sóc
rồi đợi cây kết trái là được.
Thiên Mặc nghe Vương Lâm nói như vậy thì gật gật đầu, nếu như là không biết
bước sang tu vi kết anh sẽ có thêm một nghin năm tuổi thọ thì Thiên Mặc còn
rất muốn thu cái cây này vào tạo hóa giới, bây giờ thì hắn cũng không còn quá
tha thiết nữa, thôi thì đưa cho Vương Lâm đổi lấy một phần nhân tình cũng tốt.
Nhìn thấy Vương Lâm gật đầu đồng ý, Vương Lâm mừng rỡ tới gần thu ba quả thiên
niên thọ quả bỏ vào hộp ngọc rồi đưa cho Thiên Mặc. Riêng hắn thì dùng một cái
di trận thu cây thiên niên thọ quả lại, Thiên Mặc cũng không biết tên này cất
một cái cây lớn như vậy ở đâu nữa, có lẽ là một cái trữ linh giới chỉ, nếu là
nhẫn bình thường mà linh thụ không được bảo quản tốt thì cũng chết thôi.
~~~
- Thiên huynh bảo trọng, nhiệm vụ hoàn thành, ta phải trở về tông môn!
Vương Lâm ôm quyền nói với Thiên Mặc, bây giờ cả hai đều đi ra trận pháp bên
ngoài.
- Đa tạ Vương huynh! Chính tự Vương huynh cũng bảo trọng!
Thiên Mặc cũng ôm quyền trả lễ, Vương Lâm này làm người rất đáng để hắn kết
giao.
- Thiên huynh, chính ta có điều này muốn nói trước. Kim Côn là đệ tử của
Thánh tuyền minh tự, cũng như tông môn của ta đều là sáu sao tông môn, chính
huynh cần phải đề phòng. Nếu để cho đám người kia biết được chúng ta giết Kim
Côn vậy sẽ không cho qua đâu. Lại Kim Côn này có một ca ca là Kim Huyễn, nghe
nói Kim Huyễn này đã là kết anh tầng ba, thực lực cường hãn, tốt nhất là nên
tránh mặt hắn thì hơn!
Vương Lâm lần này mang vẻ mặt nghiêm túc nói. Thiên Mặc nghe vậy cũng hơi nhíu
mày một cái, bất quá rất nhanh thì bình thường trở lại. Ở đay chỉ có hai người
bọn họ, ai biết được hung thủ giết Kim Côn là ai? Nếu biết được vậy cũng là
chuyện sau này, lúc đó biết hắn có tu vi gì? Trên người mang nhiều thứ tốt như
vậy, Thiên Mặc hắn còn không tin là không làm thịt được người ca ca kia của
Kim Côn.
- Đa tạ Vương huynh nhắc nhở! Ta đã rõ!
Tuy nghĩ như vậy nhưng Thiên Mặc vẫn rất cảm ơn Vương Lâm, dù sao người ta là
có ý tốt.
- Vậy ta đi trước! Thiên huynh ta xin nhận làm bằng hữu, sau này nếu như
Thiên huynh có việc cần giúp cứ tới Thiên Vân huyền môn tìm ta, ta sẽ không
chối từ.
Nói xong Vương Lâm quay lưng tăng nhanh cước bộ, ở trong Lôi Vụ Sâm Lâm không
thể phi hành, nếu như ngươi cố ý phi hành vậy mạng của ngươi cũng xem như
không còn của ngươi nữa rồi.
Thiên Mặc cũng chỉ đứng một lúc rồi gọi Bạch Vũ ra, một người một thú đi hướng
tiếp tục cuộc hành trình.
Hai người cũng đi qua một tiếng, ở trước cửa trận pháp bị phá này xuất hiện
một cái nam tu đầu trọc, khuôn mặt có phần khá giống với Kim Côn, trên người
mặc một bộ xám bào. Người nam tu đầu trọc này nhìn nhìn cửa trận pháp bị xé mở
ra một lúc rồi lắc mình tiến vào trong.
- Thiên niên thọ quả?!
