Người đăng: Phuongtd
Hắn mở ra một mắt, tràng cảnh trước mặt khiến Nguyên vô cùng kinh ngạc, đầu
yêu thú nát bét nằm gục bên vũng máu, con Kim Long bay lượn một vòng, tiếng
long ngâm vang vọng thiên không rồi lại hoá thành ấn ký dung nhập trên cánh
tay.
- Mạnh a...thật mạnh, một kích diệt sát Trúc Cơ ? chỉ e tại dưới Trúc cơ ta
vô địch thủ, hắn càng nghĩ càng thấy mình quá mạnh, quá biến thái a, chỉ
tiếc Kim Long này ta chỉ có thể thôi động một kích, tuy mạnh mẽ nhưng không sở
dục, không được cơ động, xem như lá bài tẩy hộ thân đi.
Đang hồ hởi suy tư thình lình một trận thanh âm nữa ... Vút.. Gàooo... phong
bạo ầm ầm kéo đến, mang theo mùi tanh hôi kinh người, bên bìa rừng cổ thụ ầm
ầm sụp đổ, đại địa lắc lư, muông thú chạy tứ tán.
Viêm Báo ....tam giai yêu thú, yêu Vương ..Trời đất.. Chết ta rồi, chạy!!.
Hắn dẫm mạnh chân, lăng không năm trượng, tránh thoát một kiếp, đại não vận
chuyển, cực tốc suy nghĩ.
- Chỉ có đường chạy .. Kết Đan cường giả còn chạy huống hồ gì ta, không biết
con Kim long trên tay có đánh nổi với nó một trận không ?.
Ý niệm chợt thoáng lên trong đầu, dù tò mò về uy lực Kim Long nhưng hắn cũng
chả ngu gì đem nhỏ ra cầm đánh bạc.
- Mà thôi, tẩu vi thượng sách a.
Lý Nguyên lại phi thân lên, điên cuồng chạy trốn, mà Viêm Báo kia cũng không
thèm đuổi giết, hình như xem thường nhân loại nhỏ bé như hắn.
- Nó đến là vì đầu Xuyên Sơn kia? yêu thú không thể tu luyện ,chỉ ăn nội đan
của nhau để tăng cường tu vị, thì ta là thế.
.......
Chạy đi một hồi lâu, ánh tà dương vừa lắng dịu, bầu trời lúc này đỏ thẩm như
máu, hắn tình cờ thấy một sơn động heo hút, cửa vào rất nhỏ, hình như lâu lắm
rồi không ai vào ra, dây leo chằng chịt, đổ nát vô cùng.
- Vào đây nghĩ qua đêm, lạy trời đừng gặp thêm yêu thú.
Cửa động bên ngoài vô cùng nhỏ, đến hài tử như hắn phải lách mình mới tiến vào
được, nhưng càng vào trong càng rộng rãi thoáng đãng, nước ngầm róc rách
chảy, thạch nhũ phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực, phát ra vô vàn màu sắc, vào
sâu bên trong còn có bàn đá, ghế đá, tủ sách, giường ngủ, toàn bộ được làm
bằng cẩm thạch.
- Đẹp quá, gọi là tiên động cũng không ngoa...
Đi thêm vào sâu bên trong còn có cây ăn quả, quả chín rụng đầy đất, trên khối
đá cao tầm ba thước có một thân ảnh, một lão giả gầy gò đang ngồi đó, khuôn
mặt già nua hốc hác, như lão tăng nhập định.
- Chào tiền bối, Xin lỗi đã kinh động tiền bối tiềm tu, ta trở ra ngay lập
tức.
...Im lặng..
- Tiền bối ?
Vẫn không có thanh âm hồi đáp
- Chẳng lẽ là tượng...Hay là?
Lý Nguyên bạo gan đến thật gần, run rẩy đưa tay đặt lên mũi.
- Là người chết sao ?
Thoáng giật mình, nhưng hắn ngay lấp tức trấn định, dù tâm cơ có đến đâu thì
Lý Nguyên chung quy vẫn chỉ là một hài tữ tám tuổi.
- Không biết đã chết bao lâu, chắc lâu lắm rồi, nghe đồn tu sĩ có đại thần
thông, dù niết bàn thì phàm thân vẫn tồn tại ngàn năm.
Trên tay trái lão giả đang cầm một chiếc hộp đen, làm bằng huyền thiết tản mát
ra hàn khí nhàn nhạt.
- Cái gì đây ..? Đồ của tu sĩ thần thông chắc không phải phàm vật.
