Người đăng: Phuongtd
Nguyên Anh như muốn xé nát tấm võng trốn chạy, nhưng nó càng cựa quậy càng bị
khóa chặt, tử khí từng đầu như du long theo thất khiếu tràn vào, Nguyên Anh
lúc này không còn trong suốt như thủy tinh nữa, thay vào đó là một màu đen u
ám.
Nam nhân to béo khuôn mặt trắng bệch, y há miệng nhổ ra một lá cờ màu đỏ, lá
cờ không gió tự bay sát na sau biến lớn vô hạn cắm thẳng trên đại địa, xung
quanh hỏa diễm hừng hực cháy lại có ngàn vạn đầu kiếm khí sắc bén gào thét như
muốn cắt đứt thương khung, nhật nguyệt.
Hàng ngàn kiếm ảnh chồng chất nhau tạo thành một thanh đại kiếm màu trắng bạc
nhanh như gió chém lên tấm võng phát ra thanh âm leng keng tựa như đang chém
lên thạch bích cứng rắn, hỏa diễm trên lá cờ một khắc này cũng bị tử khí bao
trùm điên cuồng thôn phệ lấy.
Y khuôn mặt chợt biến, định thu hồi nguyên anh nhưng đã muộn, từ trên hư
không Võ Hầu kia làm ra động tác nắm lại bàn tay, tấm võng theo đó cũng đồng
dạng siết chặt, nguyên anh vùng vẫy thế nào đều vô pháp tránh né tựa như con
cá nhỏ bất lực bên trong chiếc lưới.
Một tiếng thét dài trầm muộn, lúc này Võ Hầu bàn tay đang nắm lấy nguyên anh
tựa như cự nhân cao lớn đang nắm một hài tử vậy, tử khí không ngừng mà cắn
nuốt tinh hoa nguyên anh, từng dòng linh khí ồ ạt như trường giang đại hải
theo cánh tay hắn đi vào thân thể.
- Ngươi...Ma tu...
- Hahaha..Đúng ..ta là ma tu, bây giờ mới nhìn ra e là đã muộn, sau khi đi
vào cổ chiến trường thôn phệ hết thảy tử khí bên trong đến lúc đó không mất
bao nhiêu thời gian bổn hầu hoàn toàn có thể Hóa Thần.
-Ngươi...thì ra ngươi muốn tiến vào cổ chiến trường chỉ để thôn phệ tử khí tu luyện...Được lắm, ngươi ma tu nhân thần không dung thứ.
Y lúc này thần sắc nhợt nhạt, trên thân thể cũng bắt đầu có dấu hiệu lão hóa
, nguyên bản to béo, da thịt một khắc này cấp tốc héo rũ sinh mệnh lực lượng
theo đó đều bị thiên địa bên ngoài hút lấy, thọ nguyên không ngừng bốc hơi
khô cạn như một dòng sông giữa mùa nắng cháy.
Y chỉ kịp phun ra một ngụm máu tươi nữa rồi tuyệt khí bỏ mình, mấy hơi thở
sau trên mặt đất chỉ còn lại đống xương trắng, một cơn gió vô tình thổi qua
lại hóa thành bột phấn tiêu thất trong hư vô.
Lý Nguyên nhìn tràng cảnh trước mắt mà không khỏi hét lên kinh hoảng, đây là
lần đầu tiên hắn thấy thủ đoạn sát nhân tàn độc như vậy, mặc dù hắn cũng từng
giết người, không những thế còn giết qua rất nhiều người nhưng hình ảnh đống
xương trắng rệu rã trên mặt đất khiến Nguyên lông tơ dựng ngược, mồ hôi lạnh
tuôn ra ướt áo.
Lúc này nam nhân gầy gò tên gọi Võ Hầu kia chợt xoay mình nhìn lại, đôi mắt
hàm chứa từng trận tinh mang lạnh lẽo, y nhìn Lý Nguyên một lúc rồi nhếch
miệng cười, tiếng cười âm trầm phảng phất như vọng lại từ đâu đó trong cõi ta
bà xa xôi.
