Người đăng: Phuongtd
Chương 37 : Sinh Tử Là Dòng Sông
Sinh tử như dòng sông muôn đời vẫn chảy, mà luân hồi lại chính là cây cầu bắc
ngang qua dòng sông đó, thiên đạo đã định bất cứ kẻ nào muốn vượt sông đều
phải bước chân lên cây cầu luân hồi dù bản thân có muốn hay không ...Thứ gì
lại tạo nên nước sông của dòng sông sinh tử ? phải chăng là thù cừu oán hận
chốn hồng trần ? phải chăng chính là nước mắt khi sinh ly tử biệt ?.
Chẳng ai biết, có kẻ cho rằng sinh tử là một vòng tròn không nhìn ra điểm
cuối, kẻ lại khăng khăng hồng trần vốn là ảo mộng nên sinh tử cũng chỉ là
mộng ảo.
Như Lý Nguyên hắn vốn nghĩ rằng lấy tay trái là sinh, tay phải là tử, bản
thân hắn chính là luân hồi, đó chung quy cũng là một niệm trong trăm ngàn
niệm.
Thứ mà hắn hay bất cứ kẻ nào ngộ ra vỏn vẹn chỉ là một ý cảnh nhỏ bé, không
đầy đủ, thiên đạo vốn chưa bao giờ quy kết, chưa bao giờ tồn tại chân ngã
thuộc về nó chỉ có nhân loại mê man đi trên con đường không chân thực.
Nếu ta lấy sinh tử là dòng sông thì dòng sông kia hẳn phải tồn tại vĩnh hằng
bất diệt, nếu gọi luân hồi là cây cầu thì mấy ai sẵn sàng bước chân qua cây
cầu đó, con người vô cùng khôn khéo họ không dại gì bước vào luân hồi để muôn
kiếp trầm mê, họ sẵn sàng ướt chân chỉ để lội ngang qua dòng sông sinh tử.
Vậy Thiên đạo phải là bản nguyên, phải là pháp tắc, sinh ra để nhân loại
phục tùng, không thể cưỡng cầu, vô phép làm trái....Nhưng như vậy sao còn có
người nghịch lại thiên đạo ? và nghịch thiên để làm gì ? nếu thiên đạo có thể
dễ dàng nghịch lại thì thiên đạo có còn là chính nó nữa hay không ?
Cuối cùng đạo trời là gì, mà trời là gì ? khi ta đứng trên đại địa nhìn lên
thấy bầu trời rộng lớn, khi ta đứng giữa bầu trời lại thấy thương khung bao
la vô tận, khi ta đạp thương khung lại thấy tinh không vô ngần, vậy kẻ đứng
ngoài vũ trụ thì bầu trời của hắn ở đâu ? phải chăng là một mớ mông lung hỗn
độn ?.
Không nhìn ra điểm tận cùng của thương thiên sao có thể tìm ra thiên đạo, thế
nhân nói đại đạo có ba ngàn nhưng sao Lưu Kim Bưu lại chấp mê bất ngộ cho rằng
đạo lừa gạt của mình cũng nằm trong thiên đạo ...Chẳng phải hắn gạt người
nhưng lại vấn đỉnh bước thứ ba sao ?
Ta nói sinh tử như dòng sông thì nó chính là một dòng sông, nói như vòng tròn
thì nó chính là vòng tròn, đạo chính là niệm, ta niệm thế nào thì nó như thế
ấy.
Đứng trước chuyện sinh tử phàm nhân, ta nói sinh là mở mắt tử tức nhắm mắt
cũng là một ý như vậy.
Hóa Thần không bắt buộc phải ngộ ra chân đạo mà chỉ cần tâm linh một khắc
thăng hoa, thần ở đây không phải thần linh cao cao tại thượng, Hóa Thần chỉ
là một bước thăng tiến nguyên thần khiến Nguyên Anh triệt để lột xác.
Tứ nương kia chết đi để lại trong lòng ba người bọn họ trăm ngàn cảm xúc ngổn
ngang, mới thấy hồng trần khắc nghiệt như thế, chỉ một gọt nước mắt tiển đưa
, không ngựa xe không đèn đuốc... Hồng trần của ngươi kết thúc lại là một cột
mốc trong hồng trần của ta.
