Người đăng: DinhNgocThach
Hồng Ngọc cũng chỉ là kim đan tầng hai đỉnh phong, lại nói đầu độc giác yêu hổ
này có sức lực rất lớn, độ nhanh nhẹn cao, muốn đối phó thì rất khó.
- Mọi người cùng lên đi, chỉ là một con độc giác hổ cấp ba trung kì thôi cần
gì phải sợ.
Thái Hồng Ngọc rút một thanh kiếm mỏng ra, đây là bảo khí của nàng, lúc trước
đối phó với tên Bất Nhân thì nàng cũng không có dùng thanh kiếm này. Thiên Mặc
vừa liếc mắt qua cũng biết đẳng cấp thanh kiếm này không dưới linh khí trung
phẩm, nhìn nó mỏng như vậy lại tản mát ra độ sắc bén kinh người đủ biết không
phải vật phàm.
- Đúng rồi, cần gì phải sợ, bắt nó lại tối làm một món thịt hổ xào mắm tôm.
Hàn Phong cũng lớn miệng nói, lôi từ trong giới chỉ ra một cái quạt màu trắng,
cũng là cấp bậc linh khí, hắn khẽ phẩy một chút, từ mép quạt thổi ra một luồng
gió hàn.
Thiên Mặc còn đang suy nghĩ món thịt hổ xào mắm tôm là món gì thì nghe thấy
Bạch Vũ truyền âm:
- Lão đại, có cần em thả khí tức ra để đuổi con hổ này đi không?
- Không cần, để đánh một trận hảo hảo đã, nếu như còn không được lúc đó mày
ra tay cũng không muộn.
- Được!
Thiên Mặc lấy ra đoản kiếm, hắn cũng là phiền muộn không thôi. Hắn bây giờ vẫn
là sử dụng một pháp khí trung phẩm mà thôi, mà mấy người Hàn Phong đều sử dụng
linh khí cả, không hiểu mấy người này gia thế ra sao mà giàu dữ. Ngay cả Khánh
Như cũng dùng một cái vòng bảo khí mà hắn nhìn không ra phẩm cấp, nhìn cái
vòng bảo khí này Thiên Mặc lại nhớ tới pháp bảo càn khôn khuyên ( vòng càn
khôn) của Na Tra thái tử trong thần thoại Trung Quốc.
" Grừ", đầu độc giác yêu hổ này không đợi bốn người động thủ thì nó đã nhảy
lên phía trước, đối tượng của nó là Thiên Mặc vì theo cảm giác của nó thì nhân
loại này có vẻ dễ xử hơn.
- Ngon, ngươi dĩ nhiên muốn ăn ta đầu tiên.
Thiên Mặc tức giận, không ngờ lại bị con độc giác hổ này chọn làm con mồi đầu
tiên. Tay phải nâng đoản kiếm lên, Thiên Mặc rót chân nguyên vào đó, lần này
hắn sử dụng chân nguyên hệ lôi.
"Roạt", kiếm ảnh bay ra muốn chém vào con độc giác yêu hổ đang phi đến, luồng
kiếm ảnh này cũng chỉ làm chậm tốc độ nó một chút chứ chưa làm tổn thương, lực
lượng cắn trả truyền tới làm Thiên Mặc cũng bị bức lui lại mấy bước. Lúc nãy
hắn còn chưa dùng toàn lực, cho nên lực cắn trả không lớn. Tuy chỉ chưa dùng
toàn lực nhưng Thiên Mặc tự tin đường kiếm ảnh đó có thể dễ dàng chém giết một
tu sĩ kim đan tầng hai không phòng bị, xem ra độ cường hãn của con hổ này rất
là lớn. Thiên Mặc rất muốn có một công pháp tấn công, nếu như có công pháp tấn
công thì thực lực của hắn đâu chỉ dừng lại ở đây.
Con hổ này không nghĩ tới sẽ bị chiêu thức của nhân loại trước mắt làm chậm,
nói nó không bị thương là đúng nhưng lôi nguyên vẫn làm nó hơi bị tê óc. Cũng
không đợi nó tiếp cận Thiên Mặc, một đường kiếm ảnh bay ra chém ngang thân con
hổ. " Ầm", con hổ bị đánh lệch bay sang một bên, lúc hạ xuống cũng bị trượt
dài một đoạn, móng vuốt sắc nhọn kéo một vết sâu xuống đất, lần này nó đã cảm
thấy đau. Đường kiếm đó là do Hồng Ngọc chém ra, con hổ muốn giết Thiên Mặc
đầu tiên, nàng vẫn có thể biết được, ngay cả việc Thiên Mặc không dùng toàn
lực nàng cũng biết, trong suy nghĩ của nàng thì Thiên Mặc đang muốn thử thực
lực của hắn, chỉ là lúc này cũng không thích hợp lắm sao.