Người nam tu này vừa đặt chân vào đã kinh ngạc hô một tiếng, tuy cây thiên
niên thọ quả đã bị Vương Lâm lấy đi nhưng mà khí tức còn lưu lại ở đây, cho
nên rất dễ bị phát hiện. Nam tu nhìn vào cái hố đất cách đó không xa, khí tức
thiên niên thọ quả bộc phát mạnh mẽ nhất là ở đó, hiển nhiên thiên niên thọ
quả đã bị người ta đào cả cây đưa đi rồi. Nam tu này lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc
nuối định đi ra ngoài thì lại ngưng mắt nhìn một cái hố đất khác, cái hố này
sâu hơn hố cây kia, từ bên trong hố này còn thỉnh thoảng tràn ra một khí tức
lăng lệ, nam tu này vừa nhìn liền biết hẳn là có người đánh nhau để lại. Bỗng
nhiên khuôn mặt người nam tu này biến sắc, nam tu đầu trọc quét thần niệm ra,
một lúc sau vài hạt tro cốt rơi vào trong tay hắn. Nam tu thần niệm quét đi
quét lại mấy hạt tro kia, chỉ vài hơi thở sau, nam tu nắm chặt tay lại, khuôn
mặt vặn vẹo dữ tợn, " Kẻ nào?! Kẻ nào dám giết đệ đệ ta?! Thề không đem ngươi
thiêu đốt nguyên thần trăm năm ta Kim Huyễn bị lôi hồ đánh thần hồn câu diệt
không được luân hồi! "
Tiếng hét này mang theo sự phẫn nộ, bi ai thoát ra ngoài, dọa mấy yêu thú cấp
thấp xung quanh chạy không còn một mảnh.
Thiên Mặc tất nhiên là không biết tới chuyện này, nếu như biết hắn cũng không
thèm quan tâm. Lúc này hắn đang trốn trong tạo hóa giới, bị một cái đầu độc
giác yêu thú cấp bốn đuổi chạy hao tổn bao nhiêu sức lực mới cắt đuôi được.
- Lão đại, con hổ kia thật sự là mất dạy hêt sức a! Dĩ nhiên đuổi dai như đỉa
vậy!
Bạch Vũ bực mình khịt khịt nói. Thiên Mặc không có đáp lại, nếu như không phải
tên này táy máy trêc chọc đầu độc giác kia thì cũng không đến mức nó phải đuổi
chết đuổi sống như vây. Tạo hóa giới bây giờ đã có chút thay đổi, ít ra vô số
mảnh thiên thạch lớn nhỏ đang có xu hướng tụ tập lại mà không bay loạn nữa.
Chỗ Thiên Mặc đang đứng có vài cây xung quanh, lại có thêm một cái động phủ
nữa.
" Rắc", chiếc nhẫn trong tay Thiên Mặc vang lên một điểm tiếng nhỏ. Đây là
nhẫn của Kim Côn, vì cấm chế của chiếc nhẫn này khá đơn giản nên hắn chỉ mất
thời gian mười mấy phút đã có thể mở ra rồi.
- Ồ! Món hời rồi!
Thiên Mặc vui mừng nhìn một đống vật phẩm bên trong giới chỉ không khỏi hô một
tiếng. Linh ngọc hạ phẩm cũng ba mươi vạn, linh ngọc trung phẩm một năm nghìn
viên, linh ngọc thượng phẩm cũng vài trăm tấm, linh thảo cũng có vài chục gốc,
chủ yếu là linh thảo cấp ba và cấp hai, linh thảo cấp bốn chỉ có một gốc, tất
cả đều linh thảo bình thường, tài liệu luyện khí thì không có. Thứ mà Thiên
Mặc coi trọng nhất là cây bạch côn và cuồng hỏa phá châm kia. Thần niệm khẽ
động, một cây châm nhỏ rơi vào tay Thiên Mặc, từ cây châm này tỏa ra một luồng
nhiệt lớn, luồng nhiệt này rất bất ổn, cứ như là tùy thời bộc phát ra vậy,
Thiên Mặc gật đầu, thu được món pháp bảo tốt như thế này, lại thêm một cái
biện pháp bảo mệnh hiệu quả. Thiên Mặc đưa thần niệm vào bên trong, phá bỏ
thần niệm ấn kí của Kim Côn, lại hạ xuống một cái thần niệm ấn kí của bản thân
vào trong vào trong, ngược lại cây bạch côn lại bị hắn vứt một bên, cây côn
này tốt lại sát thương quá kém, Thiên Mặc đơn giản không thích.
Một đống linh ngọc được Thiên Mặc ném ra. Hắn rất không hiểu tại sao lần trước
hắn độ kiếp, mấy người Hồng Ngọc chỉ có đem ra vài trăm viên linh ngọc trung
phẩm mà thôi, theo hận trường khổng lồ như vậy thì bọn họ phải có nhiều linh
ngọc mới đúng a, hay do mấy người kia tiếc linh thạch? Thiên Mặc nghĩ tới điểm
này liền lắc đầu, tuy tiếp xúc không lâu nhưng hắn thừa hiểu rõ bản tính của
ba người, không thể vì vài điểm linh thạch mà tiếc rẻ được. Chính là Thiên Mặc
còn không biết, mấy người Hồng Ngọc là bỏ trốn ra ngoài, không kịp đem theo
nhiều linh ngọc, lại do chỗ ở của ba người cách nơi này rất xa cho nên linh
ngọc đã bị tiêu hao trên đường đi không sai biệt lắm.