- Lại là ngươi ...Lần đó trong Tu Ma Hải tiểu tử ngươi rình rập cũng nghe
được không ít, nay lại nhìn ở đây nhìn lén đúng là ta với ngươi thật có duyên
nha.
Lý Nguyên thần sắc vẫn không có lấy chút biến hóa, chỉ có điều hắn thực sự
không ngờ lần trước trong hải vụ ở Tu Ma Hải y lại có thể nhìn thấy mình ,
càng không ngờ đáng ra một kẻ ma tu không nên như vậy, nói đúng hơn y phải
một chụp giết chết Lý Nguyên cùng Hồng Điệp, đơn giản bởi những gì hai người
nghe được thật sự không ít.
- Là ngươi nghĩ tại sao lần đó ta lại không giết ngươi đúng không ? Võ Hầu ta
xưa nay hành xữ quyết đoán, ta không giết ngươi là có lý do của mình, lần
này vì chữ duyên chính miệng ta nói ra, bản hầu tha cho ngươi thêm một mạng ,
nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha...Haha.
- Là ngươi sắp đặt, ngươi làm ra oanh động dẫn dụ ta tới đây ? rốt cuộc
ngươi có âm mưu gì ?
- Ở trên người ngươi có một thứ bản hầu cần, hơn nữa tiểu tử ngươi với ta
thực sự hữu duyên, không phải là ta tính kế, hay dẫn dụ ngươi...Mà đây chính
xác là định mệnh, là đoạn đường ngươi buộc phải đi qua.
Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm Lý Nguyên, cánh tay gầy gò đưa lên chầm chậm
vẽ vào hư vô một ký tự " Mã", chữ mã màu đỏ sậm như máu phiêu phù ở đó hồi
lâu mới triệt để tiêu thất, y lại cười khắc khặc từ trên thân thể lúc này tản
mát ra luồng khí tức khiến Nguyên đôi chân thoáng run rẩy.
- Lại là khí tức đó.
Võ Hầu không nhanh không chậm nhấc chân, hướng mắt về phía khoảng không gian
mơ hồ bị phong ấn kia, trên tay hắn cầm chiếc gương đồng cũ nát, thình lình
y ném chiếc gương vào bên trong, một khắc này có màn sáng chợt lóe lên bao
trùm thiên địa, sát na sau cả bầu trời như quay cuồng đảo lộn.
Lý Nguyên cảm thấy mình đang rơi vào khoảng không tăm tối, hắn không nhìn
thấy gì, tựa như một khắc này hắn nhắm chặt đôi mắt hay cũng có thể là thương
thiên trên kia đang nhắm mắt.
Mò mẫm trong bóng tối không biết bao lâu, nơi này tuyệt nhiên không có lấy
chút ánh sáng, đến một tinh điểm nhỏ như đom đóm đều hoàn toàn không có, như
cái xác không hồn bước đi trong vô thức, tựa như thân thể này không còn thuộc
về chính mình..
Cho đến một ngày Lý Nguyên mở mắt, thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là thân thể
vậy mà vô cùng đau nhức, cơ hồ sinh khí bên trong đã bị hút cạn, đến một tia
linh khí nhỏ nhoi đều không có.
Hắn thấy mình đang nằm trên mặt đất, đưa mắt nhìn ra xa lại như vô cùng vô
tận, tuyệt không có lấy một sinh linh hay cây cỏ nào, trên bầu trời ánh sáng
mờ nhạt lạnh lẽo phủ xuống, không chói chang như mặt trời lại không tinh
thuần như mặt trăng, tưởng chừng mảnh thế giới này đang tự mình phát sáng.
Trên bầu trời từng đám mây đen to lớn lửng lờ trôi, thi thoảng hàn phong quét
qua như dao lạnh cắt vào thân thể khiến Nguyên đau đớn, hắn cố gắng cựa mình
nhưng bất lực chỉ đành nằm ở đó hướng mắt lên hư vô.
Chợt Bất Diệt Chi Tâm điên cuồng đập mạnh, khuôn ngực hắn theo đó cũng phập
phồng không dứt, một cỗ nhu lực được rót vào thân thể, khí huyết một khắc
này lưu thông, linh lực bên trong đan điền như bị đóng băng từ trước cũng
chậm chạp dịch chuyển trở lại.
