Người đăng: Phuongtd
Trên bầu trời lúc này một bàn tay to lớn xung quanh được bao phủ bởi một tầng
hắc khí dày đặc, bàn tay không ngừng chộp xuống đại địa như muốn oanh mở cả
mặt đất.
Từng tràng âm thanh chấn động vang lên lại có từng tiếng hú thật dài ai oán ,
địa chấn kéo theo cả mảnh rừng nhanh chóng đổ sụp xuống lộ ra một vùng đất
trống với chi chít những vệt nứt lớn kéo dài, từ đó thoát ra nồng đậm tử khí
lại có mùi vị thi khí xen kẽ, khí tức này tương tự như khí tức bên trong Tử
Vong Câu.
Theo cánh rừng đổ sụp, trước mắt Lý Nguyên là hai bóng người đang lăng không
tầm trăm trượng đối diện nhau, một gả to béo ục ịch trên thân mang y phục
xanh lam, người còn lại thân thể gầy gò, khuôn mặt nhìn qua có phần hốc hác
vô thần y khoác lên mình đạo bào tím sẫm.
Lý Nguyên có thể nhìn ra, nam nhân gầy gò kia hắn đã từng gặp qua một lần ,
chính là kẻ tu ma tên gọi Võ Hầu ngày đó trong Tu Ma Hải, trên đỉnh đầu y giờ
phút này tử khí tựa như mây mù đen sậm ngùn ngụt bốc lên, tay lăm lăm chiếc
gương đồng cũ nát.
Hai người bọn họ nhìn nhau một chút rồi lại lao vào đối phương không ngừng mà
công kích, thuật pháp thần thông tỏa ra uy áp ngập trời.
Nam nhân to béo miệng lâm râm chú ngữ điều khiển cánh tay trên bầu trời điên
cuồng chộp xuống, cánh tay kia một khắc này lại hóa lớn gấp đôi, nhìn càng
giống đám mây đen đang nặng nề ép xuống che mất một vùng đại địa.
Hàng loạt thanh âm va chạm mang theo đùng đùng tiếng nổ như thiên lôi ầm vang
khiến thương khung cũng đều biến sắc, tuy khoảng cách khá xa thế nhưng uy áp
mang lại khiến Lý Nguyên cảm thấy khó thở, bên trong ngực phải Bất Diệt Chi
Tâm phanh phanh một hồi gia tốc.
Chợt chiếc gương đồng trên tay nam nhân tên gọi Võ Hầu kia lóe sáng, từng
đoàn ánh sáng bảy màu như cầu vòng rực rỡ chống thẳng cửu thiên, xé nát tầng
không, từ trên hư vô xa xôi nơi có thể nói là tận cùng bầu trời giới nội ,
lúc này ngàn vạn vì tinh tú phía sau lỗ hổng đều được ánh sáng kia chiếu rọi.
Đưa mắt nhìn xa xa cảm giác như bên ngoài được chồng chất thêm một tầng thương
khung bao la, từ đó tràn vào từng trận phong hàn mang theo khí tức tuyên cổ ,
mang theo mùi vị tuế nguyệt vĩnh hằng.
Lý Nguyên không ngừng thở gấp, khí tức kia vậy mà khiến hắn muốn phá không
bay đến, cỗ cảm giác thân thiết từ sâu trong tâm thức lại lần nữa tuôn trào.
Lúc này quang mang bảy màu từ thương khung bên ngoài phản xạ trở lại tạo thành
một ngôi sao năm cánh mang theo quang huy rực rỡ chói mắt, ngôi sao này bằng
một tốc độ kinh khủng thậm chí còn siêu việt cả ánh sáng cùng cánh tay to lớn
kia một chổ va chạm.
Đại địa bên dưới chu vi trăm dặm bị lực lượng cuồng bạo kia chấn đến lỏm xuống
tạo thành ấn ký ngôi sao năm cánh in hằn trên mặt đất, chỉ kịp thấy đất bụi
bay mù mịt, rồi một tiếng thét thật dài mang theo ba phần thống khổ.