Nghĩ đến đám người Hồng Ngọc, trong đầu Thiên Mặc không khỏi hiện lên một cái
bóng dáng thiếu nữ tuyệt sắc mang theo vài phần nghịch ngợm, bên cạnh bóng
dáng đó lại xuất hiện thêm một người thiếu nữ xinh đẹp không kém, khuôn mặt
hiền lành nhu hòa... Thiên Mặc lắc lắc đầu đem đầu óc tỉnh táo lại, ngồi xếp
bằng xuống vận công tu luyện, lần này lấy được một phần linh ngọc, hắn phải
tranh thủ mới được.
Công pháp vừa vận chuyển, linh khí từ linh ngọc liền nhanh chóng bị rút ra,
tạo thành một cái lốc xoáy đem Thiên Mặc bao quanh, trong lúc đó hỗn độn khí
bên trong tạo hóa giới cũng nương theo bị Thiên Mặc thôn phệ vào cơ thể, đem
cơ thể bên trong cọ cọ tẩy rửa. Bạch Vũ một bên cũng thực hiện hành vi quen
thuộc, ở một bên Thiên Mặc hưởng ké.
Đảo mắt đã năm tháng trôi qua. Thiên Mặc đứng dậy vận động cơ thể một chút, bộ
xương ca ca âm hưởng vang lên. Linh ngọc xung quanh đã bị hắn thôn phệ hết
không dư một viên nào, chỉ là tu vi của hắn cũng chỉ miễn cưỡng lên kim đan
tầng ba hậu kì viên mãn, cũng chỉ thiếu một bước ngắn nữa là đặt chân lên kim
đan tầng bốn. Trong nhẫn còn lưu lại mấy chục viên linh ngọc thượng phẩm cùng
mấy nghìn viên linh ngọc trung phẩm, Thiên Mặc cắn răng lôi hết ra tiếp tục tu
luyện.
" Phốc", một tiếng nổ nhẹ vang lên trong cơ thể Thiên Mặc, cảm nhận được trong
cơ thể cuồn cuộn chân nguyên, Thiên Mặc tin tưởng dùng thực lực của hắn bây
giờ có thể dễ dàng miểu sát Kim Côn mà không cần trợ giúp của Vương Lâm. Bất
quá Thiên Mặc cũng nhanh chóng xụi xuống, từ kim đan tầng hai đỉnh phong lên
kim đan tầng bốn sơ kì dùng hết toàn bộ linh ngọc lấy được, cũng còn có sự trợ
giúp của hỗn độn khí nếu không chưa chắc đã được như vậy. Xem ra càng ngày
càng phải yêu cầu thật nhiều tài nguyên tu luyện a, tương lai khó khăn rồi.
Thiên Mặc thu dọn một phen, định ra ngoài thì bỗng nhớ tới một chuyện, ơ đây
có nhiều linh thảo như vậy, hắn còn không học luyện đan còn đợi khi nào? Nghĩ
là làm, Thiên Mặc lấy cái lò luyện đan đã lấy được từ động phủ chứa ngũ vị quả
ra. Lần trước vội vàng hắn còn chưa kịp luyện hóa cái lò này. Thần niệm đưa
vào trong, Thiên Mặc bắt đầu luyện hóa cái đỉnh này.
" Hô", Thiên Mặc thở ra, sau một tiếng, hắn cũng đã luyện hóa được ba mươi cấm
chế, phía sau cấm chế dù cho hắn cố gắng như thế nào cũng không thể di động
mảy may. Cái lô đỉnh này có một trăm tả hữu đạo cấm chế, cái tên của nó cũng
rất kì lạ, gọi là thảo mộc lô. Bất quá hắn cũng không có quan tâm, ném một
đống linh thảo ra, đan dược hắn muốn đầu tiên là bồi nguyên đan cấp một. Bồi
nguyên đan thuộc vào loại đan dược dễ luyện chế nhất, linh thảo cần để luyện
bồi chân đan trong tay hắn cũng có thật nhiều cho nên hắn muốn luyện loại đna
này đầu tiên, dù thất bại cũng không sợ.