Người đăng: Phuongtd
Chợt phía xa một tinh điểm lóe sáng, từ đó có thể nhìn thấy một chiếc cổ
thuyền bé nhỏ đang trôi nổi, chiếc thuyền này chỉ dài tầm mười trượng có thể
chuyên chở tối đa tầm năm đến sáu người.
Bên trên lá cờ xí màu vàng nhạt tung bay phất phới, cổ thuyền chậm rải trôi
đi tựa như dòng chảy thời gian, khiến người khác nhìn vào có cảm giác thê
lương đến lạ, hai mặt lá cờ được tô vẽ họa tiết một bông hoa nhiều màu sắc
nhìn qua rất có hồn, sống động như thực, hơn nữa cơ hồ còn ngửi được cả
hương thơm phảng phất từ trên đó tỏa ra.
Từng trận hàn phong quét ngang mang theo làn hương nức mũi tràn ngập cả một
mảnh không gian, mùi hương này lại vô cùng kỳ dị, nó như một miếng bông bịt
chặt khứu giác, khiến người ta không thể cảm nhận được thêm một chút mùi vị
nào từ thiên địa.
Trên mỗi bông hoa phân biệt hai chiếc lá xanh biếc, theo lá cờ tung bay có
thể cảm nhận được hình như chính nó cũng đang nhúc nhích, lung lay trong gió
, mọi thứ đập vào mắt lại thấy bông hoa kia cơ hồ mang theo sinh mệnh, không
đơn thuần chỉ là một bức tranh, một họa tiết vô hồn.
Nó mang trong mình một loại ma tính, khiến người ta nhìn vào ngay lập tức
muốn trầm mê, cả mùi hương kia cũng như một chất xúc tác mạnh mẽ, cuồng bạo
kích phát hết thảy sáu giác quan, Lý Nguyên lúc này như say như tỉnh, hắn
thấy mình bị đè ép đến mức toàn bộ cơ thể đều chôn chặt bên dưới đại địa, vậy
mà sát na sau lại vô cùng nhẹ nhàng thư thái tựa đang vũ toái phi thăng.
Như buồn như vui, như khóc như cười, cảm xúc tựa như con thoi xoay vần đến
chóng mặt khiến linh hồn không sao kiểm soát được nhục thân, tâm thức hắn là
một mớ mông lung, hỗn độn, nguyên thần bị ức chế đến mức muốn nổ bạo.
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, cho đến khi chiếc cổ thuyền chỉ còn cách phạm
vi linh hồn hắn tầm ngoài mười dặm, lúc này có thể nhìn ra đây chính xác là
một chiến thuyền, nhưng không biết được rốt cuộc được làm bằng thứ vật liệu
gì, nó đen bóng lại tỏa ra quang mang sắc lạnh trông vô cùng rắn chắc.
Trên mạn thuyền dày đặc những vệt chặt chém, có chưởng ấn in hằn, phía dưới
còn để lại dấu tích một vùng cháy xém do nhiệt hỏa thiêu đốt, nhìn qua vô
cùng cũ nát lại thê lương, buộc người ta có cảm giác muốn trầm mê bên trong
dòng chảy thời gian, nhưng trên chiến thuyền kia lại phát sinh một luồng uy
áp thần thánh, khiến đại địa bên dưới những nơi nó đi qua không chịu đựng nỗi
mà ầm ầm phá toái.
Phía boong thuyền được khéo léo điêu khắc họa tiết song long triều dương, cây
cột cờ cắm chặt bên trên thi thoảng lại tỏa ra từng trận quang minh ảm đạm.
Lúc này khi khoảng cách gần hơn có thể nhìn ra, hai mặt lá cờ gần như còn rất
nguyên vẹn, bông hoa được khắc họa bên trên có bảy cánh nhỏ phân biệt bảy màu
sắc, đỏ, vàng, cam, lam, chàm, lục, tím, tạo hình như một chiếc cầu
vòng rực rỡ.
Một con thuyền không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, ảm đạm vô quang ,
vết tích loang lổ, ngang dọc phía trước đang áp sát mà tới, sắp sửa va vào
ngọn núi sắt to lớn trên đại địa.
