Thi Cốc


Người đăng: Phuongtd

Hơi nước bám đầy cơ thể hắn khiến Nguyên có cảm giác lạnh lẽo cùng khó chịu ,
Hồng Điệp toàn thân ướt sũng, khuôn mặt tím tái.

Trên chiếc váy dài bó sát lộ ra đường cong mê người, cặp nhũ hoa căng tràn
phập phòng theo nhịp thở khiến Nguyên vừa bước vừa run.

Cứ thế đi xuống, cỏ cây sinh vật lúc này đã khác xa trên đại địa, lá cây
không còn màu xanh nữa mà là một màu đen tím tái của sự chết chóc.

Một số sinh vật kỳ quái cũng dần xuất hiện, Nguyên cố gắng tránh mặt để không
phải nhận thêm phiền toái, Tu Ma Hải ngoài yêu thú, thì người tu ma là một
mối họa lớn, ở đây thế cuộc hổn tạp người ta chém giết nhau chỉ nhẹ nhàng như
giết một con gà, con vịt.

Nơi này chẳng có đạo lý không đoái hoài vương đạo, toàn bộ chỉ dựa vào thực
lực để nói chuyện.

Lý Nguyên quay người chợt cảm giác có một luồng dao động linh lực bé nhỏ, tuy
khoảng cách có vẻ rất xa nhưng linh lực kia biên độ vô cùng cường đại.

Mấy mươi hơi thở sau.

- Ngươi còn chạy?...Ta một đường từ Hỏa Phần Quốc đuổi đến đây, ngươi nghĩ
ta há dễ dàng bỏ qua vậy sao, Liệp Ma Cốc các ngươi ngoài miệng thì ta đây
đường đường chính chính, bên trong lại làm chuyện tà ma...Vũ gia một trăm
nhân mạng có phải do các ngươi giết?

- Vũ gia gia chủ Vũ Ân tu ma công đáng giết.

Hai cái bóng đen cao gầy liền xuất hiện từ trong sương mù, tuy nhiên, do
sương mù ngăn trở nên không thể thấy rõ khuôn mặt của họ chỉ biết hai người đó
là nam tu sĩ, một giọng nói the thé vọng tới.

- Vũ gia tu ma, cứ cho là vậy, nhưng ngươi đồ sát hơn trăm nhân mạng thì có
khác gì kẻ tu ma?

- Vô Thường Công ngươi không nên quá đáng, tại Hỏa Phần Quốc ta dưới ngươi
một bậc nhưng ở cái xứ tu ma, long xà hổn tạp này ngươi nghĩ có thể chắc chắn
trấn áp được ta sao?.

Thanh âm khác lại vang lên

Lý Nguyên cầm tay Hồng Điệp lẩn khuất trong một bụi cỏ, cố gắng nghe hết toàn
bộ câu chuyện.

- Tu Ma Hải vô cùng rộng lớn nếu kẻ kia có thể chạy trốn được tới đây thì
không có lý do gì hắn không thể chạy thêm được nữa, đây có lẽ là một cái bẫy
, vã lại luồng linh lực ba động trên cơ thể hai người kia chứng tỏ họ đều là
hai đại Nguyên Anh.

Nguyên Anh tu sĩ có thần thông thuấn di nháy mắt đi vạn dặm, để truy đuổi
nhau là một việc rất khó người nọ lại cố ý dẫn người kia đến đây là vì lý do
gì?.

.

Nguyên suy nghĩ

- Võ Hầu.. mặc dù giết ngươi ta không dám khẳng định làm được, nhưng để chế
ngự ngươi thì hãy nhìn đây

Một thanh bàng bạc tiểu kiếm nhằm hướng trung niên còn lại lao đến, tiểu kiếm
phát ra thiết quang cùng một màn ánh sáng đủ để chiếu rọi một vùng đại địa phi
kiếm cắt gió mà đi lại phát ra thanh âm leng keng như chuông gió.

linh lực cường đại xé rách hư không tạo nên hai luồng khí lưu đối lập, phi
kiếm bằng tốc độ ánh sáng lao đến.

