Mơ Hồ Không Lối Thoát


Người đăng: Phuongtd

Trầm mê trong thế giới tựa hư vô này, Lý Nguyên thực sự không biết là chính
mình giờ phút này đang đứng trên tinh không ngó xuống hay là linh hồn hắn đã
thoát khỏi nhục thân mà ngao du thiên địa.

Một khắc khi Bất Diệt Chi Tâm khẻ đập lại có tiếng rồng ngâm phượng hót như
một hồi chuông từ sâu trong tâm thức hắn mới triệt để tỉnh táo lại, vạn sự
như là một giấc mộng thật dài, như sóng biển hết lớp này đến lớp khác thay
phiên nhau kéo đến, tưởng chừng trầm luân, tưởng như không bao giờ kết thúc
.

Lý Nguyên mở mắt, chỉ có điều khung cảnh trước mặt khiến hắn suýt chút nữa
phải hét lên kinh hãi, đây không phải là mơ, tất cả đều là thực chất, mọi
chuyện đều giống y hệt những thứ hắn đã trải qua bên trong cơn mộng mị.

Cơ hồ hắn đang xem giấc mộng của người khác hoặc cũng có thể là thương thiên
đang mộng chính giấc mộng của hắn, không thể giải thích, khó bề phân trần.

Lý Nguyên vẫn trôi nỗi trên tinh không vô tận nhìn xuống mảnh thế giới tối tăm
này, trước mặt hắn đỉnh thiết sơn đen kịt, bóng loáng đang cắm chặt trên đại
địa, chiếc cổ thuyền vẫn chầm chậm trôi đi.

Lại thêm một lần nhắm mắt mở mắt chân hắn đã đạp trên khoang chiếc cổ thuyền ,
một khắc này tựa hồ dòng chảy thời gian, dòng chảy sinh mệnh đều đồng thời
dừng lại.

Nhìn lại xa xa, mấy chục đầu quan đạo đổ nát cùng hàng trăm ngàn cỗ thi thể
lúc trước không biết đều biến mất đâu vô thanh vô thức, trả lại cho thế giới
này một vùng bình nguyên bao la, rộng lớn.

Chiếc đầu lâu trắng toát, thi thoảng lại tỏa ra tinh mang nằm lăn lốc trên
mặt sàn, không có lấy một chút dao động, tựa như một chiếc đầu lâu khô quắt
đơn thuần đồng dạng, hắn ngắm nghía hồi lâu, cánh tay khẻ mân mê.

Lý Nguyên chợt hét lên một tiếng thật dài, hắn vậy mà phát hiện trên hai
tròng mắt sâu hoắm vô thần kia thình lình chảy ra dòng huyết lệ, còn cảm nhận
được mùi vị tanh nồng của máu, lúc này nếu có người khác ở đây đều sẽ như hắn
, sẽ tập trung ánh nhìn vào đôi mắt đó, không phải chiếc đầu lâu xương
trắng... Đôi mắt kia cơ hồ như đang chớp động lại mang theo biểu cảm ai oán ,
càng nhìn càng tê tái càng thê lương đến lạ.

Hắn không biết nên làm gì cho phải, thân thể Lý Nguyên cứng ngắc, mồ hôi
lạnh tuôn thành dòng, cùng với từng trận hàn phong trên cao quét qua hắn
không kiềm chế được mà run lên bần bật.

Lý Nguyên dụi dụi đôi mắt, thử nhắm mở thêm mấy lần, trên tay hắn đầu lâu
kia mặc dù không hề phát sinh dao động hay bất kỳ biến hóa gì, cứ như thể vừa
rồi là hắn nhìn nhầm, bị thị giác đánh lừa vậy, nhưng từ đó hắn có thể cảm
nhận được một luồng sinh mệnh lực lượng vô cùng cường đại, tuyệt đối vượt xa
sinh mệnh của toàn bộ sự sống trên thế giới này.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Lý Nguyên đôi luôn chiếc đầu lâu vào càn khôn giới
chỉ chờ có cơ hội sẽ tiếp tục khám phá, hắn rảo bước đi quanh một vòng đưa
mắt nhìn xung quanh, bên phía tả động phủ tầm mười trượng có năm chiếc quan
tài bằng đồng to lớn được sắp xếp vô cùng đều đặn, đồng đỏ bóng loáng lại
trải qua tuế nguyệt hấp thụ linh khí đất trời lúc này phát tán quang mang màu
vàng kim trông vô cùng rực rỡ.

Mỗi chiếc quan tài đều dài trên dưới mười trượng, rõ ràng thứ này không phải
dùng để mai táng nhân loại, phía trên nắp Lý Nguyên phát hiện có hàng ngàn
bông hoa li ti mọc lên dày đặc một mảnh như nấm, bông hoa nhỏ có bảy cánh với
bảy màu sắc phân biệt cùng hai chiếc lá xanh biếc tựa ngọc bích, quang mang
trên chiếc quan tài đồng cũng từ đó mà ra.

Bông hoa này chính là thứ được tô vẻ bên trên lá cờ màu vàng nhạt, nhưng
tuyệt nhiên chỉ có thể nhìn lại không hề cảm nhận được một chút mùi hương nào
, cơ hồ toàn bộ hương thơm đã bị lá cờ kia hút mất.