Con hổ bị đánh lùi càng tức giận, nó cũng biết hôm nay gặp phải đối thủ mạnh
rồi, chỉ là nó còn chưa nghĩ tới việc bỏ chạy. Nó định tiếp tục tiến đến thì
một tiếng rít gió vang lên, ba đường phong nhận kéo theo sự lạnh lẽo đánh ngay
vào đầu của nó. "Oành",
- Ha ha ha, ngươi cũng chỉ có thế thôi sao, giỏi thì tới a!
Hàn Phong phe phẩy bạch phiến, ba đường phong nhận chính là hắn đã đánh ra.
Đừng thấy hắn bình thường ít khi xuất thủ mà nghĩ hắn yếu, một tuyệt đỉnh
thiên tài không chỉ có vẻ bề ngoài.
" Vút",một bảo khí hình vòng bay thẳng ngay chỗ con hổ vừa bị đánh lùi. "Ầm",
một tiếng nổ lớn phát sinh. " Grào", một tiếng rống lớn từ con hổ ngâm ra, đủ
biết lần này là nó rất đau.
" Vèo", cái vòng bay trở lại trong tay Khánh Như.
- Biết sự lợi hại của ta chưa, ngoan ngoãn làm bữa tối đi, hi hi!
" Thật là bảo khí lợi hại", Thiên Mặc thầm nghĩ. Khánh Như tu vi thấp hơn Hàn
Phong và Hồng Ngọc, lúc xuất chiêu lại có thể làm cho con độc giác yêu hổ chịu
thiệt, đủ biết bảo khí này không tầm thường.
Bị trúng chiêu này, con hổ không sợ ngược lại càng tức giận. Nó há miệng ra,
mười mấy đường phong nhận bay ra tấn công thẳng vào đám người Thiên Mặc.
- Cẩn thận!
Thái Hồng Ngọc trong lúc cấp bách chỉ kịp dặn mấy người còn lại rồi tế xuất
bảo kiếm chặn lại bốn đường phong nhận đang bay cấp tốc về phía nàng. Keeng,
keeng, keeng, keeng. Vài âm thanh thanh thúy của kim loại vang lên, Hồng Ngọc
đã hoàn toàn chặn lại bốn đường phong nhận, nhưng lực lượng của mấy đường
phong nhận này cũng bức lui nàng mấy bước, một cảm giác hơi nhói ở ngực làm
nàng khó chịu, chỉ là thụ thương thì chưa có. Trong lúc Hồng Ngọc chặn lại bốn
đường phong nhận thì bên này ba người Hàn Phong cũng cật lực chặn lại vài
đường phong nhận. Hàn Phong và Thiên Mặc vì chỉ chống đỡ hai đường phong nhận
cho nên không xuất hiện vấn đề gì lớn. Chỉ là Khánh Như bị một đường phong
nhận kéo qua eo phải làm rách áo, lộ ra một phần da thịt trắng nõn, rất may là
nàng còn kịp né ra kịp thời nếu không thì không chỉ mỗi rách áo thôi. Duy nhàn
nhã nhất là Bạch Vũ, nó đứng một bên xem kịch hay, lại thêm đầu độc giác hổ
này có cảm giác bị áp chế trước Bạch Vũ cho nên nó không dám xuất thủ với Bạch
Vũ.
- Cùng xuất thủ đi, đem nó làm thịt!
Hàn Phong hét lên, bạch phiến trong tay hắn vung ra, một luồng gió hàn sắc bén
bay thẳng đến con hổ. Cùng lúc Hồng Ngọc cũng chém ra một đường kiếm, kiếm ảnh
sắc bén lao nhanh đến phía trước, nhìn ra đường kiếm ảnh này còn mạnh gấp mấy
lần đường kiếm ảnh lúc trước của nàng, lúc này Hồng Ngọc đã xuất toàn lực.
- Xem kiếm của bố mày đê!
Thiên Mặc cản lại Khánh Như đang muốn ném ra cái bảo khí. Hắn đứng trước mặt
Khánh Như, dồn chân nguyên vào đó, lần này hắn không quan tâm chân nguyên hệ
gì nữa, nếu không có công pháp tấn công thì chân nguyên hệ gì cũng không quan
trọng lắm. Thiên Mặc quyết định xuất toàn lực, dù sao không cần bảo lưu lực
lượng làm gì nữa. " Vút", đoản kiếm vung ra, kiếm ảnh bay ra tuy không sắc bén
như kiếm ảnh của Hồng Ngọc nhưng lại chứa lực lượng rất lớn.
" Ầm", ba cái kim đan sơ kì xuất thủ với một yêu thú cấp ba trung kì, nếu là
kim đan bình thường không nói, đằng này lại là ba cái kim đan siêu việt. Lực
lượng đáng sợ đánh tới, mà đứng đối diện con hổ có thể cảm nhận được nếu nó bị
trúng thì chết là chắc, nó rất muốn quay đầu chạy thật nhanh, thoát khỏi nơi
này, đáng tiếc là nó đã không còn cơ hội. Dù cho sức phòng ngự của con độc
giác yêu hổ có lớn nữa cũng bị ba chiêu này giết chết. Con hổ này chưa kịp rên
một tiếng đã chết thẳng cẳng, nó tới lúc chết cũng không hiểu ba cái kim đan
tu vi thấp hơn nó lại làm sao có thể giết nó dễ dàng như vậy.
