Bình An Nơi Thôn Dã


Người đăng: Phuongtd

Một thôn trang nhỏ nằm sâu trong cánh rừng già bạt ngàn, nơi này thuộc về
phạm vi quản hạt của Hỏa Phần quốc, lấy Bình Nam trấn làm địa giới hành chính
.

Phong thủy hữu tình, khí hậu hiền hòa đến nhân tâm cũng vô cùng ấm áp, Bình
Nam trấn không có tu chân môn phái, không lấy tu tiên làm duy lý sinh tồn ,
tất nhiên không xảy ra tràng cảnh tranh đoạt chém giết lẫn nhau.

Trong căn nhà gổ xinh xinh, trước mặt là hồ cá thơ mộng phía sau lưng một
vườn hoa nhỏ khoe sắc trong nắng sớm tỏa ra làn hương thơm ngát nhẹ nhàng.

Một trung niên nam tử, thân thể rắn chắc tướng mạo anh tuấn vô cùng, hắn
trên thân chỉ bận độc chiếc quần ngắn, tay cầm dụng cụ làm nông không ngừng
đào bới lên mặt đất hoa viên sau nhà, nam tử mồ hôi tuôn ra như tắm, nhưng
trên biểu cảm khuôn mặt lại không có lấy chút gì mệt mỏi, trái lại còn nhìn
ra mấy phần hứng khởi.

Trong căn nhà nhỏ, một nữ nhân dung mạo kiêu sa, lại mặn mà xuân sắc, nàng
ngồi bên khung cữi đôi tay nhanh nhẹn, con thoi kia đẩy đưa qua lại thoăn
thoắt mà nhịp nhàng, nữ nhân đưa tay quệt đi từng giọt mồ hôi đang lấm tấm
lăn đều trên trán.

Lúc này bên ngoài vang lên tràng cười dài, nụ cười kia nghe ra mang theo mấy
phần ngạo nghễ nhưng khi vào tai lại tươi mới chan chứa nhu tình.

Trên mặt sân nằm chỏng chơ mấy con thú nhỏ, có thỏ rừng, gà rừng lại còn có
một đầu yêu thú xuyên sơn, bên cạnh một thanh niên cao lớn tướng mạo bất phàm
, trên thân thể thi thoảng lại có vầng hào quang nhàn nhạt di động.

- Điệp nhi ! hôm nay thu hoạch rất khá, có thịt thú rừng lại còn thêm một
đầu xuyên sơn, vất vã cho nàng rồi, chế biến thành món gì đó ngon ngon để ta
cùng cha nhắm rượu.

Thanh niên kia nhìn nữ nhân âu yếm, hắn cất đi cây cung lớn trên vai khẽ cười
rồi hôn nhẹ lên má nữ nhân.

Bên ngoài, trung niên nhân cũng chầm chậm tiến vào, như xấu hỗ vì đã nhìn
thấy chuyện đáng ra không nên thấy, hắn vội ho khùng khục lấy khăn vải lau đi
mồ hôi chảy ròng trên cơ thể.

- Con dâu a ..Tay nghề nấu nướng của con rất khá, hay là thử làm lấy mấy món
mới đi, nhưng mà máu xuyên sơn thú kia không được bỏ phí nha, thứ đó mà cho
vào rượu uống lại cường gân tráng cốt chứ chả đùa.

Cả nhà ba người bọn họ cùng nhìn nhau cười, nữ nhân trên má ửng hồng, cảm
giác như có một rặng mây vừa vặn tô điểm khiến dung nhan nàng càng thêm kiều
diễm, nữ nhân bước vội vào phòng trong gọi với ra.

- Nguyên ca, chàng lấy dùm ta cây dao trên vách, lại mang mấy đầu thú rừng
kia vào đây, ít nhiều cũng phải phụ giúp một tay, mình ta làm sao xuể a !.


Đêm hôm đó, trên bàn ăn được dọn sẵn, tầm năm bảy món, ngoài rau dưa ra còn
thoang thoảng thơm phức mùi thịt chín được khéo léo xào nấu, bữa ăn thanh đạm
mà ấm áp đơn giản nhưng ngon lành.

Ba người một nhà, ba cái bát ba đôi đủa nhưng ngập tràn tiếng nói cười, hai
người đàn ông ly chạm ly, những câu chuyện vui kéo dài ra vô tận, nữ nhân
lại chăm chú lắng nghe, đôi mắt đẹp to tròn long lạnh thi thoảng lại chớp
chớp rồi che miệng cười khúc khích.

Nơi này tràn ngập khí tức gia đình, tràn ngập yêu thương, con người ta vô ưu
vô lo, không bận tâm thế sự lại không phiền muộn chuyện sớm tối mưu sinh, có
những khoảng lặng họ chợt nhìn nhau từ sâu trong đôi mắt là một vùng mông lung
mờ ảo.

Lúc này bên ngoài chợt vang lên thanh âm phanh phanh tiếng đập cửa, còn có
tiếng khóc thút thít của một hài tử, khiến cho bầu trời đêm, khiến cho khung
cảnh nơi này thêm phần lắng đọng.

- Ca ca, tỷ tỷ, Thiên bá bá, tứ nương... bà ấy không xong rồi.


Một căn nhà nhỏ cách nơi này nửa dặm đường, nằm trên chiếc giường tre èo ọp
là một nữ nhân tuổi tầm ba mươi, nữ nhân này khuôn mặt trắng bệch trên thân
thể sinh khí yếu ớt vô cùng thi thoảng nữ nhân lại ho lên sặc sụa, đôi mắt mờ
nhạt hướng ra bầu trời đầy sao.