Nhưng ở đó truyền ra một tia dao động linh lực rất giống với khí tức sinh mệnh
, điều này khiến Lý Nguyên thoáng giật mình, nhìn sơ qua cũng có thể dễ dàng
ước định niên kỷ, nó ít nhất đã tồn tại đến mấy vạn năm vậy mà không ngờ còn
có khí tức của sự sống.
Phía trước hắc ám và lạnh lẽo, cổ thuyền lúc này phát ra quang mang tím vàng
rốt cuộc đã tới gần, dùng mắt thường hắn có thể nhìn thấy được mồn một những
dấu vết giao chiến cổ xưa.
Lý Nguyên có chút kích động, một cổ thuyền như vậy thì chủ nhân của nó nhất
định vô cùng cường đại nhưng không ngờ lại bị đánh ra cái dạng này, chưa biết
chừng bên trong hàm chứa bí mật khôn cùng.
- Rốt cuộc ta có nên đi vào nhìn một chút ?
Cũng chưa có nguy hiểm phát sinh, mà lực lượng dao động cùng uy áp kia đều
không nhằm vào hắn, khiến lòng hắn trở nên không yên, rất muốn tìm hiểu tột
cùng là thứ gì.
Trong vòm trời mờ mịt, mênh mông vô ngần, hắn cứ vậy mà bỏ qua thì lần sau
rất khó có thể tiếp xúc được với một tia sinh mệnh nhỏ nhoi nào, trong cổ
chiến trường hắc ám có thể tận mắt chứng kiến một chiến thuyền tự thân du hành
như vậy đúng là một loại kỳ tích.
- Mấy vạn năm.... không nhất thiết là có thứ gì còn sống, cũng không biết
đến cùng thứ gì có dao động sinh mệnh.
Lý Nguyên suy nghĩ, cảm thấy được khả năng có sinh mệnh tồn tại bên trong là
quá bé nhỏ.
- Chiếc cổ thuyền này rất đáng giá thăm quan, rất có thể là một bảo tàng ,
liên quan tới đại năng viễn cổ, dù là thứ gì cũng đều vô giá.
Khoảnh khắc khi cổ thuyền sắp cùng đỉnh thiết sơn va chạm, Lý Nguyên ra tay ,
hắn truyền đi một tia thần thức chứa đựng lực lượng công kích, thần thức đánh
mạnh lên mạn thuyền.
Vẫn không có phản ứng gì, chiến thuyền không phát ra lấy một chút thanh âm ,
không có kêu gọi, không hồi đáp, không có gợn sóng, không khí trầm lặng.
Lý Nguyên không lập tức tiến lên mà đợi rất lâu, thân thuyền và thiết sơn
cùng đối mặt nhau một khoảng rất ngắn, tưởng chừng sắp đâm sầm vào nhau ,
nhưng một sát na sau phương vị lập tức thay đổi, nó cùng thiết sơn kia lại
đang nằm song song.
Không biết là ai cố tình thay đổi quỹ tích của cả hai, vì trong thế giới hắc
ám này căn bản không có lấy chút cảm giác phương vị.
Lý Nguyên cố tình thử đánh ra thêm một đạo thần niệm tiến hành dò xét nhưng
lại kinh dị phát hiện chiến thuyền cổ này có thể ngăn cản thần thức của hắn ,
khiến một tia thần niệm kia không thể xuyên thấu.
Qua nửa canh giờ, hắn tin chắc nguy hiểm rất nhỏ nên mới vội vàng tiến vào
khoang thuyền rách nát, bắt đầu thăm dò.
- Dao động ngay ở phía trước.
Có điều kỳ lạ, nhìn bên ngoài có vẻ nhỏ bé không đáng kể, nhưng khi đứng
trên khoang thuyền nó lại mênh mông bát ngát, như một tòa cung điện thật lớn
, bên trong có các loại điện đền, đài tế, truyền tống trận, thạch thai cùng
mật thất cổ xưa, nhìn không thấy cuối.
Đây không giống một chiếc thuyền mà như một Tiên phủ, rộng lớn khôn cùng ,
hắn thậm chí còn nhìn thấy một mảnh dược viên khô cạn.
