Sinh Tử Do Mệnh


Người đăng: Phuongtd

Hắn chung quy là một kẻ may mắn trong trăm ngàn người xui xẻo rơi xuống Tử
Vong Câu này.

Từ xưa đến nay hàng vạn năm, người đi trước kẻ đi sau, bất cứ ai bước vào
đây đều nhìn thấy tràng cảnh y hệt hắn ngoại trừ những người đầu tiên, hắn
đồng thời cũng là kẻ trong vòng ngàn năm gần nhất cùng Vô Nhai Tử bước vào.

Nếu không có những lời kia của lão, nếu hắn bước vào Thiên môn thì cũng sẽ bị
trận pháp kia thọ thương mà giam cầm đến chết như vậy.


Thông đạo phía sau kịch liệt chấn động một màn sáng âm u chậm rãi thành hình
bên trong dày đặc đầu lâu, thi cốt treo lơ lửng.

Lệ quỷ nhương nanh múa vuốt trông vô cùng kinh khủng, uy áp dần dần dâng lên
, Lý Nguyên cảm thấy như có trăm ngàn cự sơn đang đè ép trên đỉnh đầu.

Mồ hôi tuôn ra như tắm, không khí xung quanh lúc này là một vùng nhiểu động ,
Nguyên cắn chặt răng tiến về phía trước, đi được tầm mười bước, ngay trước
mặt một vùng thông đạo lóe sáng.

Chín tinh điểm hình thành trên mặt đất theo một bố cục và phương vị kỳ dị.

- Cửu Hào Tinh Trận.

Lý Nguyên thét lớn không phải tự nhiên hắn lại tỏ ra sợ hãi đến vậy, Cửu Hào
Tinh là trận pháp thời thượng cổ được một đại năng bước thứ 2 sáng tạo nên
dùng để vây khốn kẻ thù.

Là chân chính sát trận, bảy tinh điểm ban đầu hình thành dựa trên nguyên lý
Thất Tinh Bắc Đẩu có tác dụng vây khốn nếu không nhanh chóng tìm cách hóa giải
trong hai canh giờ thì sau đó cả đời cũng đừng mong trở ra.

Tại tinh điểm thứ tám và chín mới ẩn chứa sát cơ, Nguyên biết được những điều
này là nhờ một phần ký ức sư tôn, đáng tiếc một bộ phận ký ức kia thiếu hụt
nên không hề đề cập đến phương pháp hóa giải.

- Đành trông cậy vào bản thân vậy!!

Nguyên bước chân vào tinh điểm đầu tiên, tức thời một đoàn hỏa diễm sáng rực
bao phủ lấy hắn cắt đứt đường lui.

Hỏa diễm mênh mông vô cùng vô tận hỏa chi khí đốt cháy đỏ hư không rồi huyễn
hóa ra từng đầu quái thú nanh vuốt tấn công hắn theo một quỹ tích bất định.

Vừa cố gắng tránh né nhiệt hỏa vừa tránh né công kích, một đầu quái thú bị
quyền của hắn đánh tan thành ngàn vạn quang điểm.

.

Ngay lúc này một thanh âm trầm ổn chậm rãi vang lên

- Chớ động tâm, chớ phí sức, thực là hư, hư là thực.

Như ngộ ra điều gì đó, hắn ngừng lại công kích ...Niệm một hồi Tĩnh Tâm Chú.

Mắt nhắm chặt nhưng chân vẫn đều đặn bước đi, được một đoạn tầng tầng hỏa
diễm ngay lập tức kéo nhau chui xuống mặt đất lộ ra Tinh điểm thứ hai.

Một cự nhân mờ nhạt thành hình, cự nhân thân cao mười trượng, vai mang Phá
Thiên chùy xung quanh cự nhân là một tầng hơi nước mờ ảo, trên thân tuyệt
nhiên không có lấy chút ba động lực lượng nào, nhìn như một pho tượng

Cự nhân mở miệng thét dài, một chùy đánh thẳng về phía hắn, Nguyên định thần
trong giây lát.

" Hư là thực" ta hiểu ..

Thanh Long Thần Giáp toàn lực chống ra, Hỏa Chu Tước đập cánh bay lượn, phun
ra nuốt vào hỏa linh khí chốc lát sau hóa thành Chu Tước Dực.

Gắn kết lên Thanh Long Giáp tạo thành bộ cánh đỏ rực, Nguyên lăng không phiêu
phù trên không trung như một tôn ma thần.