Hắn cầm lấy hộp sắt, cặm cụi cố gắng cạy mở, bên trong là một cuốn sách cũ
đã ố vàng, ngoài bìa viết nguệch ngoạc ba chữ.
- Định Thân Thuật...
Thoáng đọc qua vài trang Lý Nguyên lấy làm kinh hỹ " Định thân thuật, pháp
thuật tiên gia, tu luyện đến đại thành có thể định cả càn khôn ".
- Trời ...định cả càn khôn, nếu ta có thể luyện được dù là tiểu thành chả
phải khi giao chiến có thể định thân đối thủ sao ?.
Nên nhớ trong chiến đấu, chỉ một phút lơ là, một cái chớp mắt cũng phải trả
giá, huống gì bị người ta định thân.
- Thiên cấp vũ kỹ đây, hẳn phải Thiên cấp mới có uy năng lớn như vậy ..lại
một, một chiếc nhẫn nữa a.
Bên trong hộp sắt đen, dưới cuốn sách ố vàng kia là một chiếc nhẫn, không
biết làm từ loại vật liệu gì nhưng được chạm khắc vô cùng tỉ mĩ.
Hắn cầm lấy chiếc nhẫn, mặt trên có đồ án bát quái, bát quái chậm chầm xoay
vòng dịch chuyển, bỗng nhiên thức hải nhói đau.
- Tại sao ta lại có cảm giác như tương thông với chiếc nhẫn này? nó là thứ gì
?
" Không gian giới chỉ "
Trong đầu hắn tức thì đến một loạt tin tức " không gian giới chỉ ".
- Tốt, thật tốt a.. đúng là vận khí, vận khí quá đẹp, quá đẹp.
Hắn mừng như điên, nên biết không gian giới chỉ là 1 kiện pháp khí vô cùng
quý hiếm, chỉ có tông môn tiên phái mới lưa thưa vài cái, thường đa số sử dụng
túi trử vật mà thôi, không gian trong giới chỉ rất lớn, không những vậy linh
khí cũng thập phần nồng đậm, có thể cất giử và bảo quản mọi thứ nhất là thiên
tài địa bảo.
- Nhỏ máu nhận chủ a...
Hắn cắn tay, một giọt máu rơi ngay vào đồ án bát quái, bát quái xoay chuyển,
trong thức hải của Lý Nguyên mở ra một không gian vô cùng lớn.
Bên trong chồng chất linh thạch như núi, kỳ hoa dị thảo đủ loại, còn vô số thứ
hắn chưa bao giờ thấy, tâm niệm khẽ động hắn muốn lục lọi xem sao thì.
- Aaaaaa..
Não hải đau như búa bổ.
- Cấm chế a.. chết tiệt
Chỉ có Kết Đan cường giả mới có thể lợi dụng thiên địa chi lực phá mở cấm chế
.
- Hận, ta hận, ta muốn Kết Đan bây giờ.
Ngẩn ngơ tiếc nuối nửa ngày rốt cuộc hắn đè nén xuống tham vọng, lủi thủi đi
ra...
- Lão tiền bối a, xem ra ta và ông cũng có duyên, ta không thể lấy không
của ông, hay là ta dập đầu trước ông vậy, xem như là đáp lễ, hắn dập đầu 3
cái bỗng trong hư vô truyền đến 1 thanh âm.
- " Chàng trai hữu duyên, vật ngươi đang đeo trên tay vừa là giới chỉ, vừa
tượng trưng cho thân phận môn chủ, môn chủ Tu La môn, ngươi chính là truyền
nhân đời thứ 8, dập đầu bái sư đi ".
- Bái sư ? bái người chết làm thầy ? ta còn chưa bị điên đây.
- " Cả đời ta không thu đồ, nay gặp ngươi là duyên, đã là duyên cũng là phận
, ta tâm huyết cả đời truyền thừa lại cho ngươi ".
- Truyền thừa...!!!
- Ta chưa từng bái sư, vã lại bái một người chết làm thầy có ? không ai quản
thúc, tự do tự tại, phong quang aaaaaa
- Được...ta bái ông làm thầy.
Lý nguyên ba lạy bảy dập đầu bái sư, ba lạy bảy dập đầu vừa xong, trong hư vô
lại truyền đến một thanh âm tang thương.
- Đồ nhi ngoan, vi sư một đời tu đạo, một thân sở học, tuy nói sống qua vô
vàn niên kỷ, qua bao tuế nguyệt, nhưng dù sao cũng chỉ là một phàm nhân ,
tám trăm năm trước vì dương khí cạn nên thân tử đạo tiêu, chỉ còn lại 1 tia
tàn hồn, truyền thừa xong cho con, ta sẽ triệt để phi diệt.
