Người đăng: Phuongtd
Bạch Long bằng tốc độ thuấn di của Nguyên Anh tu sĩ một đường phá không lao
đến Long Kiếp trên bầu trời, Lôi Long cũng không chịu thua kém.
Một hồi long ngâm vang vọng thương khung đại địa, Lôi Long đôi mắt phát ra
lôi chi lực, lôi điện không ngừng bổ xuống đầu Bạch Long.
Bạch Long khó khăn tránh né, miệng phun ra một đoàn thủy linh khí dòng nước
mang theo sức phá hoại khổng lồ xé toạc một vùng trời, không gian trước mặt
vì đó mà đổ sụp thành từng mảnh nhỏ.
Song Long quấn lấy nhau, không ngừng cắn phá thôn phệ nhau.
Nửa ngày trôi qua, thương khung trở lại bình thường, Long kiếp qua đi, Bạch
Long trên bầu trời không ngừng hấp thụ lôi chi khí.
Cấp tốc bạo trướng, bản thể trước kia ngay giờ phút này lại biến lớn gấp đôi
thân rồng vắt ngang một vùng trời.
Lý Nguyên biết Thiên Tà Tử lão nhân đã vượt qua Lôi kiếp thành công hóa thân
Chân Long, điều mà trước đó hắn không hề ngờ tới.
Lại qua thêm một khoảng thời gian..
Bạch Long thu hồi bản thể to lớn, hóa thành hình người, Thiên Tà Tử giờ phút
này thân hình thẳng tắp, một bộ long giáp trắng tinh, kinh ngạc hơn lão giả
vậy mà cải lão hoàn đồng thành trung niên nam tử.
Nam nhân đạp hư không, trên chín tầng trời từ từ hạ xuống, nam nhân này cao
lớn, mày ngài mắt kiếm khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu hun hút vô cùng có
hồn, tuyệt nhiên là một nam nhân vô cùng anh tuấn.
Nguyên ngẫn ngơ trước dị biến vừa diễn ra.
- Ngài hồi xuân?
Trung niên cười lớn.
- Thế nào ? Ta nói đâu có sai, đây chính là chân ảnh ta mấy trăm năm về
trước...Phải không? Vô cùng anh tuấn...Vô cùng tiêu sái a!!.
- Bây giờ ta nên gọi ông là Long gia hay là Thiên Tà Tử lão tiền bối đây ?.
Nguyên cười nhạt
- Đa tạ ngươi, nếu hôm nay không gặp được ngươi, ta không những không thể
cá chép hóa rồng mà kết cục ắt vô cùng thê thảm a!!.
- Không cần đa tạ, ngày đó ta nợ ngài một hồi ân tình, nay ta trả lại ân
tình...Tức có ân báo ân cũng là một đạo lý, vã lại ta còn nợ ngài thêm một
mối lương duyên sư đồ..Không phải Lý Nguyên ta cao ngạo, ta không bái ngài
làm sư là vì trong lòng ta đã có sư tôn... Ngài là một người thầy tốt, vô
cùng tốt chỉ là ta vô phúc không có cơ duyên bái ân sư.
Thiên Tà Tử thoáng qua một giây thẩn thờ, từng ký ức ngày đó ở Thanh Vân tông
lại ùa về.
- Phải là ta vô phúc, không được làm vi sư ngươi, tiểu tử ngươi cùng ta tuy
gặp mặt không lâu, thời gian sống chung không dài nhưng lại nợ nhau ân nghĩa
, thật tâm ta muốn nhận ngươi làm nghĩa tử.
Một đời này Thiên Tà Tử không có con cái, không có người thân, ta thèm lắm
cái cảm giác được làm cha, nhưng tu tiên lộ khắc nghiệt, bản thân ta sống
ngàn năm nhưng còn thân nhân ta sớm đã hóa cát vàng.
Vĩnh sinh có ý nghĩa gì đâu ? Tiên nhân mà làm gì khi một mình cô độc, nhìn
hồng trần nước mắt chảy xuôi, nếu được quay lại ngày đó một lần nữa Thiên Tà
Tử ta sẽ không bao giờ đặt chân lên con đường này.
Ta sẽ cưới vợ, sinh con, sống một kiếp người bình thản cho đến khi về với
đất, không vướng bận, không ân oán, không đặt nặng chuyện hồng trần thế sự.
Ta nói vậy không phải vì ta hối hận mà chính là tiếc nuối, tiếc nuối quá
khứ...Thiên Tà Tử ta thà vứt đi đạo hạnh cũng muốn làm lại từ đầu, nắm chặt
sợi tơ tình đó....không buông.
Hôm nay gặp lại ngươi chính là duyên, chính là ông trời thương xót, con trai
, con thấy thế nào?.
- Con trai!!
Lý Nguyên giọng run run, hắn thân hài tử, mười mấy năm trời tứ cố vô thân
cũng thèm lắm gọi một tiếng cha, được cha trách mắng khi phạm lỗi, cha xoa
đầu khi yên giấc ngủ say...
Cha, tiếng gọi thiên liêng vô cùng cao cả, cha trầm tính mà nghiêm nghị ,
trong lòng hắn chợt thoáng qua một dòng suối ấm áp lạ kỳ, không có duyên sư
đồ tại sao không thể nên duyên phụ tử?
- Cha!!!
Nguyên hét lớn, hắn gục đầu vào lòng Thiên Tà Tử, nước mắt cứ thế chảy dài ,
bản thân Nguyên không hề yếu đuối nhưng hài tử thử hỏi có ai chưa một lần thút
thít trong vòng tay cha?
