Tử Vong Câu


Người đăng: Phuongtd

Lý Nguyên cùng Hồng Điệp một đường đi xuống, đi được tầm mười dặm, không khí
lúc này cực kỳ ẩm ướt cùng âm hàn, đại địa là một vùng bùn đất đen ngòm nhão
nhoẹt.

Tay trái bắt quyết một đoàn Chí Dương Chi Hỏa hiển hiện phiêu phù trên đỉnh
đầu Nguyên, hỏa diễm cực dương như một ngọn đèn lớn chiếu rọi bát phương.

Chốc lát sau...

Mùi thi khí bốc lên kinh người, thi khí vậy mà có dấu hiệu ăn mòn, trên thân
thể hắn y phục gần như bị ăn mòn hết, đến làn da cũng thoáng đau rát khó chịu
, không kịp suy nghĩ nhiều Nguyên tế ra Càn Khôn giới chỉ.

Một màn ánh sáng xanh nhạt cuốn lấy Hồng Điệp, bóng hình giai nhân dần mờ
nhạt rồi biết mất trong hư vô.

- Nàng cứ yên tâm ở trong Càn Khôn giới..Khi nào mọi chuyện qua đi ta sẽ lại
đón nàng ra.

Nguyên tay phải bắt quyết một thủ ấn kỳ dị tức thời ấn ký Thanh Long trên mi
tâm khẻ động, Thanh Long thần thú cất tiếng ngâm dài.

Phiêu phù một vòng không trung rồi hóa thành Thanh Long Thần Giáp vừa vặn bao
trùm lên thân thể hắn, tầng tầng long phiến lớn như bàn tay trẻ lại khéo léo
che đậy.

Trên đầu hắn đội Thanh Long mảo, chân đạp Thanh Long ngoa toàn thân tỏa ra
long khí nồng đậm cùng long uy kinh người.

Nhìn Nguyên lúc này không khác gì một tôn Thái Cổ Chiến Thần nếu có Hồng Điệp
ở đây hẳn nàng phải trầm trồ kinh ngạc vì Lý Nguyên lúc này trông vô cùng oai
dũng.

Một làn gió âm hàn thổi đến, tựa như khí tức Địa Ngục, tựa như Minh Vương
giá lâm khiến lòng người rét lạnh đến chí dương chi hỏa cũng bất chợt tắt ngấm
.

Hắn lần mò từng bước trong bóng tối, Tu Ma Hải sở dĩ thi khí nồng đậm đến vậy
là vì xưa kia nơi này từng xãy ra một trận đại chiến.

Có đến hơn mười vạn nhân mạng bỏ mình khi nước biển rút đi nơi này biến thành
một bãi xương người cực lớn, thi khí được tích xúc qua hàng vạn năm.

Nghe đồn Thi Cốc chỗ sâu bên trong tồn tại một đội quân Khô Lâu Ma Cốt, đến
Hóa Thần cường giả gặp phải cũng xanh mặt vì khô lâu đông đảo lại vô cùng khó
giết.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là lời đồn, không phải sự việc thiên chân vạn xác gì
vì bất cứ ai xui xẻo gặp phải khô lâu đều có chung một kết cục " bỏ mình".

Lý Nguyên đang chậm chậm bộ hành thì một tiếng thét dài vang lên, tiếng thét
kia kinh khủng đến độ màn sương mù xung quanh cũng bị đánh bay rơi xuống một
mảnh, cả một vùng Thi Cốc ầm ầm chấn động.

Đại địa nứt gãy, thương khung băng diệt mọi thứ trước mắt ngay lập tức đổ sụp
xuống kéo theo Nguyên trong đó.

Sau một hồi bị vùi dập trong đất bùn, hắn không biết mình đã rơi xuống độ sâu
bao nhiêu chỉ nhận thức được nơi này là một thông đạo, ánh sáng leo lét ở bên
kia thông đạo phát ra, tuy có thể nhìn rõ nhưng khoảng cách khó có thể ức
định khiến người ta có cảm giác xa vời cùng bất lực.

Điều khiến Nguyên kinh hoàng là bên trong thông đạo này lại nằm ngổn ngang
trăm ngàn xác chết, cứ thế chồng chất lên nhau như một nấm mồ lớn cùng mai
táng.

