Người đăng: Phuongtd
Đám người kia trợn tròn mắt, không hiểu Lý Nguyên cùng lão giả bẩn thỉu kia
quen biết từ bao giờ và đang nói về chuyện gì.
Thiên Tà Tử miệng vẫn thao thao bất tuyệt.
- Bây giờ thì ngươi tin rồi chứ, ngày xưa ta từng nói Thiên Tà ta khi còn
trẻ nhưng vô cùng anh tuấn, vô cùng tiêu sái a!! nữ nhân chết dưới chân ta
đếm còn không xuể đừng nhìn bộ dạng ta lúc này mà xem thường.
Thiên Tà Tử trừng mắt nhìn đám người kia miệng vẫn không ngừng, y hệt một hài
tử nhiều chuyện, hắn không thèm đoái hoài đến cảm xúc của người đối diện.
- Các ngươi không tin? Không tin có thể hỏi tiểu tử này
Lão chỉ tay sang Nguyên, đôi mắt chớp chớp ...Đám người trợn mắt há mồm không
hiểu chuyện gì xãy ra, Nguyên cười khổ.
- Im mồm cho ta, lão già bẩn thỉu ngươi, cái gì mà phong hoa, cái gì là anh
tuấn tiêu sái? Ngươi không thèm nhìn mặt Sái gia sao? Chính ta mới.......
Trung niên mập mạp nhưng vô cùng thấp bé khuôn mặt lại chằng chịt những vết
sẹo dài, có lẽ là người cầm đầu đám người này.
Hắn định nói gì đó nhưng lại thôi, một câu kia chuẩn bị từ miệng thoát ra hắn
lại vội vã nuốt vào, khuôn mặt có chút đỏ bừng vì xấu hỗ.
- Ngươi thế nào, tên lùn mặt sẹo ? Ngươi định nói mình cũng anh tuấn, cũng
tiêu sái như ta? Nhìn ngươi đến lão bà của ta còn lắc đầu ...Haha..
Thiên Vận cười khoái chí ,cánh tay mân mê chòm râu lại cố gắng bày ra dáng vẻ
tiên phong đạo cốt.
- Ngươi muốn chết?
Nam nhân mặt sẹo, gằn lớn từng chữ, vết sẹo trên khuôn mặt đỏ ửng lên ,
trông vô cùng dữ tợn tay hắn hóa quyền, một trảo chụp vào đầu Thiên Tà Tử ,
đôi bàn tay mang theo luồng hồng mông tử khí.
Uy áp Kết Đan cuồng dã mà ép xuống nhưng bỗng nhiên dừng lại cách đỉnh đầu
Thiên Tà Tử đúng một gang tay.
Có một lực lượng vô hình nào đó ngăn cản đôi bàn tay, dù nam nhân mặt sẹo kia
có cố gắng đến mấy cũng đều vô pháp tiến thêm.
- Đủ rồi, các ngươi đáng chết
Lý Nguyên trước sau vẫn trầm mặc, lúc này mở miệng gằn lớn, ngực phải Bất
Diệt Chi Tâm khẻ động, tử khí từ Tử Vong Câu được hắn hấp thụ suốt hai năm
qua không có chút kiêng dè mà phun trào như núi lửa.
U Minh khí tức tầng tầng từ đại địa gào thét, tử khí xông phá cửu thiên đánh
nát phong vân trên bầu trời.
Một vùng thương khung vì vậy mà biến sắc, kéo theo lôi điện lập lòe, lôi uy
rạch phá không trung, có cảm giác như Minh Vương bệ hạ tại Cửu U đang giá lâm
nhân gian.
Tử khí lại huyễn hóa thành từng đầu hắc long mang theo huyết vụ tanh hôi rợn
người không ngừng gào thét cắn phá cùng thôn phệ đám người kia.
Tiếng la hét thất thanh, tiếng cầu khẫn, thanh âm khóc lóc tuyệt vọng vang
vọng khắp một vùng sa mạc.