Thiên Tà Tử, Lý Nguyên cùng Hồng Điệp đứng ra lo ma chay cho quá phụ, đừng
nhắc chuyện luân hồi, giây phút khi cát bụi phủ lấp quan tài đó chính là giây
phút vĩnh hằng.
Bọn họ lại trở về căn nhà nhỏ, lại tiếp tục hưởng thụ khoái lạc cuộc sống
phàm nhân, một khắc không ai hẹn ai họ cùng đưa mắt nhìn về một chổ, nơi này
trên hư vô xa xôi, ở đó từng vệt nứt kéo dài đan xen nhau chi chít như mạng
nhện, trung tâm là một lỗ hổng cực lớn, cảm giác như nó đã bị bàn tay ai đó
hung hăng xé toạc.
Từ lỗ hổng kia không ngừng mà tràn vào từng luồng khí tức xa lạ, nhưng đối
với ba người gia đình bọn họ ai nấy đều cảm thấy khí tức kia vô cùng thân
thiết, là khí tức của nhà, của cố hương và luân hồi, sinh tử đều nằm ở đó.
Một ngày này khi thái dương vừa lên cao, Thiên Tà Tử lại vác dụng cụ làm nông
miệt mài vun bới trên mảnh đất nhỏ trước nhà, Hồng Điệp vẫn ngồi bên khung
dệt.
- Cha...Điệp nhi, ta lại vào rừng ! Hôm nay hẳn phải có thu hoạch, tối qua
ta nghe như từ chổ sâu bên trong sâm lâm vọng lại rất nhiều thanh âm gào thét
tiếng yêu thú cắn xé lẫn nhau, mong là có vài đầu bị thương, hoặc chết đi
càng tốt, không tốn sức săn đuổi a.
Thiên Tà Tử khẻ gật gật đầu, từ đôi mắt toát ra quang mang sắc bén.
-Nguyên nhi, ta cứ có cảm giác bên trong sâm lâm đang xảy ra biến cố gì đó, động tỉnh kia không phải yêu thú tầm thường tranh đấu có thể phát ra đâu, tốt nhất con nên cẩn thận, càng không nên ham lớn, gia đình ta chỉ có ba miệng ăn, một hai đầu tiểu thú là đủ.
- Cha a! trời cũng sang đông rồi, nếu không tích trử một ít thịt rừng thì
mùa đông này lấy cái gì ra để ăn ? ta thấy bất quá động tỉnh kia cũng chỉ do
một con yêu vương làm ra mà thôi, hsi người đừng lo lắng, ta đi a.
- Nguyên ca...Chàng đợi một chút, không biết sao ta lại thấy trong lòng như
có lửa đốt, hay chàng đừng đi, thịt thú trên gác bếp vẫn còn, vẫn đủ cho
dăm ba hôm nữa.
Hồng Điệp tiến lại bên cạnh Lý Nguyên níu níu cánh tay hắn, đôi mắt nàng long
lanh.
- Điệp nhi, yên tâm..ta đi sớm sẽ về sớm.
Hắn vuốt ve mái tóc Hồng Điệp, hôn nhẹ lên má khẻ cười mà không biết lần chia
ly này lại được tính bằng tháng năm dài dằng dặc.
Nguyên bước ra cửa, nhanh chóng đi sâu vào cánh rừng, trên đường đi còn gặp
được một vài người trong thôn, đa phần là thanh niên trai tráng.
- Lý Nguyên, hôm qua ngươi có nghe không, chổ sâu bên trong sâm lâm lại
phát ra động tỉnh lớn đến như vậy, cứ như địa chấn ấy, làm Sái gia không sao
chợp mắt.
Thanh niên tên gọi Sái Tuấn đi song song bên cạnh Nguyên, hắn cũng tầm tuổi
Nguyên, nhưng thân thể lại cao lớn rắn chắc vô cùng, cơ bắp cuồn cuộn nhìn
như một pho tượng đồng tráng kiện.
-Ta lại nghe gia gia nói hình như có thiên tài địa bảo xuất hiện, dẫn đến yêu thú cường đại tranh chấp lẫn nhau, mà cũng có thể là động tỉnh kia lại do tiên nhân làm nên.
Một thanh niên đi phía sau cách bọn hắn tầm trăm trượng hớt hãi vừa chạy vừa
kêu.