Nguyên lật mình ngồi dậy, trước mặt hắn một vùng sa mạc rộng lớn, chỉ thấy
cát bụi mịt mù, xa xa một trận bão cát đang cuồn cuộn kéo đến rồi từng hồi
thanh âm chấn động khiến vị trí hắn đang đứng không ngừng lắc lư.
Mảnh thế giới này nhìn qua có vẻ khô cằn nhưng thực chất không phải vậy ,
ngược lại không khí khá ẩm ướt, từng giọt nước nhỏ nhoi như sương sớm cô động
cùng một chỗ rơi xuống lại bị lớp cát bên dưới hấp thụ lấy không còn chút dấu
vết.
Một ngày này, từ trên hư vô đột nhiên có một cái bóng đen thật lớn, từ phương
xa bay về phía hắn ,khi nó đến gần mới có thể nhìn ra được được đó chính là
một cái thây ma khổng lồ.
Cái thi thể này to lớn vô cùng nhìn giống như tộc nhân của cự nhân tộc vậy ,
nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên trán của thi thể, không phải dấu ấn của cây búa,
mà là một cái đầu búa.
Một cái đầu búa màu đen! Nếu như có tộc nhân của cự nhân tộc xuất hiện ở đây,
chắc chắn sẽ lập tức nhận ra, cái đầu búa nơi đó chứng tỏ người này là tổ tiên
của Cự Nhân tộc, cũng có thể nói, là thượng cổ nhân tộc.
Trong nháy mắt khi đến gần, đột nhiên một làn khói từ bên trong thây ma chợt
lan ra, ở giữa không trung huyễn hóa tạo thành một con sinh vật hư ảo trên đầu
có hai sừng, cặp răng nanh dài cùng chiếc lưởi đỏ lòm trông vô cùng đáng sợ
Nó tham lam đưa ánh mắt nhìn chằm chằm phía Lý Nguyên, cơ thể khẽ động, nhấc
chân đánh về phía đó, lập tức một thú trảo lớn như cành đại thụ ngập trời mà
xuống, thiên địa kịch liệt chấn động lại vang lên từng hồi oanh minh.
Thứ sinh vật này là một loài thần bí đặc thù chỉ tồn tại ở bên trong vết nứt
không gian, hoặc những bãi chiến trường cổ xưa ngập tràn du hồn cùng tử khí ,
nó cắn nuốt tất cả mọi vật chất, không kể là thi thể, pháp bảo, thậm chí đến
linh hồn, sinh vật hay lệ quỷ
Trong nháy mắt khi toàn bộ cơ thể của nó cùng thú trảo vọt về phía trước, Lý
Nguyên chợt kêu lên muốn vùng vẫy chạy trốn, nhưng chỉ trong phút chốc, cơ
thể của hắn lập tức bị một điểm sáng hút vào, cùng với con sinh vật kia biến
mất không còn tăm tích.
Chỉ để lại mảnh thế giới nơi đây một cái thi thể khổng lồ kia, lơ lửng giữa
không trung, cổ thi thể lại chầm chậm hạ thấp độ cao, không mất bao nhiêu
thời gian nó đã nằm trên mặt đất, tầng tầng hắc vụ từ đó tỏa ra như sương mù
dày đặc che kín cả bầu trời.
Lúc này không biết từ đâu, hàng ngàn, hàng vạn du hồn lệ quỷ như phong bạo
cùng nhau kéo đến, tựa hồ con thiêu thân nhằm hướng cỗ thi thể kia cùng một
chỗ dung hợp lẫn nhau.
Du hồn, lệ quỷ bên trong thế giới như vô cùng vô tận, hết lớp này đến lớp
khác thay phiên nhau mà đến, không ai có thể ước định được số lượng, chỉ
biết mấy tháng trời trôi qua tràng cảnh kia vẫn không ngừng tiếp diễn.
Một ngày... thình lình có tiếng rống dài giận dữ như thanh âm trời cao phẫn nộ
, như thiên lôi ầm ầm nổ vang từng hồi, cỗ thi thể kia chợt động kéo theo đó
một vùng đại địa rung lắc dữ dội.