Một ngôi lưu tinh vội xẹt ngang bầu trời rồi vội tắt, một khắc kia dù chỉ là
một sát na ngắn ngủi nhưng dù gì nó cũng từng hiện hữu trên bầu trời, cũng
từng đốt lên tinh không một khắc chói lọi.

Bốn người, ba lớn một bé cùng trầm mặc ngồi xung quanh chiếc giường tre, bên
cạnh nữ tử đang dần dần tuyệt khí, thình lình lại có tiếng khóc nấc nghẹn
nghe mà tang thương, ai oán.

Bọn họ chính là Thiên Tà Tử, Lý Nguyên cùng Hồng Điệp ba người đã cùng nhau
sinh sống tại thôn trang này ngót hai năm, hai năm đối với tu sĩ mà nói chỉ
là một cái chớp mắt, một lần minh ngộ hay đơn giản chỉ là một sát na như ngôi
lưu tinh bay vội qua bầu trời.

Nhưng đối với phàm nhân, hai năm chính là luân hồi sinh tử, hai năm là bao
lần nhắm mắt, mở mắt tròn canh, là bao cuộc bể dâu là bao lần ngắm nhìn
thiên không xoay vần biến đổi ?.

Thiên Tà Tử thở dài, trong hơi thở kia lại mang theo một luồng luân hồi ý
cảnh nồng đậm, hắn mặc dù là tu sĩ đại năng, là tiên nhân cao cao tại thượng
nhưng đối với sinh tử phàm nhân lại vô pháp, vô năng.

Tứ nương kia vốn hàng xóm, cũng là một quả phụ đáng thương, còn đứa bé đang
nghẹn ngào khóc nấc là cô nhi do chính tay bà nhặt về nuôi lớn.

Mặc dù chỉ mới sống nơi thôn dã này tròn hai năm, nhưng gia đình Thiên Tà Tử
lại đối với hàng xóm xung quanh vô cùng tình nghĩa, cũng không ít lần giúp đỡ
bọn họ qua cơn nguy khốn, khó khăn, tứ nương này là một trong số đó.

- Tứ nương !! người không được chết a! không thể bỏ ta bơ vơ một mình được ,
Huân nhi còn chưa báo hiếu cho người, tứ nương người còn trẻ, còn rất trẻ mà
.

Bé trai gào khóc thất thanh, nắm chặt lấy bàn tay nữ tử đang thoi thóp lại
dùng ánh mắt khẩn cầu mà quay sang nhìn Thiên Tà Tử.

- Thiên bá bá, cháu biết người bất phàm, lại có y dược tạo nghệ đã cứu sống
biết bao người ... Cầu xin ngài... Thiên bá bá, cầu xin ngài cứu lấy tứ nương
ta ...Huân nhi nguyện làm thân trâu ngựa báo đền.

Bé trai cúi đầu quỳ gối trước mặt Thiên Tà Tử, nước mắt lã chã rơi không dứt
, hình ảnh kia lại khiến trái tim Lý Nguyên một giây như thắt lại, hắn mặc dù
chưa một lần đối mặt sinh ly tử biệt cũng chưa từng thật sự cảm nhận được tình
mẫu tử thiêng liêng.

Nhưng cái quỳ gối kia, cái cúi đầu trầm mặc cả tiếng khóc nấc nghẹn và dòng
nước mắt thi nhau rơi xuống lại như lưởi dao sắc bén đâm sâu, đâm thật sâu
vào trái tim hắn.

Hình ảnh một nữ nhân mà Lý Nguyên thường xuyên gặp qua trong mộng, tại một
giây kia lại mờ ảo thành hình sau màn nước mắt, Lý Nguyên nước mắt rơi trong
vô thức, cả Hồng Điệp lúc này đôi mắt cũng đỏ hoe.

Đứng trước chuyện sinh tử, dù chuyện của chính mình hay thân nhân bằng hữu
thậm chí người dưng, mấy ai sắt đá đến mức không rơi lệ, tu sĩ thì đã sao ?
tiên nhân lại làm sao ?.

Con người ta vốn sinh ra đã có quyền được khóc, nước mắt sinh ra là để rơi
chứ không phải cưỡng ép mà chôn dấu, tiên thì sao ? khi động chạm đến nơi sâu
thẳm, nơi yếu mềm nhất trong tâm thức.

Lý Nguyên mặc dù đã từng ngộ ta sinh tử luân hồi đại đạo nhưng chuyện sinh ly
tử biệt hắn vẫn chưa thông, thậm chí đến Thiên Tà Tử tu vị Nguyên Anh viên
mãn đến nơi này để tập sống kiếp phàm nhân, lấy nhân đạo ngộ thiên đạo một
bước Hóa Thần, hắn thực sự mơ hồ, thực sự không hiểu cái gì gọi là sinh tử ,
không hiểu chuyện sinh ly tử biệt mang ý vị thế nào.

Tất nhiên thiên đạo phải do chính hắn ngộ ra, lại không như thư sinh hay hài
tử mà thứ gì không biết lại đi hỏi thầy giáo hay tiền nhân, đạo trời cao vời
vợi thâm sâu khó dò, trong ba ngàn đại đạo thì bất kỳ một đạo nào trong đó
cũng đủ khiến người ta phải bỏ ra cả kiếp người để tìm ra chân ngã .


Tân Tiên Nghịch - Chương #36