Khí Linh La Thiên


Người đăng: Phuongtd

Tuy lần này tiến vào Thi Cốc nguy hiểm trùng điệp, vã lại mục đích của hắn là
tìm kiếm sợi tơ Thiên Đạo vẫn chưa thực hiện được.

Nhưng chung quy hắn không phải không có thu hoạch, ngược lại kỳ ngộ lần này
vô cùng lớn lao, vượt xa Nguyên tưởng tượng.

Chia tay Tiểu Hỏa, bằng hữu duy nhất cuộc đời này của hắn cho đến tận bây giờ
, trong lòng khó che dấu được tư vị trống trải, một đoạn thời gian bên nhau
không phải nói là quá dài nhưng cũng đủ nảy sinh một chất keo gắn kết bền chặt
.

Nguyên ngây ngốc trong Tử Vong Câu thêm hai tháng, hai tháng này hắn không tu
luyện mà một mực trông chừng, dành phần lớn thời gian chỉ để nhìn ngắm Hồng
Điệp.

Hai tháng sau hắn phá bỏ kết giới cùng Hồng Điệp rời Thi Cốc, Nguyên muốn
càng nhanh càng tốt rời khỏi địa danh hung hiểm này.

Gần ba năm lưu lạc trong Tu Ma Hải tu vị Nguyên bây giờ cũng sớm chạm ngỏ Kết
Đan, trong cơ thể Kim Đan đang dần dần thành hình.

Cảnh giới bây giờ của hắn không phải Trúc Cơ cũng chẳng phải Kết Đan mà là Giả
Đan Kỳ.

Theo tu vị dần dần tiến triển, trong đại não hắn giờ này có một bộ phận ký ức
đã được giải khai phong ấn, thứ đầu tiên hắn mơ hồ nhớ được là cái tên La
Thiên mà Lý Nguyên vẫn từng gặp trong những giấc mộng, hình ảnh thanh niên tử
y tóc trắng.

Một tay chỉ lên " Con đường tu tiên chính là nghịch mệnh, kẻ nghịch thiên là
Chân Tiên ".

La Thiên đó trong nhận thức hiện giờ của hắn cũng không phải tên gọi La Thiên
như thế nhân đồn đại, hắn danh xưng La Thiên vốn xuất phát từ khí linh La
Thiên tinh vực.

Vạn năm trước, Vương Lâm trở về tân tiên giới từ Tiên Cương Đại lục, lần đó
không những hắn giết chết Xích Huyết Lão Tổ cứu nguy cho tiên giới mà trước
khi rời đi, Vương Lâm còn để lại một bộ phận đạo thống, cùng cảm nhận về hư
bổn nguyên của hắn.

Tân Tiên Giới sau thời kỳ đó phát triển huy hoàng, tu sĩ ở các tinh vực trong
giới nội chỉ cần đột phá hóa thần sẽ ngay lập tức được phi thăng.

Từ Chu Tước tinh, La Thiên tinh, Đông Lâm tinh, Côn hư giới toàn bộ tu sĩ
cùng bách tính giới nội ghi nhớ công ơn hắn đã lập ra một bức tượng đúc tạc
chân dung Vương Lâm đứng sừng sửng giữa tinh không La Thiên tinh vực.

Qua ngàn vạn năm hương khói, khí linh La Thiên cũng nhờ vậy thành hình lại
tiếp nhận truyền thừa đạo thống của Lão Tổ Vương Lâm dùng chưa đến 500 năm tu
luyện bước vào bước thứ ba, tam bộ vô biên.

Một ngàn năm trước đã đến Tiên Cương đại lục, La Thiên kia có thể coi là khí
linh của La Thiên tinh vực, hoặc khí linh của bức tượng Vương Lâm ngoài tinh
không, hay là một phần thân sinh ra trong hư vô của hắn.

Tạm thời Lý Nguyên chỉ nhớ được đến đó, tất nhiên sau này cùng với tu vị tăng
tiến thì tất cả cũng không còn là bí mật nữa, việc của hắn bây giờ chính là
tìm ra nguồn cội, gốc gác chính mình.

