Lạc Bước Mê Cung


Người đăng: Phuongtd

Từ trong không gian sâu thẳm vô tận, một ánh sáng rực rỡ chói mắt xoay vần di
động, nhìn giống như ánh sáng của mặt trời vậy, Lý Nguyên đang giãy giụa ,
hắn chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có ánh sáng chói lòa làm người ta khó bề mở
mắt.

Hắn muốn kêu, thanh âm đến chỗ yết hầu liền biến mất vô thanh vô thức, chẳng
có chút nào phát ra, tuyệt nhiên Lý Nguyên không hề thấy bất kỳ tia đau khổ
nào, bởi vì căn bản hắn không cảm giác được vật gì, chỉ giống như trước mắt
là sự tồn tại của hư không.

Bất chợt hắn nghĩ đến việc ly khai nơi này, tức thời quầng sáng của luồng
sáng ấy đan xen lấy nhau hợp thành cái lưới vây, lực lượng áp bách khiến hắn
trong ý thức mặc dù muốn rời đi nhưng lại vô pháp nhúc nhích thân thể.

Bị chôn chân nơi này tựa hồ chính hắn đang nằm trong cái kén nhỏ với lớp dịch
nhờn nhầy nhụa, thậm chí đến thần hồn cũng bị áp chế đến mức cực hạn.

Một ý niệm kỳ quái chợt khởi phát lên trong lòng hắn “Ta thành công rồi, Ta
có thể tân sinh !” Lúc này sự sợ hãi khủng khiếp lại trào dâng, đây hoàn toàn
không phải là ý niệm của hắn, hay nói cách khác giống như có một người đang
lợi dụng thần hồn của hắn để đối thoại, một ý nghĩ khác lại nhen nhóm " Mau
chụp lấy hắn ta! Ngươi thấy được cái gì ....Ta thấy được rồi, đó là một thế
giới mĩ lệ, ngập tràn các loại vật thể kì dị, sinh mạng đầy rẫy ".

Cùng một thời gian đó trong đầu hắn hiện lên trăm ngàn ý nghĩ, những hình ảnh
thời thiếu niên sống ở Triệu gia, Thanh Thành trấn mười ba năm về trước, lại
hình ảnh trận chiến nơi tinh không vô ngần trong giấc mộng kia, mười vầng mặt
trời hào hoa tỏa ánh sáng rực rỡ trên một đại lục xa lạ, tất cả như một quả
khí cầu đứt dây bay lên khỏi vực thẳm của tiềm thức.

Trong chớp mắt chợt hiện ra, như có người trực tiếp dựng dậy trong não bộ ,
theo đó một luồng cảm giác lạnh băng đầy tà ác và tham lam tuôn trào khỏi mặt
đất của tâm linh, hắn lại cắn răng chịu đựng tưởng chừng như cái chết đang
giãy giụa, không phải sự giãy giụa của tay chân, mà là cái giãy giụa đến từ
chỗ sâu trong tâm thức, cái giãy giụa trong cơn ác mộng, nó như một loại âm
hồn bất tán.


Trong cơn mê man tưởng chừng vô tận hắn thấy linh hồn mình ngay lúc này đang
phiêu phù đứng trên một vùng hư không bao la.

Vực ngoại một vùng tĩnh mịch, từ trên không nhìn xuống có thể thấy đó là một
tinh thể tráng lệ.

Trông nó như một hành tinh chứa đầy sinh mệnh gần ngay trước mắt, tràn ngập
một cỗ khí tức khiến người ta kính sợ, như một vùng đất Thần linh ngủ say cổ
xưa.

Vực ngoại tràn ngập ý cảnh vĩnh hằng, lại cảm nhận được một loại thê lương và
đại khí, lúc này linh hồn hắn bị lực hút tinh cầu này dẫn dắt, đang đi vòng
quanh nó.

- Quả là bao la hùng vĩ, hành tinh này thật sự quá mênh mông!

Lý Nguyên rung động.

- Kia là?

Ánh mắt Lý Nguyên khẽ động, nhìn chằm chằm vào một vùng hắc ám xa xa, lộ ra vẻ
hồ nghi, hắn không nóng lòng buông xuống đại địa, một mực tự do trôi nổi,
tương đối với sinh mệnh cổ tinh thật lớn này mà nói giống như mấy hạt bụi nhỏ
đang lượn vòng quanh.

Phía trước, một bóng ma đồ sộ sừng sững như núi, như là một thiên thể vắt
ngang, có từng tia từng đợt khí cơ âm hàn cổ quái truyền đến.

Sau khi tới gần mấy chục dặm, sắc bóng kim loại lạnh lẽo lộ ra, đây là một
ngọn núi sắt cao tới ngàn thước, giống như một ngôi sao băng, trầm ngưng mà
khiến cho người ta có cảm giác áp bách.

- Sao nơi này lại có một khối sắt lớn như vậy?

Lý Nguyên khá kinh ngạc.

Khối sắt lớn này dường như rất phi phàm, rất giống với một loại Thần Thiết,
nhưng lại khuyết thiếu loại tinh khí tương ứng, khiến người ta không cảm ứng
được thần lực dao động.

Lại tới gần thêm mười mấy dặm, mặc dù vùng hư không này rất tối tăm nhưng cũng
có thể thấy rõ ràng vị trí lồi lõm bên trên, tựa như bị vết đao lỗ kiếm chém
chặt, càng có rất nhiều khe nứt rạn đáng sợ cơ hồ không thấy được tận cùng.

Mà mặt trên còn lưu lại một dòng sông máu, tuy rằng đã sớm khô cạn nhưng vẫn
phát ra một loại thê lương đáng sợ, như là đã từng trải qua một trận đại
chiến có một không hai không thể tưởng tượng.