Nam nhân tay móc túi trử vật tế ra một chiếc gương đồng, chiếc gương tuy có
vẻ cũ nát nhưng trên mặt gương là một đoàn hoàng kim phù văn phiêu động, phù
văn tràn ngập khí tức cổ xưa

Khi gương đồng vừa xuất, một vùng hư không bị kim sắc ánh sáng chiếu rọi ,
nương theo ánh sáng đó có thể nhìn xuyên thấu hải vụ, nhìn ra được bên ngoài
hư vô.

Trên bầu trời vô cùng vô tận là một vùng không gian cực lớn, nó chi chít từng
vệt rách dài, chính giữa một lỗ hổng được oanh mở, cảm giác như phía sau lỗ
hổng kia là một tầng thương khung nữa, từ đó tràn ra khí tức tuyên cổ, khí
tức không thuộc về thế giới này

Tương truyền, lỗ hổng kia chân chính câu thông cùng vũ trụ, là sau trận
chiến giữa giới nội và ngoại giới vì một vầng mặt trời tự bạo tạo nên.

Gương đồng không ngừng hút lấy khí tức xa lạ kia, rồi theo một quỹ tích kỳ dị
mà vô hạn phản xạ khiến bầu trời phát sáng, từng đoàn thất thải quang mang
đan xen lấy nhau tạo nên hình thái một ngôi sao năm cánh bảy màu rực rỡ, ngôi
sao kia lại cùng phi kiếm tại một chỗ đụng chạm.

Ầm ầm...

Phi kiếm đâm nát ngôi sao năm cánh, hư không vang lên tiếng nổ chói tai ,
từng tầng hắc vụ bị đánh bật lại phía xa, thương khung một khắc này hóa vặn
vẹo.

Cả hai thân ảnh cùng lùi về sau vài bước rồi lại ngay lập tức phi thân lao vào
nhau, trận chiến của hai đại Nguyên Anh khiến một vùng Tu Ma Hải kịch liệt
chấn động.

Cỗ dư lực cường đại chấn nát tất cả mọi thứ xung quanh phạm vi trăm dặm ,
quyền ấn, chưởng ấn ngập trời, cả pháp khí pháp bảo không ngừng được tế ra
tản mát uy áp kinh tâm.

Mấy mươi hơi thở, thân ảnh một người bay ngược về sau nặng nề đập thẳng xuống
đại địa.

- Võ Hầu, nhanh cùng ta trở về Hỏa Phần Quốc thụ hình.

- Vô Thường a, ngươi vẫn ngây thơ như vậy...Ta thiếu gì nơi để trốn chạy ,
ngươi nghĩ khi không ta lại dẫn dụ ngươi đến đây ? Hôm nay bản hầu cho ngươi
mở rộng tầm mắt...Để xem ma công rốt cuộc khác tiên pháp thế nào

....

Đạo cao một thước thì ma cao một trượng....

Trung niên gầy gò vừa nói vừa lau đi vết máu trên miệng, chứng tỏ hắn bị nội
thương không hề nhẹ.

- U Minh Võng xuất

Dứt lời một tấm võng vô cùng vô tận mang theo âm khí kinh người từ hư không
thình lình huyễn hóa mà nên lại cách không nhanh chóng hạ xuống bao trùm hết
thảy.

Như Minh Vương hiện, âm khí không ngừng hấp thu hải vụ xung quanh càng ngày
càng biến lớn, tấm võng phát ra huyết quang, tiếng quỷ khiếu vang vọng Tu Ma
Hải.

- Ngươi, Ngươi thật sự tu ma công?

Trung niên nhân kia sợ hãi lắp bắp nói

- Đúng, ta tu ma, tu ma thì đã sao... Chẳng phải xưa kia Tô Minh cũng tu ma
? Giết được ngươi thì chính là tu tiên...Hahaha

Tấm võng phủ xuống lại bằng khí thế điên cuồng xiết chặt, trung niên nhân kia
dù là Nguyên Anh tu sĩ, dù cố vùng vẫy kháng cự nhưng vô pháp.