Không hiểu tại sao Lý Nguyên luôn cảm giác rằng mình không mang họ Lý, không
xuất thân trên Triệu quốc, mà hắn đến từ một nơi xa, rất xa.

Lại có một điều Lý Nguyên từ trước đến giờ vẫn mơ màng, nhất là sau khi gặp
lại Hồng Điệp, những người mà bản thân hắn từng quen biết qua như sư tôn ,
Thiên Tà Tử, Hoàng Nhan, Hoàng Long chân nhân cho đến Hồng Điệp, Lý Nguyên
đều có cảm giác từ trên thân thể bọn họ ẩn chứa một luồng khí tức đặc thù.

Khí tức kia hẳn không tồn tại trong mảnh thế giới này lại càng giống như luồng
khí tức từ trên chiếc gương đồng ngày đó do trung niên nhân tu ma công mang
lại, nhưng tất cả đều khiến cho hắn cảm giác thân quen đến lạ kỳ, tựa như
bọn họ đã từng tao ngộ nhau ở đâu đó.

Dù cố gắng hết sức nhưng thứ mà hắn nắm bắt được đều chỉ là hư ảo, như hái
hoa trong gương, tìm trăng dưới nước vậy, qua một đoạn thời gian Lý Nguyên
cũng chôn chặt mọi chuyện trong lòng.

Có một chút tiếc nuối, cỗ thi thể trong Tử Vong Câu kia vô cùng kỳ dị, linh
khí từ thi thể kia tỏa ra tựa như vô cùng vô tận ....Đủ để cho hắn một mạch
đột phá đến Nguyên Anh, nhưng uy áp trong phiến Thiên Địa kia lại gia tăng
theo từng ngày, hơn hai năm tồn tại bên trong đã là cực hạn của hắn cùng Hồng
Điệp.

Nửa tháng sau hắn đặt chân ra khỏi phạm vi Tu Ma Hải, ngoảnh mặt nhìn lại
phía sau không khác gì một bức địa đồ được tô vẽ lung tung phủ lên một màn
sương đen dày, đặc quánh.

- Đúng là Tu Ma Hải, địa danh chỉ dành cho kẻ tu ma.

Gọi ra Chu Tước, Lý Nguyên cưỡi trên lưng Chu Tước phi hành.

Một ngày này, trên một vùng sa mạc rộng lớn, nóng bức, không khí xung quanh
đặc quánh lại vì nhiệt độ, cảm giác vô cùng ngột ngạt.

Trên tầng không Thái Dương không ngừng tỏa ra ánh nắng chói chang thiêu đốt
sinh linh vạn vật, đây chính xác là một vùng đất chết.

Nguyên vừa phi hành vừa cẩn thận quan sát khắp nơi, chợt ở phía đối diện một
khoảng cách khá gần có tốp người đang lừ lừ đi tới, trong đó có nam có nữ ,
có ấu tử thậm chí lão phụ già nua, bọn họ ăn mặc vô cùng kỳ quái.

Tuy cát sa mạc nóng như than hồng nhưng đám người kia vẫn đi chân trần trên
khuôn mặt lại không có chút biểu cảm, nhìn qua giống như tiểu bộ lạc du mục.

Trên tay của một trung niên to lớn cầm một chiếc thòng lọng, đầu kia thòng
lọng buộc vào cổ một lão nhân gầy nhòm, lão nhân tội nghiệp bị kéo đi trên
cát nóng.

Vừa đi đám người vừa vui vẻ chuyện trò, dường như không chút để tâm gì đến
cái nóng bức của sa mạc giữa trưa.

Một nữ nhân tay cầm tiểu đao, miệng nhồm nhoàm nhai một thứ gì đó, hình như
là cánh tay người, máu tươi lênh láng chảy khắp khuôn miệng cùng đôi tay ả.

Miệng không ngừng nhai nhóp nhép, đôi lúc lại rú lên từng hồi thanh âm kinh
dị...Một nam nhân cất tiếng.

- Lão già, ngươi tên gọi là gì ? ở đâu? tại sao đến vùng sa mạc này ?