Không biết trong năm chiếc quan tài bằng đồng kia chứa đựng thứ gì, thực sự
Lý Nguyên không dám vọng động mà dò xét bởi vì chỉ cần tiến lại gần thì ngay
lập tức trái tim nơi ngực phải lại điên cuồng đập mạnh, tựa như cảnh báo cho
hắn biết thứ trước mặt không nên đụng vào, vã lại hắn cũng cảm nhận được từ
đó tràn ra khí tức tử vong nồng đậm, khiến Nguyên không tự chủ được phải liên
tiếp lùi về phía sau.

Cổ thuyền đen bóng, đầu lâu trắng hếu, quan tài đồng đỏ, nó cùng với vẻ
tang tóc, âm u bên ngoài thiên địa tạo thành một bức tranh chết chóc khó bề
hình dung.

- Một đỉnh núi sắt, một chiếc cổ thuyền, năm quan tài đồng đỏ cùng 32 ngọn
núi tựa bàn cờ, tất cả hình như muốn chỉ dẫn cho ta một điều gì đó, không
phải tùy tiện mà sắp đặt vô tình như vậy được.

Cái cảm giác bất lực tựa hái hoa trong gương, mò trăng dưới nước khiến Nguyên
không thèm mảy may suy nghĩ, bởi lúc này có vắt óc ra cũng đều không tìm được
câu trả lời, hắn xem mọi chuyện chỉ như là một cơn mộng mị thật dài.


Chợt cổ thuyền phát sinh một trận rung lắc dữ dội, kéo theo đại địa bên dưới
cùng ầm ầm sụp đổ, cứ như thể một tôn cự nhân, một đầu cự thú bị phong ấn
bên dưới mặt đất nay chuyển mình.

Bụi bặm bay lên, tiếng vang dữ dội, địa chấn mãnh liệt, Lý Nguyên giống như
một chiếc lá khô trong gió bão, bị vùi dập hất ngược ra ngoài không biết bao
nhiêu dặm, thân thể đụng chạm phải rất nhiều tảng đá.

- Đây là nơi quỷ quái nào?

Bụi mù cuốn lên trời cao, Lý Nguyên rốt cục dừng được thân hình, cũng không
bị thương trong quá trình rơi xuống cấp tốc.

Trên mặt đất có một hố sâu khổng lồ, bên dưới không biết bao nhiêu dặm có thể
nhìn thấy một cánh bướm lớn vô cùng, thân thể nó trải dài không thấy điểm kết
càng đưa mắt nhìn càng xa xăm, cánh bướm kia màu sắc sặc sỡ, khép nguyên đôi
cánh nằm im lìm một chỗ tựa như đã hóa thạch, càng nhìn càng giống Tang Tương
trong truyền thuyết.

- Chạm đất rồi!

Đây là mục đích cuối cùng sao ? Trong lòng Lý Nguyên khẽ động, tràn ngập khó
hiểu và hướng tới, hắn rất muốn biết đây rốt cuộc là một địa phương như thế
nào.

- Có Linh Khí.

Đột nhiên hắn nhạy cảm phát hiện vấn đề này, không kìm nổi hít một hơi nhưng
lại cảm giác đầu óc có chút choáng váng, linh khí này hắn không thể hấp thu ,
nó cuồng bạo đến độ chỉ cần hít một hơi cũng đủ làm hắn no bạo, cơ hồ đến từ
một thế giới khác xa với thế giới hắn đã từng sinh sống.

Không thể gọi đơn thuần là thiên địa linh khí, nó mang theo khí tức hỗn độn
nồng đậm, mà khí tức này xem ra Lý Nguyên lại cảm giác vô cùng thân thiết.

-Khí tức vũ trụ.

Khi bụi mù tan hết, có thể thấy rõ hết thảy phụ cận, đây là một vùng núi
không một ngọn cỏ, không có dấu hiệu sinh mệnh gì, Lý Nguyên thất vọng một
hồi, còn tưởng rằng may mắn đến một nơi có sinh mệnh.

-Ồ...

Đột nhiên ánh mắt hắn đọng lại, vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy một cái trảo
ấn rất lớn cách đó không xa, ấn lên trên một ngọn núi đá gần như chộp nứt
đỉnh núi.

- Đây là một sinh vật cường đại cỡ nào, một móng vuốt có thể nhổ đứt cả ngọn
núi!

Lý Nguyên giật mình, mảnh thế giới hoang vu này không ngờ lại tồn tại một đầu
quái thú to lớn đến dọa người như thế, hắn lập tức nghĩ tới, thế giới này có
khả năng không đơn giản như trong tưởng tượng, bằng không hắn đã không phải
gặp qua những chuyện có thể nói là kinh khủng trước mặt.

Đương nhiên Lý Nguyên cũng càng thêm tò mò, xác con Tang Tương to lớn thế kia
tại sao lúc trước hắn lại không nhìn thấy ? mọi chuyện cứ như một cuốn phim đã
được khéo léo sắp xếp, lên sẵn kế hoạch chỉ cần hắn đi vào đây sẽ ngay lập
tức khởi chiếu.

- Dọc theo tuyến đường đi tới, mặc dù trong bóng tối vì sao lại có thể định
vị rõ ràng phương hướng ?, có lực lượng dẫn dắt, rốt cục muốn ta đi đâu ,
mục đích cuối cùng ở phương nào, rốt cuộc sẽ ra làm sao ?

Bí ẩn, hết thảy đều là bí ẩn, hắn rất khó đoán định, càng khó có thể hiểu
rõ, căn bản không biết cuối cùng sẽ đi về đâu, Có lẽ lần này hắn phải tự mình
mà đi vạch trần một đoạn bí tân, bí sử .


Tân Tiên Nghịch - Chương #42