Nơi đó bên dưới chân đỉnh núi là một vùng bình nguyên bằng phẳng, nó nhô cao
hơn một khoảng so với đại địa, bên trên có thể đếm ra 32 ngọn núi nhỏ được
sắp xếp vô cùng đều đặn theo một phương vị định sẳn.

Càng nhìn càng giống như một bàn cờ cực lớn, cơ hồ chỉ mới bày ra, mỗi bên
phân biệt 16 quân cờ, dòng sông máu khô cạn vắt vẻo qua đỉnh núi, kéo dài
xuống chân chia đôi bàn cờ thành hai phía đối lập, từ đó không ngừng tràn ra
một loại khí tức khó diễn tả hết bằng lời khiến Lý Nguyên tim đập chân run.

Rất lâu trước kia hắn từng nghe người ta nói, khi các bậc đại năng thời viễn
cổ động thủ tranh đoạt chém giết hay thậm chí chiến tranh quốc gia, tinh cầu
tu chân, chỉ cần động một cái là có thể hủy thiên diệt địa, chỉ cần thần
thông, pháp bảo xuất ra sẽ khiến cho vô tận núi rừng đất đai tan vỡ, tạo
thành sinh linh đồ thán, bởi vậy tất cả đều thống nhất với nhau tạo ra vực
ngoại chiến trường.

Lúc này, không cần nghĩ nhiều cũng biết vùng tinh không vô ngần này chính là
nơi ngày xưa các bậc đại năng viễn cổ chiến đấu.

Chiến trường như vậy cũng không biết bao nhiêu vạn năm chưa từng dùng tới ,
bởi vì hiện nay trải qua hàng ngàn năm vẫn chưa xuất hiện lấy một trận tiên
nhân chiến, càng không nói tới đế quốc tiến hành sinh tử đại chiến.

Sau đó không lâu, hết thảy chứng thật suy đoán của hắn, Linh hồn Lý Nguyên
lượn vòng tròn, rất nhanh tiến vào trong một vùng chiến trường viễn cổ, này
rất hỗn độn, trôi nổi rất nhiều mảnh vỡ, chủ yếu là vài món thần binh siêu
lớn sau khi vỡ tan thành mảnh nhỏ rải rác mà thành, giống như một đống loạn
thạch nằm la liệt trên mặt đất

Mà trong vùng đại địa này còn có cung điện cổ sụp đổ, chiến thuyền bị vứt bỏ
, cùng với rất nhiều bộ hài cốt thật lớn đã mục nát không thành hình dạng.

- Những di cốt này thật lớn, rốt cục là thuộc loại sinh vật gì ? Ngay cả một
miếng xương ngón chân đều dài tới mười trượng.

Lý Nguyên giật mình.

Nơi đây có không ít mảnh xương, thuộc về nhiều loại sinh vật bất đồng có cái
toàn thân đen nhánh, có cái màu lam nhạt, còn có cái màu bạc trắng, đều
không giống nhau.

Trong đó cỗ thi thể màu đen nhìn rất giống với thứ mà hắn đã từng thấy qua bên
ngoài sa mạc, không phải chỉ một, mà cơ hồ có đến hàng ngàn hàng vạn cỗ như
vậy bày ra la liệt không thấy tận cùng.


Dưới ánh nắng chiều, cả mặt đất đều ánh lên màu máu, địa hình phía trước rất
trống trải, lại mênh mông bát ngát, như một vùng cao nguyên vô cùng hoang vu
, khắp nơi đều nhìn thấy nham thạch màu đỏ thẫm, cây cối rất thưa thớt.

Từng tòa quan đạo rách nát nằm ở phía xa, tổng cộng chỉ có vài toà, đều rất
thấp bé, khoảng cách giữa chúng cũng rất xa, trong ánh chiều tà, chúng như
được khoác lên một tầng áo mỏng màu vàng kim, hiện lên một loại khí tức thần
thánh.

Hoang vu, rách nát, quang huy màu vàng ảm đạm, xen lẫn với khí tức thần
thánh, làm cho người ta có cảm giác rất quái dị, đây là một bức tranh khiến
người ta phải dừng mắt lại mà đánh giá, giống như nơi đây có sự lắng đọng của
thời gian, của tuế nguyệt năm tháng.

Linh hồn Lý Nguyên đứng ở đó, giống như là đang quan sát khắp cả vùng đất này
, ánh mắt như có thể xuyên qua không gian tìm về những cố nhân ngày xưa.

Lý Nguyên hít một hơi, sau đó ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng dài, khiến
cho vô số chim chóc bên trong quan đạo kinh hãi bay đi.

Chim chóc vẫy cánh trong ánh trời chiều, xẹt qua trời đất màu vàng nhạt, phá
tan sự yên lặng và tường hòa tại đây, nhưng cũng khiến cho cảnh đêm nơi này có
thêm vài phần sinh khí.

- Vài tòa quan đạo này trông rất cổ xưa, may mà vẫn còn có lưu lại bút tích ,
nếu không ta cũng không có khả năng rời khỏi đây được!

Phía xa, vài tòa quan đạo trông rất sập xệ, có vẻ sắp sập xuống, nhưng tràn
ngập vẻ tự nhiên và yên tĩnh, ánh nắng chiều vàng nhạt rực rỡ, khiến cho khắp
vùng đất này đều trở nên cổ kính trang nghiêm.

Mới nhìn thì chưa thấy rõ, nhưng càng quan sát thì lại càng nhận ra nơi đây
không tầm thường chút nào, khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí tức
đại đạo, như say như tĩnh .


Tân Tiên Nghịch - Chương #40