- Võ Hầu, Tô Minh ngài tu ma nhưng không hề làm chuyện trái với lương tâm ,
ngươi tu ma nhân thần không dung thứ...Cuối cùng ngươi sẽ chết một cách đau
khổ...Phi thường đau khổ, chờ xem!!!!

Aaaaa

Sau tiếng thét dài vạn vật im bặt trở về với bóng đêm, người tu ma kia không
biết đã đi đâu...Nhưng thi thể Nguyên Anh tu sĩ vẫn nằm đó, co rúm, tím tái
, trên thân thể ma khí vờn quanh, nhìn cách hắn chết bây giờ chẳng khác cái
chết của một phàm nhân.

Nguyên Anh đại năng bản lĩnh thông thiên dời non lấp bể, khi quay về với bản
ngã củng chỉ vậy mà thôi.

Ai tu luyện đến Nguyên Anh đều chẳng phải là thiên kiêu đều chẳng một đời tuấn
kiệt? đến khi tử mạng đến nguyên thân cũng bị người ta thu lấy tu luyện ma
công.

Nguyên trầm ngâm giây lát lật dậy thi thể Nguyên Anh tu sĩ, mặc dù có đôi lúc
hắn thật sự muốn giúp vị này một tay tiêu diệt ma tu nhưng nghĩ đi nghĩ lại...

Nguyên Anh chiến đâu phải Trúc cơ có thể nhúng tay vào, hắn một vái thật sâu
, tay bắt quyết một đoàn chí dương chi hỏa phiêu phù hư không.

Đốt cháy cổ thi thể kia

- Sinh ra là cát, nay về với cát bụi ...Tiền bối đi đường bình an!!

Nguyên cầm lấy túi trử vật người kia, bên trong chứa rất nhiều linh thạch ,
linh khoáng cùng đan dược, dù thấy không được thoải mái cảm giác như mình
đang cướp đồ của một người chết, nhưng dù gì người cần dùng thì cứ dùng, kẻ
không dùng được giữ lại có ý nghĩa gì?.

Mục tiêu của hắn bây giờ là tiến về Thi Cốc nơi được đồn thổi là điểm tọa lạc
của một tia Thiên Đạo.


Hắn nắm tay Hồng Điệp nhanh chóng bay đi, một đoạn đường này không nói là xa
xôi nhưng ẩn chứa tứ bề nguy cơ sinh tử.

Thi thoảng từ bên dưới lớp bùn lầy nhảo nhoẹt lại có từng chiếc xúc tu to lớn
của một loại sinh vật vô danh nào đó nhằm hướng hai người mà chộp lấy.

Lại có từng cánh tay khô gầy như củi mục hay vài cỗ thi thể trắng toát những
xương đang lúc nhúc ken đặc một vùng đầm lầy bên dưới.

Khi tới bên ngoài Thi Cốc, Nguyên đưa mắt nhìn địa hình xung quanh phát hiện
núi non trùng điệp, ở giữa nơi hai ngọn núi giao nhau xuất hiện một vùng
trủng xuống tạo thành thung lũng.

Nơi đây chính là Thi Cốc.

Sương mù ở chỗ này cũng không dày, ngược lại còn có chút loãng hơn, cho nên
thị giác đều không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ bất quá khi Nguyên tiến vào ,
một tia âm hàn chi khí từ bên trong cốc truyền ra, phẩm chất của chúng so với
bên ngoài hoàn toàn bất đồng.

Tay phải hắn lập tức bắt quyết, miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên phía trước xuất
hiện một tia sáng màu đỏ đang chầm chậm ngưng tụ, cuối cùng nó hóa thành
quang cầu màu trắng, khi quang cầu xuất hiện, màu sắc của nó lập tức xảy ra
biến hóa, sát na sau lại biến thành màu lam.

Ánh mắt Lý Nguyên chớp động không ngừng, đây là pháp thuật chuyên môn, dùng
để kiểm tra phẩm chất của khí âm hàn.

Căn cứ vào màu sắc của quang cầu để phán đoán phẩm chất, quang cầu phân biệt
làm bốn loại màu là: Tím, lam, trắng, hồng tương ứng với tứ đại cực âm
Thiên, Địa, Huyền, Hoàng .


Tân Tiên Nghịch - Chương #29