-Võ Hầu...Cổ chiến trường này ngươi không thể đơn phương mở ra được, đừng ép ta đến bước đường cùng
Võ Hầu lão giả lăng không đứng trên cao, đôi mắt thâm thúy đảo một vòng nhìn
xuống, miệng hắn nhếch lên một nụ cười quái dị.
- Ai cho Thiên Kiếm tông các ngươi cái quyền phong ấn nơi này, Cổ chiến
trường xưa này là địa danh vô chủ, ta muốn vào, muốn ra các ngươi có thể
quản được sao.
- Ngu ngốc, kinh biến 50 năm trước khiến phong ấn hư hỏng nặng, ma khí từ
đó thẩm thấu ra bên ngoài ảnh hưởng đến bá tánh sinh linh, Thiên Kiếm tông
chúng ta không tiếc đại giới mà tu bổ, một khắc khi ngươi cưỡng ép oanh mở
xuống cũng đồng dạng cả sâm lâm này cùng với Bình Nam trấn ngay lập tức sụp
đổ... Kẻ tu tiên như ngươi chẳng lẽ còn không hiểu....sẽ có bao nhiêu sinh
linh bỏ mạng, tội này ngươi gánh được sao ?
Nam nhân mập mạp lúc này đứng trên đại địa bên dưới vùng đất lỏm sâu, y khuôn
mặt nhợt nhạt, trên khuôn miệng rỉ ra từng dòng máu đỏ tươi.
Sau lưng y là một vùng không gian mơ hồ, tại đó thi thoảng lại lóe lên quang
minh, từng đoàn phù văn sáng rực không ngừng lưu động nhìn tự như một cánh
cửa lớn câu thông đến một thế giới khác.
Bên trong màn sương mù mơ hồ tuy phạm vi bị ảnh hưởng nhưng vẫn dễ dàng nhìn
ra phía sau cánh cửa tựa như một vùng sa mạc khô cằn nhưng điều khiến người ta
chú ý là trên thiên không chỉ có những đám mây đen to lớn đang lửng lờ trôi ,
lại không nhìn thấy thái dương, mảnh thế giới này như được chiếu rọi bằng một
ngọn đèn, ánh sáng mờ nhạt lại lạnh lẽo vô cùng.
Trên mặt đất từng hồi hàn phong quét tới, bão cát trận trận khiến người ta
không thể chuyển dịch ánh mắt đi thật xa, thi thoảng lại có từng đầu du hồn ,
lệ quỷ nhe nanh múa vuốt nhìn qua cánh cửa, nhìn đến thế giới này với ánh mắt
thèm thuồng.
- Ta không cần biết sinh linh thế nào, bá tánh ra sao, ta chỉ biết hôm nay
kẻ nào cản ta ắt phải chết....Không ai có thể cản được ta rời đi không gian
này ...Ngươi không thể, thậm chí cả Thiên Kiếm tông tất cả các ngươi đều
không thể.
Võ Hầu đôi mắt phát ra tinh mang, hắn nhìn sang thế giới phía sau cánh cửa ,
nhìn từng đầu du hồn lệ quỷ, từng tia tử khí đang vất vưởng mà không che dấu
được vẻ thèm thuồng, thi thoảng y lại cười lên sằng sặc, diện mạo kia cộng
với biểu cảm trên khuôn mặt khiến người ta dễ dàng nhầm tưởng hắn thực không
phải là nhân loại.
Lúc này nam nhân mập mạp bên dưới y phục theo gió phất phơ, trên thân hắn
chiến ý trùng trùng điệp điệp như thủy triều chống ra, hắn điểm một điểm lên
mi tâm tức thì một tôn bóng người mờ nhạt phá không lao ra ngự trị trên đỉnh
đầu.