Cha cao lớn, vững chải, luôn tạo cho hài tử cảm giác thân thiết, an toàn ,
Thiên Tà Tử bàn tay khẻ vuốt lên đầu hắn, lão nhân gia sống qua trăm ngàn tuế
nguyệt dù khó khăn, gian khổ bao nhiêu dù sinh tử trước mắt, hắn vẫn chưa một
lần rơi lệ, đây là lần thứ hai Thiên Tà rơi nước mắt.
Lần đầu tiên vì nữ nhân hắn yêu thương, lần thứ hai này tuy không thân tình
ruột thịt, không mang ân dưỡng dục của kẻ làm cha.
- Hài tử ngoan, đừng khóc...Là nam nhân phải mạnh mẽ lên con, từ nay có cha
rồi, về sau không ai bắt nạt được con, Nguyên nhi nín đi con.
Cha con hắn ôm nhau mà khóc, dấn thân vào con đường tu đạo là gạt bỏ hết tạp
niệm hồng trần, nhưng khóc vì tình thân phải chăng là sai trái ?.
( xin một dòng đễ tặng những người như tôi...Những người có cha già khuất núi)
Bốn tháng Cha rời bán thập qua
Âm dương cách biệt nhớ Cha già
Thân Cha lão yếu, da sương trộn
Mắt nguyệt Cha mờ, tóc tuyết pha
Dạ thắt khi Cha hình bóng biệt
Tim đau lúc thể xác Cha xa
Cầu mong Cực Lạc hồn Cha đến
Phật dẫn Cha đi khỏi ta bà
.....
- Sau này con định đi đâu ? Làm gì?
Thiên vận hỏi
- Cha đi đâu con sẽ theo đến đó, nghĩa tử muốn tận hiếu với cha, chăm sóc
cha từ nay cho đến già.
Nguyên lấy ra càn khôn giới, thân ảnh kiều diễm Hồng Điệp mờ nhạt bước ra
nàng nghi hoặc nhìn trung niên trước mắt.
- Điệp Nhi, đây là nghĩa phụ của ta cũng là nghĩa phụ của nàng, đến đây cùng
ta khấu đầu.
Nguyên cầm tay giai nhân, một nam một nữ quỳ gối trên cát nóng, dập đầu ba
cái.
Nửa ngày sau, hình ảnh ba người một nhà dắt tay nhau tiến về hướng bắc, họ
bộ hành là vì muốn kéo dài khoảng thời gian hạnh phúc này dài ra....Mãi mãi.
Trời chiều, thái dương dần khuất núi, bóng lưng ba người kéo dài trên sa mạc
, tiếng cười nói, vui đùa.
Với Nguyên đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy vui và hạnh phúc đến vậy
ngoại trừ cảm giác hư ảo trong lần ngộ đạo kia.
- Ta Nguyên Anh đỉnh phong có lẽ phải nhanh chóng hóa phàm, cảm ngộ thiên
đạo đột phá Hóa Thần kỳ, trước kia ta không tìm thấy bất kỳ niềm vui nào trên
hồng trần, nhưng từ giờ phút này Thiên Tà Tử ta đã có gia đình, có con trai,
con dâu...Hai con không biết ta hạnh phúc đến thế nào đâu...Cảm giác không
khác gì một lão nhân hiếm muộn thất thập cổ lai hy mới sinh được một hài tử.
Hahaha...
- Ta rất vui, hôm nay là ngày vui nhất trong đời Thiên Tà này, phải uống ,
uống cho thật say ,Nguyên nhi con cũng sắp Kết Đan rồi...Còn nhớ ngày đó gặp
nhau trên Thiên Phong con mới Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, ta nhẫm tính chí ít 50
năm sau mới có thể Kết Đan...Thật không ngờ, không dùng tới 5 năm, thiên phú
này lần đầu tiên ta nghe qua, hẳn một ngày rất gần con trai ta sẽ Vấn Đỉnh
Nam Thiên Vận hồ hởi.
- Cha! Lão nhân gia ngài không biết, từ lần trên Thiên Phong kia ta chết đi
sống lại, trải qua biết bao nhiêu cơ duyên cùng kỳ ngộ mới được như ngày hôm
nay, tu tiên chỉ thiên phú thôi còn chưa đủ, lần này gia đình ta cùng nhau
hóa phàm...Hy vọng lão nhân gia người nhanh chóng Hóa Thần
Ba người chuyện trò vui vẻ.. câu chuyện cũng như con đường họ đi, cứ thế dài
ra, dài ra mãi.
Hết.
(Vô tình chương này viết về cha. Mình mất cha từ nhỏ, có thể viết chưa hay cảm
ngộ chưa sâu sắc, cũng mạn phép gửi thêm một bài thơ cho những ai như mình,
hoặc những ai đang còn cha.)
Đêm nay là mấy đêm rồi?
Nhà trên bếp dưới vắng người cha yêu
Chị ngồi gói ghém quạnh hiu
Gấp từng manh áo buồn thiu một mình
Cha về tiên cảnh hữu tình
Hay chăng lòng chị một mình bơ vơ
Nhớ người khóc cả trong mơ
Thương mẹ già tóc bạc phơ ngậm ngùi
Còn đâu mái ấm niềm vui
Còn đâu bóng dáng nụ cười của cha
Còn đâu đôi tiếng rầy la
Tiếng gần gũi ấy thế mà xa xôi
Khi không đời bỗng mồ côi
Vắng cha, vắng cả bầu trời khoan dung
Bao la như gió muôn trùng
Cảnh ngoài kia cũng mịt mùng bão giông
Ngày xưa cha ẳm, cha bồng
Ngày nay buông gánh nhẹ lòng cha đi
Chị ngồi mắt đỏ hoen mi
Cha về cực lạc từ bi niết bàn
Gọi tên cha giữa mơ màng
Đâu hay cha vượt mây ngàn về thăm!