Tay phải đánh ra một chưởng, Toái Diệt chưởng mang theo phong bạo cùng đám
mây kim sắc, mạnh mẽ cản lấy một kích của cự nhân, một kích chi uy khiến hắn
bay ngược về sau, trên thần giáp là một vài chỗ lồi lõm.

- Công kích này hoàn toàn bị động, cảm giác như có ai đó đứng sau cự nhân
kia giật dây và lực công kích này hoàn toàn phụ thuộc vào tu vị kẻ đứng bên
trong trận pháp, nó siêu việt một đại cảnh giới.

Giả như một kích vừa rồi đánh ra là một kích Kết Đan, nếu tu vị Nguyên là Kết
Đan thì đổi lại một kích Nguyên Anh.

Lực lượng vượt một đại cảnh giới, mấy người có thể đón đở.

- Như ta chủ quan, nếu không dùng toàn lực đối phó thì một kích vừa rồi đủ
để diệt sát ta trăm ngàn lần, tưởng chừng hư ảo nhưng lại là thực chất.

Cự nhân sụp đổ, tinh điểm thứ hai biến mất ...Hắn bước vào tinh điểm thứ
ba...Một tia sáng quét qua thần hồn Nguyên.

Từ tinh điểm thứ tư trở đi mặc dù hơi mất thời gian nhưng hắn cũng nhẹ nhỏm
vượt qua, tại những tinh điểm này hoàn toàn không chứa công kích, nó như là
một hồi khảo sát.

Khảo sát định, Thiên phú cùng Đạo Tâm, mà những thứ kia Lý Nguyên có thừa.

Hai tinh điểm cuối cùng, thứ tám và thứ chín mới là trọng yếu, sinh hay tử
cũng nhờ vào giây phút này.

Nguyên ngồi xuống mặt đất nhắm mắt đả tọa điều hòa khí tức

Mấy canh giờ qua đi hắn bước vào cánh cửa thứ tám, sát na bầu trời lập tức
tối sụp lại có cảm giác như thương khung đại địa ngay lúc này dừng tất cả mọi
hoạt động, không tiếng gió, không một âm thanh dù là nhỏ nhất

Hoặc là Lý Nguyên đang nhắm lại mắt và cũng có thể là thương thiên đang nhắm
mắt ...Phía xa xa lóe lên màn hào quang sáng chói.

Tựa như trời vừa sụp xuống lại được nâng lên, một tiếng nói trầm muộn vang
vọng, mang theo khí tức tuyên cổ, khí thế của bậc vương giả khiến lòng người
có cảm giác chính mình vô cùng nhỏ bé, có cảm giác ngay lập tức muốn quỳ lạy
, triều bái.

- Ngươi cầu đạo để làm gì?

Ấp úng giây lát Nguyên mạnh dạn đáp

- Ta cầu đạo để tìm kiếm cha mẹ, bảo hộ thân nhân, thực hiện một vài lời
hứa sinh thời ta chưa làm được.

- Đạo của ngươi là gì?

- Đạo của ta là Sinh Tử Luân Hồi đại đạo

Thanh âm kia vẫn không ngừng vang lên, nghe như đều đặn nhưng đôi chỗ lại
ngập ngừng đứt gãy, tựa như một hài tử nhiều chuyện đang bi bô tập nói.

- Thế nào là sinh ? Thế nào là tử, đâu là luân hồi ?

Lý Nguyên đôi mắt nhìn về xa, trong tâm thức hắn văng vẵng lời nói của ai đó
, cứ thế hắn mê man lặp lại từng câu từng chữ.

- Ta từng lấy tay trái là sinh, tay phải là tử... Từng mở tay là nhân, nắm
tay là quả... Từng lấy mở mắt là chân, nhắm mắt là giả, lấy ba loại hình thái
này tạo thành một thế giới thuộc về ta... Một thế giới như mộng.

Ta từng ở trong hư ảo, ở cùng một vị trí này thấy trận mưa này... Hôm nay ta
lại ở trong thiên địa chân thật, đứng ở nơi này, cũng thấy lại trận mưa đó.

Thế giới trong mắt ta, được ta nhìn thấy, bởi vì ta có thể nhìn thấy, bởi ta
mà tồn tại....Ta dùng đôi mắt của mình nhìn thế giới, mỗi một nhành cây ngọn
cỏ đều là trong mắt ta... Ta từng tưởng rằng mở mắt là thiên địa thật, nhắm
mắt lại thì tất cả đều là hư ảo... Chân giả này vốn là biều hiện do tâm.... Ta
cho rằng là giả, cho rằng cây cỏ sau khi ta nhắm mắt sẽ biến mất.... Nhưng
thật sự chúng biến mất sao?