Một làn ánh sáng rực rỡ quấn quanh vô số ký tự cỗ xưa, cho người ta cảm giác
lạnh lẽo, tang thương, nhằm thẳng mi tâm Lý Nguyên lao đến.
Thức hải ầm vang...một luồng thông tin cực lớn truyền vào não bộ....đau đớn,
tuyệt đối đau đớn, đầu hắn quay cuồng như muốn nổ tung, Lý Nguyên ngất đi.
Nửa ngày sau khi tỉnh lại.
" Tát Đậu Thành Binh, Thiên cấp trung giai công pháp, vãi kim tiền hoá thiên
binh vạn mã, uy danh thiên hạ, khiếp sợ tiên ma "
" Bình Loạn Định Tiên Quyền, thiên cấp sơ giai công pháp, một quyền toái hư
không, luyện đến đại thành, trở tay có thể đồ thần diệt tiên.
- Thật tốt, thật quá tốt rồi..Thiên cấp công pháp, Thế gian chưa hẳn tồn
tại, mà trong tay ta lại nắm giử hai bộ đây, thân mang tuyệt kỷ, từ nay về
sau tuyệt đối phong quang, triệt để đè đầu cưởi cổ thế nhân...
- Đồ nhi ..trong càn khôn giới chỉ của ta có vô số thiên tài địa bảo, linh
đan diệu dược, là một đời vi sư lịch duyệt sưu tầm cất giử, quan trọng hơn,
còn có hai cuốn vô thượng công pháp, một cuốn chủ tu luyện thể, một cuốn chủ
luyện thần hồn, trong người con mang thái cổ thần mạch chảy dòng máu tiên
nhân.
Nếu một ngày con cường đại, hảy đi ra động phủ giới này, đến Tiên Cương đại
lục, nơi đó là cố hương của ta, đem cổ thân xác này của ta về cố hương, tâm
nguyện cả đời ta là có được một đồ đệ tốt, nay tâm nguyện sở dục ta không còn
gì hối tiếc.
- Sư tôn, đồ nhi nhớ, đồ nhi sẽ cường đại, sẽ đem sở học của người phát dương
quang đại, tất nhiên sẽ đến Tiên Cương, sẽ đưa người về cố hương.
- Đồ nhi, nhớ rõ danh tự của ta, ta là Thiên Thần Tử, nhân thế gọi ta là
Thần Tử Thiên Tôn...
Dứt lời cổ thi thể kia vỡ tung, hoá thành một viên ngọc cốt sá lỵ, bay vào
tay Lý Nguyên.
Lý Nguyên hắn cả đời tứ cố vô thân, chưa từng bái sư học nghệ, nhưng hôm nay
sợi tàn hồn của Thiên Thần Tử đã triệt để làm cho hắn ấm áp, có một tia ấm áp
, một dòng suối nóng chảy qua trong cơ thể hắn, để hắn cảm nhận thế nào là
tình thân.
- Ta phải cường đại, phải nhanh chóng cường đại, cường đại để tìm cha mẹ
sinh thời ta chưa từng gặp qua cha mẹ, cũng không biết rõ họ là ai, gia tộc
lại luôn tìm cách giấu diếm, là hài tử, ta cũng muốn có gia đình, muốn tình
thân.
Hai hàng lệ chảy dài, Lý Nguyên ngồi ngây ngốc hết nửa ngày.
Mười tám ngày sau, hắn dùng 18 ngày, cùng thiên tư cực cao, lĩnh hội hai bộ
công pháp kia đến tiểu thành, chiến lực của hắn bây giờ cộng với nghịch thiên
công pháp kia e rằng dưới Trúc Cơ không còn đối thủ.
Tuy nói nghe có vẻ dễ dàng, nhưng thực chất mười tám ngày vừa qua hắn muốn
chết đi sống lại, Thiên cấp công pháp đâu phải thứ mà một kẻ còn thò lò mũi
xanh như hắn có thể nhẹ nhàng tu luyện được, mổi lần vận khí, cỗ cường đại
linh khí lực lượng kia phản phệ, khiến hắn đau đến muốn chết đi sống lại.
Vậy mới nói " Con đường tu chân chỉ có thiên tư thôi vẫn chưa đủ, cần phải có
ý chí, phải kiên trì và có một trái tim nhiệt huyết ".
Lại nói đến Thái Thanh Đại Pháp, bộ công pháp truyền thừa trong mộng kia, Lý
Nguyên cũng đã luyện đến tiểu thành, tức tốc độ hấp thu thiên địa linh khí
của hắn nhanh gấp mười lần kẻ khác.