-Tiên nhâu ư ? Haha.. đồ ngốc, trên đời này làm gì có tiên nhân nào, nếu thực sự có thì bọn họ cũng không rãnh rổi mà đến cái xứ khỉ ho cò gáy này làm gì.
- Ta không biết, nhưng gia gia nói vậy, ông ấy bảo động tỉnh kia vậy mà lớn
nhất trong vòng mấy chục năm qua, hơn năm mươi năm trước cũng từng xảy ra một
hồi kinh biến như thế, lần đó cả sâm lâm lẫn Bình Nam quận đều kịch liệt chấn
động người ta nói nhìn thấy 32 ngôi lưu tinh trên bầu trời cùng rơi xuống.
Thanh niên kia lúc này đã đuổi kịp bọn hắn, xoa xoa ngực thở dốc, Lý Nguyên
trầm ngâm nghe hết câu chuyện rồi nhàn nhạt cất lời.
- Không biết thế nào nhưng tốt nhất các ngươi không nên vào sâu bên trong sâm
lâm, trong đó xưa nay ít người đặt chân tới, vã lại rừng thiêng nước độc
tránh đi thì tốt.
Thanh niên Sái Tuấn cũng gật đầu đáp.
- Ta nghe chổ sâu bên trong lại nuôi dưỡng, đản sanh ra một vài chủng loại
Thái Cổ Yêu Thú cực kỳ cường đại.
Chia tay đám người này ,Nguyên một mình bước đi trong cánh rừng rộng lớn, thi
thoảng lại có từng tiếng chim lạ kêu lên the thé, từng đầu tiểu thú nhốn nháo
đạp lên nhau mà chạy.
Hắn trên vai vác ngang con lợn rừng khá lớn, trên đầu ngay phía mắt còn cắm
thật sâu một mũi tên máu tươi cứ thế chảy ra ròng ròng.
Lúc này mảnh sâm lâm bất ngờ rung lắc mạnh, trên tán cây chim chóc dáo dác
đập cánh bay tán loạn, lại có từng đầu Xuyên Sơn, Thiềm Thừ, Ngô Công ,
không biết từ đâu lại nháo nhào chạy ra, Nguyên lắp mũi tên lên cung định bắn
hạ đầu Xuyên Sơn thì phía xa nơi đại thụ che khuất tầm mắt vang lên từng hồi
thanh âm gào thét.
Sóng âm kia vào tai lại khiến Nguyên phải nhăn mặt vì khó chịu, hắn lùi vội
về sau mấy chục bước chân, trên trán mồ hôi lấm tấm.
Nguyên phi thân lăng không từ trên cao trăm trượng nhìn xuống, dưới mắt hắn
lúc này phạm vi hơn mười dặm bên ngoài một vùng đại địa sụp đổ, từng vệt nứt
dài sâu hoắm cơ hồ không thấy đáy liên miên không dứt, trăm ngàn gốc đại thụ
cao lớn như bị ai đó quật ngã, nằm la liệt một mảnh.
Xa xa bụi đất mịt mù, lại có từng hồi thét dài như tiếng lang khiếu, hổ gầm
vang lên, theo đó địa chấn ầm ầm, cả mảnh sâm lâm không ngừng lắc lư dữ dội
, phong bạo tạo thành từng vòng xoáy to lớn như vòi rồng quét ngang bát phương
.
Lý Nguyên kinh nghi, rõ ràng địa chấn tầm cở như vậy một vài đầu yêu thú nhị
giai khẳng định không thể làm ra đến, mà chỉ có thể là Yêu Vương thú hoặc Kết
Đan kỳ cường giả.
Nhưng Bình Nam quận vốn là địa phương thế tục, thậm chí bá tánh còn không tin
trên đời có tiên nhân, vã lại Kết Đan tu sĩ khi không sao lại đến nơi này.
Hắn đạp không phi hành tiến về phía trước, càng đến gần thì biên độ rung lắc
ngày càng cường đại, cảm giác như có một bàn chân to lớn đang điên cuồng mà
dẫm đạp lên đại địa và chỉ cần bàn chân kia dùng thêm chút lực nữa thì cả đại
địa cùng với thương khung sẽ ngay lập tức đổ sụp .