Đương nhiên bên trong sớm không có một ngọn cỏ, linh dược đã sớm hóa thành
tro tàn, một viên minh châu khá lớn đang treo cao chiếu sáng dược điền nhưng
cũng đã nứt nẻ, linh khí bên trong sớm tiêu tan hết.
Mới nói năm tháng chính là loại lực lượng đáng sợ nhất, có thể ma diệt hết
thảy, kết quả không ai có thể trốn thoát được nó.
Dao động hiện lên như nước chảy, ở ngay phía trước, khiến trong lòng Lý
Nguyên không khỏi căng thẳng, trước mặt hắn một chiếc đầu lâu trắng hếu lại
phát ra tinh mang như một tác phẩm hoàn mỹ nhất trên đời lẳng lặng nằm im
trong cổ điện, tỏa ra hào quang dịu dàng, không hề nhúc nhích.
Dao động chính là do nó phát ra khiến Lý Nguyên sợ bóng sợ gió hồi lâu, nhưng
đây không phải là sinh mệnh thể thuần khiết.
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại trở nên kinh hãi, chiếc đầu lâu này thật đặc
biệt, có đạo dao động tự hành phát sinh, tự nhiên mà thành khiến người ta
nảy sinh cảm giác muốn thân cận.
- Đầu lâu đại năng viễn cổ ! Khó trách vượt qua mấy vạn năm mà còn phát ra
dao động, tuy vẫn không chân chính bất hủ, chung quy là do một vị Thánh nhân
viễn cổ hóa đạo lưu lại, người này sinh thời tu vị hẳn cực kỳ thâm sâu, chí
ít cũng đã Vấn Đỉnh thành công.
Hóa đạo là tự nhiên luyện thân thể bản thân, trở về với bản ngã của thiên đạo
tự nhiên, chỉ còn lại hai khối cứng rắn nhất, là đầu lâu cùng trái tim mà
ngay cả bản thân đều khó có thể phá vỡ.
- Một chiếc đầu lâu như vậy chỉ nghĩ thôi cũng biết độ quý giá của nó, tuyệt
đối có thể luyện thành thần binh lợi khí, không chừng còn chứa đựng hay phát
sinh linh tính .... Đây là đầu lâu nữ nhân.
Lý Nguyên tự nhủ.
- Một vị nữ đại năng viễn cổ, với đầu lâu cân đối hài hòa lại phát tán quang
huy thế này suy ra thì đó nhất định là một vị mỹ nhân tuyệt sắc!.
- Có văn tự...
Lý Nguyên nhìn thấy mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp trong khoang thuyền này, khắc
lên vách đá màu đồng đỏ nơi đầu lâu được đặt lên, như một trận văn dùng để
ngưng tụ đạo vận.
- Thần văn thái cổ...
Lý Nguyên giật mình, loại văn tự cổ xưa này tương truyền là ngôn ngữ thông
dụng của vạn tộc trước thái cổ, ngay cả Nhân tộc cũng từng sử dụng nó, đến
nay vì tuế nguyệt trôi qua quá lâu nên chẳng còn thông dụng nữa, nó chỉ được
lưu lại trong các điển tịch xưa cũ.
Hắn cẩn thận phân biệt, vì từng hai lần tiếp nhận truyền thừa nên đối với
loại ngôn ngữ này Lý Nguyên cũng có chút nhận thức, tự nhiên nhận ra được một
phần.
Sau khi xem xong, hắn đại khái hiểu được ý tứ, trong lòng cực kỳ rung động
,trong này nhắc tới một người -Vương Phong !
- Hóa ra dù là tới đời sau nhưng vẫn có Nhân tộc dùng thần văn! Vũ trụ mờ
mịt, vĩnh hàng vô ngần, u ám khôn cùng, nữ Thánh nhân kinh diễm hậu thế này
từng gặp một nhân vật chí tôn là Vương Phong, trong lòng mang ngưỡng
mộ....Nhưng nàng như phù dung, sớm nở tối tàn, Vương Phong làm bạn với nàng
một đoạn đường, truyền nàng một đoạn đạo quyết rồi biến mất, tương truyền trở
về quê cha đất tổ .