Lão giả bị thắt cổ kéo đi kia không đáp, cặp mặt lờ mờ, thi thoảng lại vuốt
vuốt mái tóc đang bết lại trên trán vì mồ hôi, miệng không ngừng mà chửi rủa
.

- Chúng ta không muốn ăn thịt ngươi...Ngươi xem, già cả ốm yếu đến một tí
thịt còn không có, lại bẩn thỉu hôi hám, nhưng gặp phải bọn ta thì khó tránh
được cái chết

-Tiểu Hắc ở nhà chắc cũng thèm thịt sống lắm a!!

Đoàn người dừng lại một chút, lão giả cố gắng đứng dậy, hất bỏ cát nóng trên
người...Lão vuốt thật sâu mái tóc để lộ ra một đôi trán cao, cùng đôi mắt
sáng quắc vô cùng tinh anh, cơ trí.

- Thiên Tà Tử ta một đời anh tuấn, nữ nhân chết trong tay ta đến ta còn
không đếm xuể a. ...Không ngờ lại rơi vào bước đường hôm nay...Hy vọng dọc
đường không gặp phải Tiểu Hồng, Tiểu Mỹ, nếu không sẽ mất mặt lắm !!

Lão giả sầu my khổ kiểm, khuôn miệng méo xệch không ngừng than thở.

- Là Thiên Tà Tử lão tiền bối.

Nguyên hét lên vui sướng, đạp lên lưng Chu Tước nhanh chóng hạ xuống mặt đất
.....Lý Nguyên đi đến trước mặt đám người cúi đầu nhìn Thiên Tà Tử.

Bất giác một giọt nước mắt trong veo không tự chủ được mà rơi xuống cũng vì
hắn lão nhân gia mới ra nông nổi hôm nay...Ngày đó ở Thanh Vân tông tuy không
có duyên sư đồ nhưng thâm tâm hắn đã ngầm mặc định người là thân nhân, là
trưởng bối.

Chỉ vì một phút nông nổi, hắn khiến Thiên Tà Tử gặp nạn, đệ tử Thiên Phong
chia đàn xẻ nghé....Lý Nguyên trước khi hôn mê vẫn nhớ như in câu nói của lão

- Kẻ nào dám dùng thủ đoạn hèn hạ hạ sát đệ tử Thiên Phong ta?

Một chữ tử giết chết Tiểu Thiếu...Hắn cảm nhận được ngài đã phẫn nộ thế nào
khi hay tin Lý Nguyên mất tích, vì cho rằng Hắc Sát phong cướp lấy Chân Long
tiên thể.

Phẫn nộ thế nào mới nhất sinh nhất tử, một trận đánh cùng phong chủ Hắc Sát
phong...Hắn rơi nước mắt, có lẽ vì vui khi gặp lại ân nhân, cũng có lẽ là
đau khổ khi chứng kiến tràng cảnh trước mặt.

Giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị cát nóng bốc hơi biến mất trong hư ảo
Nguyên nghẹn ngào khóc, nghẹn ngào cất lời

- Thiên Vận tiền bối, còn nhớ ta chăng?

Lão nhân ngẩng mặt nhìn lên, khuôn mặt gầy gò đen đúa, bộ râu dài che phủ
toàn bộ khuôn miệng...Lão khó nhằn trả lời.

- Ngươi là ai?

- Là ta đây, là Lý Nguyên đây, là đệ tử Thiên Phong của người đây.

Hắn nghẹn ngào

- Lý Nguyên?.

Lão giả thốt lên kinh ngạc, từ sâu trong đáy mắt kia có thể nhìn ra sự kinh
hỷ đến tột cùng.

- Không phải ngươi chết rồi sao? Ngươi còn sống ...Hahaha...Ta biết ngươi sẽ
không chết, tốt lắm không sao thì tốt rồi.

- Sao ngài lại thành ra nông nỗi này....Nếu chẳng may đễ lão bà và mấy cô
nương kia nhìn thấy chẳng phải quá mất mặt sao?

Nguyên cười trong nước mắt.


Tân Tiên Nghịch - Chương #33