Thế nào là tồn tại, thế nào là không tồn tại... Ta dùng đôi mắt của mình nhìn
thế giới, nhìn thiên địa này, Thiên địa này cũng đang nhìn ta, ta nhắm mắt,
tất cả là hư vô nếu trời nhắm mắt. ...Có phải ta cũng là hư vô hay không ?

Ta hiểu được sinh tử, sinh tử đó là một sợi dây trói... Dây trói này có hai
mặt, một mặt là sinh, một mặt là tử, nối liền một chỗ tạo thành một vòng tròn.

Ta hiểu được nhân quả, nhân quả giống như một tấm lưới, do vô số sinh tử tạo
thành, hóa thành một tấm lưới lớn... Chúng sinh ở bên trong, khó có thể giãy
thoát được.

Ta cảm ngộ được chân giả, chân giả giống như mộng chướng trong lòng mỗi người
đều có một mộng chướng, khiến cho ngươi khi thức tỉnh cũng không biết thế giới
của ngươi có phải là một giấc mộng hay không.

Tất cả mọi thứ cạnh ta đều là một bộ phận của mộng chướng, chúng sinh ở trong
giấc mộng của mình, không thể thức tỉnh chính thức, giống như những vòng tròn
bên ngoài thân thể, tầng tầng lớp lớp bao phủ, khiến người ta cho rằng đã ra
khỏi vòng tròn, khi tỉnh lại mới biết là vẫn đang ở trong một vòng tròn khác.

Chung quy lại sinh tử do ta cảm nhận, sinh tử trong mắt ta chính là chân
giả... Tay trái của ta là sinh, tay phải ta là tử, cũng có thể hôm nay là
sinh ngày mai là tử, luân hồi cùng ta một chổ, luân hồi chính là ta, qua
trăm ngàn kiếp luân hồi ta vẫn là ta.

- Ngươi, ngươi thực ra là ai ? Sao lại đến chốn này! Sao lại nói những lời
như ngày xưa chủ nhân ta từng nói?.

Âm thanh trầm muộn mang theo chút kinh hoảng

- Ta là ai không quan trọng...Lưu Kim Bưu... đừng chấp mê bất ngộ, luân hồi
cũng chính là ngươi.

Một tiếng thở dài trầm muộn như từ hư vô vọng lại, thanh âm thì thào vang lên

- Ai định ra ba ngàn đại đạo, ai nắm thiên địa vạn vật, khiến đạo lừa gạt bị
chúng sinh nhục mạ, coi là thứ đáng khinh....Nhưng có biết rằng đạo lừa gạt là
do tâm, trong ba ngàn đại đạo tất có đạo lừa gạt!

Giấc mộng mà Lưu Kim Bưu ta kiếp trước theo đuối chính là khiến cho đạo lừa
gạt trở thành một trong ba ngàn đại đạo!

Dù là kiếp này thì ta vẫn muốn như thế! Trong thiên địa tồn tại bản nguyên,
những người tu bản nguyên đồng lứa với ta, chủ nhân từng nói bản nguyên một
khi thành thì bước vào bước thứ ba! Mà theo ta thấy, đạo lừa gạt cũng có bước
thứ ba, một là lừa gạt người khác, hai là lừa gạt chính mình.

Đến bước thứ ba rồi thì sau khi nhìn núi không phải là núi, nhìn nước không
phải là nước liền phản phác quy chân, một lòng đi lừa người khác!

Gọi là người nhưng trên thực tế lại bao hàm cả thiên địa, bao hàm cả năm tháng
luân hồi, bao hàm hết thảy! Lừa gạt tất cả, cuối cùng đi lừa gạt cả thiên địa
đại đạo! Ngay cả đại đạo cũng có thể lừa gạt vậy ta hẳn sẽ thành tiên!

Vạn đạo đồng tông, bước thứ ba phản phác quy chân của ta cũng giống như chủ
nhân ngài từng nói, nhắm hai mắt lại thì vạn vật tiêu tán... Mà trời nếu nhắm
hai mắt thì không biết người và ta có thể tồn tại không.... Chính là cùng một
đạo lý!

Lưu Kim Bưu thì thào, trong đầu hiện lên cuộc đời còn mê man trước khi tỉnh
dậy, giọng nói dần dần rõ ràng, cuối cùng giống như lôi đình ầm vang trong hư

- Ngươi vẫn chấp nhất như vậy, trước kia vẫn vậy...Bây giờ cũng vậy.. Những
lời này ngày đó ta cùng ngươi nói sau bao kiếp luân hồi trôi qua hôm nay ngươi
vẫn chưa thông suốt?


Tân Tiên Nghịch - Chương #31