Bóng người này tương đối mơ hồ, tựa một hài tử mới lớn, toàn thân trong suốt
như thủy tinh lại có từng đoàn quang mang không ngừng vờn quanh, nhìn qua nó
có đến bảy phần giống với nam tử mập mạp kia, nhất là đôi mắt lúc này tràn
ngập lăng lệ chi ý.
-Nguyên Anh...Xuất....
Một khắc khi y xuất ra nguyên anh, có cảm giác như ý chí bên trong phiến
thiên địa này bị nó hoàn toàn thay thế, gió ngừng thổi, cây ngừng lay đến
thời không cũng ẩn ẩn dịch chuyển thật chậm.
Lý Nguyên đang lăng không phía xa chăm chú nhìn, lúc này từ Nguyên Anh kia uy
áp tuôn trào như trường giang bao phủ tầng tầng thiên địa vậy mà vô tình khiến
hắn phun ra một ngụm máu tươi lại không điều khiển được thân thể rơi xuống
trên mặt đất.
- Ngươi tế ra Nguyên Anh cũng vô dụng...Nhưng không sao, chỉ cần ta cắn nuốt
nó thì tu vị ắt có tăng tiến ...Hahaha...
Võ Hầu đôi mắt chợt động, tay phải hắn bắt ấn một thủ pháp kỳ dị, miệng râm
ran một hồi chú ngữ, tức thì thiên địa như phát sinh dị biến.
U Minh Võng...Xuất...
Trận trận âm khí không biết từ đâu bốn phương tám hướng kéo đến tụ tập dày đặc
trên bầu trời, lại có lôi điện xẹt ngang, thiên lôi thét gào kéo theo phong
bạo ầm ầm nổi lên.
Cả một vùng thương khung bị tử khí đen đặc che kín, chớp mắt chúng dịch
chuyển nhanh chóng rồi đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới màu tím sậm ,
khi tấm lưới hình thành cũng là lúc từng hồi quỷ khiếu vang vọng khắp thiên
địa.
Khí tức địa ngục từ mặt đất đồng dạng phun trào, trên trời dưới đất đều bị tử
khí bao phủ lấy, tấm võng bằng xu thế cắn nuốt, thôn phệ tất cả ầm ầm giáng
lâm.
Nam nhân mập mạp thần sắc khẻ biến, tay phải hắn vẽ lên hư vô một đồ án tối
nghĩa ngay lập tức ký tự Thiên mang theo quang minh màu vàng kim xuất hiện ,
quang minh thần thánh tản mát ra khí tức đại đạo nồng đậm, từng trận phù văn
như con thoi nhanh nhẹn rạch phá hư không cùng tử khí kia một chỗ thôn phệ lấy
nhau.
Dư ba lực lượng khiến cho cả mảnh thiên địa này có xu thế băng diệt, hàn
phong tạo thành cự đại vòng xoáy quét ngang bốn phương cuốn lấy từng góc đại
thụ đã gảy đổ ném thẳng lên bầu trời.
Tấm võng đen kịt kia chỉ ngưng lại đôi chút rồi lại từ trên không trung phủ
xuống kéo theo một vùng hư vô đổ sụp, thương khung một vùng nhỏ nứt toác ra ,
không khí bị đè ép đến độ tách biệt thành hai phía lại vang lên từng tràng
thanh âm lách tách.
Nguyên Anh chiến uy lực vô cùng khủng bố, phạm vi trăm dặm xung quanh bị đánh
đến mức toái diệt, đại địa san phẳng hóa thành bình nguyên.
Nam nhân to béo lúc này thần sắc lộ rõ vẻ khiếp sợ, khuôn mặt y tím tái, ký
tự Thiên mang theo quang huy vàng kim lại bị tử khí kia chưa đầy mấy hơi thở
thôn phệ sạch sẽ, tấm võng lại hướng Nguyên Anh trên đỉnh đầu y bổ nhào mà
xuống, không ngừng thu nhỏ bản thể xiết chặt lấy .