Nam nhân mặt sẹo cố gắng kích phát toàn bộ lực lượng Kết Đan sơ kỳ nhưng cũng
đều chống chịu không đến mấy mươi hơi thở, cuối cùng bị hắc vụ bao trùm ,
thôn phệ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đám người kia đã biến thành đống xương
khô trắng hếu, huyết nhục lại như bùn đất nhão nhoẹt bị cát nóng chôn vùi.
Thiên Tà Tử trầm ngâm.
- Ngươi tu ma sao?
Nguyên thong dong trả lời.
- Vãn bối không tu ma, nhưng trong tâm ta có ma, Thiên Tà Tử ngài chẳng phải
trong tâm cũng tồn tại một bóng ma sao ?
Năm đó ta từng có cơ duyên quen biết một vị tiền bối Trúc Cơ kỳ, thỉnh giáo
một chút kinh nghiệm Trúc Cơ.
Vị tiền bối này nói cho ta biết, Trúc Cơ kỳ không chỉ cần phương pháp và thiên
tài địa bảo, mấu chốt là cửa ải tâm ma, cũng không dễ vượt qua.
Tất cả mọi người đều biết, sau khi Trúc Cơ, người tu hành sẽ có pháp lực, cũng
sẽ có căn cơ tu hành. Trúc Cơ, cũng là một cửa ải quan trọng của người tu
hành, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong nháy mắt Trúc Cơ, người tu
hành không cách nào khống chế pháp lực bản thân, đó là lúc dễ dàng bị tâm ma
xâm lấn nhất.
Hơn nữa, nếu như lúc đó bị tâm ma xâm lấn thành công, chẳng khác nào cướp đi
đạo cơ của người tu hành.
Nhưng theo ta lúc này nhận định thì tâm ma hoàn toàn không đơn giản như vậy ,
ma sinh ra khi trong lòng mang theo thù oán ...Thế nhân sinh ra ai chẳng bản
thiện, nhưng dòng đời xô đẩy, thiên địa trêu ngươi.
Ma chính là oán khí, tâm ma của ta là có ơn không báo, vô nghĩa vô tình ,
ngài thử nói cho ta xem, tâm ma của ngài là gì?
Thiên Tà Tử trầm ngâm, đôi mắt tinh anh hóa thành một màu đen đục, trong đôi
mắt kia có thể nhìn ra từng dòng hồi ức đang lôi kéo lấy nhau, lão chậm rãi
nói.
- Tâm ma của ta chính là thê tử...Là mối nghiệt duyên 500 năm về trước.
- Được rồi tiền bối, chuyện xưa cũ đã qua nên cho nó qua đi không cần nhắc
lại làm gì...Ta giúp ông trị thương
Nguyên bắt quyết, Thái Thanh đại pháp thôi động, linh khí màu xanh từ đan
điền theo kinh mạch tập trung tại đầu ngón tay, lúc sau lại theo áp lực dần
dần dung nhập mi tâm Thiên Tà Tử.
Thái Thanh chi khí đi đến đâu thương thế lão cấp tốc hồi phục đến đó, nửa
canh giờ sau mặc dù tiêu hao đại lượng linh khí Nguyên vẫn vui vẻ cất lời.
- Tiền bối thấy ổn chứ?
- Ta ổn, đúng là công pháp nghịch thiên.
Thiên Tà Tử trên đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lão tuyệt nhiên
không nói gì thêm vì hơn ai hết lão hiểu, bất cứ kẻ nào trong lòng cũng đều
cất giữ riêng cho mình một hồi bí mật.
- Ngài tuy thương thế đã khỏi, nhưng kinh mạch ứ trệ, Đan Điền lại vỡ nát
muốn khôi phục tu vị e là rất khó, nhưng bản thân ta xưa nay có ân tất
báo...Ngài cho ta một hồi ân tình hôm này ta tặng ngài một hồi báo đáp.
Hắn lấy từ trong càn khôn giới ra một viên ngọc cốt màu vàng kim, ngọc cốt
vừa xuất thiên địa như xuất hiện dị tượng, có thể nghe ra từng tiếng long
ngâm vang vọng, long uy trùng thiên.
Long chi lực chống thẳng chín tầng trời tỏa ra hào quang chói mắt Thiên Tà Tử
mắt trợn tròn lắp bắp.