Có cái hóa thành xương trắng, cái thì mục rữa thối nát, nhưng cũng có vài cỗ
thi thể còn nguyên hình nguyên trạng, từ xa nhìn lại như một đoàn tăng ni
đang thiền định.

Một vài bộ thây khô lại tỏa ra ba động linh lực kinh, khiến Nguyên có cảm
giác hít thở không thông mặc dù trên thân đang mặc Thanh Long Thần Giáp.

Đặc biệt một cổ tử thi toàn thân héo rũ, cái đầu gục xuống gần như sát ngực
nhưng mái tóc lại dài mượt không khác gì một người đang sống là mấy.

Xung quanh tử thi được bao phủ một vòng quang sắc xanh biếc, phù văn mang
theo trăm ngàn ký tự cổ xưa lập lòe vận chuyển không ngừng.

Cảm thấy kỳ quái hắn cho thần hồn dò xét, thần hồn vừa xuất đã bị một cổ lực
lượng cường đại đánh bật về sau ngay lập tức.

Nguyên thất sắc, khuôn mặt tím tái ho ra một ngụm máu tươi.

- Nơi đây là đâu ? những tử thi kia có lai lịch gì? Chỉ một tia tàn hồn thôi
cũng khiến ta suýt chút nữa thọ thương bỏ mệnh.

Chợt xa xa trong hư vô vang lên thanh âm, thanh âm như từ cỏi ta bà vọng lại
, mang theo khí tức uy nghiêm cùng nét tang thương của tuế nguyệt.

- Quay đầu trở lại nếu không muốn chết!!

Tiếng nói kia vang vọng hồi lâu rồi im bặt, đáy lòng Nguyên chợt chùng xuống.

- Là thần niệm, chỉ có Hóa Thần tu sĩ trở lên mới có thể lưu lại thần niệm ,
đây là địa danh quỷ quái nào? Đến Hóa Thần kỳ còn bị vây khốn đến chết, bên
trong thông đạo kia là thứ kinh khủng gì?...Tại sao lại có nhiều tu sĩ bất
chấp nguy hiểm để tìm đến như thế ?.

Trăm ngàn câu hỏi cứ lẩn khuất trong đầu hắn, nói không sợ hãi thì không
chính xác, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy đầu óc vô cùng tỉnh táo, cái tò
mò của thanh niên mới lớn khiến hắn bất chấp tất cả.

Lại lần mò trong thông đạo, đạp qua ngổn ngang trăm ngàn xác chết, cố gắng
đi vào thật sâu, vì đơn giản nơi này không có đường trở ra.

Hắn biết vậy, nếu có thể đi ra dễ dàng tất nhiên không thể có nhiều tử thi
nằm ở đến thế.

Mỗi một bước đi lúc này đối với Nguyên giống như một thập niên dài dằng dẵng ,
càng vào sâu bên trong tiếng ma hờn quỷ khóc càng phát ra với biên độ dày đặc
hơn.

Âm Phong ầm ầm kéo đến mang theo mùi vị tử khí lạnh người, chẳng khác nào con
đường Hoàng Tuyền dẫn đến cõi Cửu U.

Thình lình một bàn tay khô gầy nắm lấy tay hắn, nghe được tiếng nói yếu ớt vô
lực vang lên.

- Chàng trai, nhanh tìm cách thoát khỏi nơi này

Nguyên giật mình, chốc lát định thần rồi cúi đầu cố gắng nhìn thật rõ, đang
nằm thoi thóp ở kia là một lão nhân toàn thân đạo bào đã rách nát đến không
thể nát hơn được, đầu tóc rối bù...Đôi mắt sâu hoắm, khuôn mặt đã hoàn toàn
biến dạng chỉ còn lại da bọc xương.

- Tiền bối?

Nguyên đở lấy ông ta điểm lên mi tâm một tia sinh cơ.

- Vô dụng thôi tất cả đều phải chết, đặt chân vào đây đồng nghĩa với đặt
chân vào Địa Ngục.

- Tiền bối, người có thể trả lời những câu hỏi trong lòng ta bây giờ được
không?

- Khôn khéo lắm chàng trai, ta sẽ trả lời những câu hỏi trong lòng ngươi ,
hy vọng ngươi là người đầu tiên có thể may mắn thoát ra ngoài.