- Ha ha ha! Dám đuổi ta! Chết là phải!
Hàn Phong vui vẻ cất bạch phiến vào nhẫn. Hắn nếu một mình chiến con độc giác
hổ này còn không có nắm chắc nhưng có thêm đám người Hồng Ngọc thì đã không
còn lo lắng. Hắn biết thực lực của biểu tỉ, kiếm vừa nãy là nàng xuất toàn
lực, không đồng nghĩa với việc xuất toàn chiêu bởi vì kiếm kĩ của Hồng Ngọc
không có đơn giản như vậy đâu. Hồng Ngọc có chút rung động, vừa nãy xuất thủ
nàng có dùng toàn lực nhưng hình như so ra còn kém đường kiếm ảnh của Thiên
Mặc. Nên nhớ là Thiên Mặc cũng chỉ có tu vi là kim đan tầng một đỉnh phong mà
thôi, sức mạnh lại lớn hơn một kim đan tầng hai đỉnh phong như nàng đủ biết là
không đơn giản. Có lẽ nếu như đơn đả độc đấu với Thiên Mặc thì nàng cũng phải
thua, tất nhiên là trong trường hợp nàng không dùng công pháp tấn công thì vẫn
chưa chắc chắn sẽ thua. Hồng Ngọc nhận ra điều này thì Hàn Phong và Khánh Như
cũng có thể nhận ra, nhưng hai người này lại không có quan tâm lắm, miễn sao
có thể giết hổ là được rồi.
- Mau tới làm thịt hổ a!
Khánh Như cất bảo khí, lại lôi ra một thanh chủy thủ sắc bén đưa cho Hàn
Phong. Hàn Phong nhận lấy chủy thủ tiến lên muốn lóc da của độc giác yêu hổ
ra. Thực ra thì chỉ có da và sừng của độc giác hổ mới có giá trị, chỉ là trong
mắt của Khánh Như thì giá trị nhất vẫn là thịt hổ.
Động tác của Hàn Phong nhanh nhẹn, lột ra da hổ cũng không đem cất đi mà vứt
ra một bên, lại tiếp tục cắt chiếc sừng xuống cũng vứt qua môt bên. Thiên Mặc
thấy vậy liền không khách khí thu vào, người ta không lấy thì mình lấy a, đây
đều là tài liệu luyện khí tốt. " Cạch", một viên yêu đan rơi ra, năng lượng từ
viên kim đan phát ra là nồng đậm.
- Độc giác hổ yêu đan!
Thiên Mặc bật thốt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy yêu đan của yêu thú,
yêu thú chỉ có đạt lên cấp ba mới có thể hình thành kim đan, giá trị phi
thường. Thiên Mặc rất muốn thử thôn phệ yêu đan nhưng nghĩ lại dù sao không
phải một mình hắn giết con hổ này nên đành thôi, lại nói với đan điền cùng
kinh mạch của hắn bây giờ đừng nói là một yêu đan cho dù là mười cái yêu đan
cấp ba cũng không có thấm gì.
- Yêu đan này cho Khánh Như chơi được!
Viên yêu đan giá trị trong mắt Thiên Mặc lại được Hàn Phong xem là đồ chơi.
Hắn suy nghĩ một chút thì hiểu, người ta còn không thèm tới tài liệu của con
hổ này nói gì tới yêu đan, dù yêu đan có chút giá trị hơn nhưng mà "người giàu
không nhặt tiền lẻ ".
- Thôi cho ta đi cũng được!
Không đợi Hàn Phong đưa viên cho Khánh Như thì Bạch Vũ đã nhanh chóng cướp
viên yêu đan bỏ vào miệng nuốt rồi.
- Hừ! Ngươi tham ăn a!
Khánh Như thấy vậy rất không vui, nàng run run chỉ Bạch Vũ nói lớn.
- Viên yêu đan này lại để ngươi làm đồ chơi là phí của, thôi thì tí nữa ta
không giành thịt nướng của ngươi là được chứ gì!
- Như thế còn tạm được! Hắc hắc!
Lúc này trời cũng đã tối, Hàn Phong nhanh chóng làm sạch con hổ rồi xẻ ra làm
nhiều mảng để lên bếp lửa để nướng chứ con yêu hổ này to lắm, không phải như
con hổ bình thường lần trước, yêu thú khác với dã thú không chỉ ở lực lượng mà
còn có kích thước nữa.
Nhìn động tác thuần thục của Hàn Phong, thậm chí là có cả gia vị đem bên người
rắc vào thịt, Thiên Mặc nghĩ tên này nếu như ở trái đất chắc chắn sẽ trở thành
một tài ba đầu bếp, chỉ là ở Thủy Châu đại lục này có tu sĩ nào sẽ nguyện ý
làm một đầu bếp thông thường chứ? Nếu có cũng chỉ là những tu sĩ luyện khí kì
lâu năm mà thôi.