- Là Long châu?
- Đúng là long châu, không những vậy long châu này còn được một tu sĩ Anh
Biến kỳ luyện hóa thành pháp khí bổn mệnh, đây là một hồi cơ duyên cực lớn ta
có được, nay Lý Nguyên ta dùng nó để báo ân.
- Không !!! vật này quá quý giá, ta không thể nhận, ngươi giữ lấy nó sẽ sớm
ngày đi đến Hóa Thần, bản thân sống quá đủ rồi, gần ngàn năm thọ mệnh, đều
chưa làm được gì cho bá tánh, nay hóa phàm ắt cũng là một hồi cảm ngộ.
Nguyên không nói hai lời, trên đôi mắt toát ra quang minh, hắn khẻ cười vung
lên long châu, long châu bay thẳng vào mi tâm Thiên Tà Tử lại dung nhập thể
nội hắn.
Mấy mươi hơi thở sau, một hồi biến hóa kinh người diễn ra chỉ thấy trên hư
không mây đen ầm ầm kéo đến diệt thế khí tức bao phủ hết thảy thiên địa
Phong, Vũ, Lôi, Điện đều đã tề tựu đủ, cả một vùng sa mạc trải dài mấy
trăm dặm lúc này như chìm sâu vào mê cung u tối.
Bầu trời trên cao kia chợt xuất hiện một đôi mắt cực lớn đang chằm chằm nhìn
xuống thế gian, lại vang lên từng tràng thanh âm rống giận.
Tựa như trưởng bối nhìn thấy hài tử đang sai đường lạc lối, lại như Thiên đạo
đang thị uy kẻ nghịch thiên.
Từng đầu Tử Long theo mây đen huyễn hóa ra quấn quýt, lôi xà rượt đuổi nhau
trên bầu trời rồi dung hợp lại thành một đầu Lôi Long to lớn.
Lôi long thân dài trăm trượng, điện quang bao phủ toàn thân, mũi phun ra
nuốt vào lôi khí.
Nguyên giật mình hét lớn.
- Là lôi kiếp...Không !!! phải nói là Long kiếp.
Thiên Tà Tử thể nội lúc này ầm ầm tiếng nổ, tu vị một khắc này lại kéo lên
với tốc độ chóng mặt, xung quanh lão long uy trùng điệp tỏa ra.
Lôi Long trên bầu trời gầm rú, tạo ra tràng cảnh tuyệt đối kinh tâm động
phách, nguyên bản phàm thân, tu vị lão giờ đại tiến từng bước dài.
Từ Luyện Khí lại ầm ầm tiến thẳng Trúc Cơ, không ngừng ở đó Kim Đan trong
thân thể lần thứ hai thành hình, không mất mấy hơi thở Nguyên Anh xuất hiện ,
ban đầu vốn chỉ là một anh linh nhỏ bé mơ hồ, lại lao thẳng ra hư vô ngự trị
trên đỉnh đầu Thiên Tà Tử, cuồng bạo mà há miệng hấp thu lấy long khí trên
long châu.
Nửa ngày sau ...
- Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong.
Trên đầu Thiên Tà Tử lúc này nhiều thêm một cặp sừng thân thể mọc ra tầng tầng
long phiến chưa dừng lại ở đó, quá trình biến hóa vẫn đang diễn ra.
- Ngài hóa Long sao?
Nguyên bản phàm thân, Thiên Tà lão nhân lúc này rung mình hóa thành một đầu
Bạch Long to lớn, vảy rồng toát ra ánh sáng bạc, trên đỉnh đầu lớn là một
cặp sừng dài...Bạch Long cất tiếng người.
- Ta nuốt long châu, hóa long là điều tất yếu...Đa tạ!! Xem như ta nợ ngươi
một hồi ân tình...Sau này ta sẽ tìm cách báo đáp, trước mắt là Long kiếp qua
được kiếp này ta mới chân chính hóa rồng...Ngươi tránh ra xa một chút
Dứt lời Bạch Long xé nát mây đen lao thẳng lên cửu thiên