Lão giả ngừng một chút rồi nói tiếp.

- Đây được gọi là Tử Vong Câu, một địa danh kỳ bí trong Thi Cốc, chỉ có
những người hữu duyên hay nói cách khác là những kẻ cực kỳ xui xẻo mới có thể
tìm thấy, bởi vì tìm ra nó cũng đồng nghĩa tìm tới cái chết.

Bên trong Tử Vong Câu này là nơi tọa lạc của thi thể một Vấn Đỉnh đại năng ,
toàn bộ thi khí trong Thi Cốc đều xuất phát từ nó.

Chưa có ai từng tận mắt nhìn thấy nhưng tương truyền cỗ thi thể kia chứa đựng
một hồi Thiên cơ, ai may mắn tiếp cận nó khả năng nhận được truyền thừa của
Vấn Đỉnh ...Nhận được truyền thừa cùng một bộ phận ký ức của Vấn Đỉnh có ý vị
gì chắc ngươi đã biết...Chắc chắn trong tương lai gần sẽ có thành tựu vô
hạn..Nhưng những thứ nghe qua hấp dẫn lại thường chứa đựng muôn trùng nguy
hiểm.

Cả ta, ngươi và tất cả những người ở đây đều đang ở trong một trận pháp ,
trận pháp này lực công kích cực mạnh, một kích chi uy có thể ngay tức khắc hạ
sát Anh Biến Kỳ...Bước vào đây rồi thì sẽ không có đường lùi ....Phía cuối
thông đạo này có hai cánh cửa.

Một cửa đề chữ Thiên, cánh cửa còn lại đề chữ Địa...Nếu ngươi bước vào Thiên
môn ngay lập tức sẽ chết, còn Địa môn lại tùy vào cơ duyên của ngươi....Ta
chỉ nói đến đây, sinh hay tử là do mệnh

Khụ.....khụ...

Lão già ho sằng sặc một hồi rồi nhìn Nguyên.

- Tiền bối, người có thể cho ta biết đại danh chăng ? Người bị nhốt ở đây đã
bao lâu rồi?

- Ta tự Vô Nhai, người Hỏa Phần Quốc...Đến đây đã ngót ngàn năm

Nguyên giật nảy mình.

- Một ngàn năm ...Ngài hẳn là?

- Ta tu vị Anh Biến nên mới có thể sống sót qua ngàn niên kỷ... Hôm nay gặp
ngươi cũng vừa lúc dương khí cạn, xem như là một hồi duyên nợ...Ta tặng ngươi
vật này

Lão giả tay phải đánh mạnh lên ngực, miệng ngay tức khắc phun ra một búng máu
nằm lẩn trong máu huyết kia là một viên ngọc cốt màu vàng kim, tỏa ra quang
minh rực rỡ.

- Đây là?.

Nguyên thở gấp

- Là Long châu pháp khí bổn mệnh của ta...Có nó xem như ngươi có thêm một cái
mạng

- Tiền bối, vậy người???

- Ta mệnh đã hết, ngay bây giờ sẽ về với cát bụi còn lại một chút tinh lực
cuối cùng sẽ tặng nốt cho ngươi, hy vọng ngươi có thể may mắn trở ra
ngoài..Nếu thật sự như vậy hãy đến Hỏa Phần quốc...Vô Nhai Cốc báo tin....Nên
nhớ mặc dù chỉ là một chút khí tàn, nhưng linh lực này có thể diệt bạo cả
ngàn tên Trúc cơ như ngươi, giữ lại từ từ luyện hóa.

Dứt lời, lão giả cắn chót lưỡi phun ra một giọt huyết dịch, huyết dịch mang
theo một tia màu đen linh khí tiến nhập thể nội Lý Nguyên.

Ngay thời khắc đó hắn cảm giác có một đại dương linh khí vô cùng vô tận đang
từ từ cung cấp cho dòng sông linh khí của mình, tu vị theo từng giờ từng phút
chậm rãi kéo lên.

Lão giả ngã xuống tử mệnh...Nguyên lại dùng một mồi hỏa diễm thiêu đốt nhục
thân ...Xong xuôi mọi chuyện hắn cúi đầu một vái thật sâu


Tân Tiên Nghịch - Chương #30