Người đăng: Phuongtd
Bên trong một sơn động khá rộng lớn Nguyên đang ngồi xếp bằng đả tọa tu luyện
, xung quanh hắn thiên địa linh khí không ngừng sôi trào, từng tia từng tia
linh khí nhỏ bị Thái Thanh Đại Pháp hấp thu vào cơ thể dần dần thuế biến thành
Thái Thanh Chi Khí.
Thái Thanh Đại Pháp tiểu thành, tốc độ hấp thụ linh khí của hắn lúc này ít
nhất cũng gấp hơn mười lần so với tu sĩ thông thường.
Sau lần tái trọng tổ thân thể, nhục thân hắn, thần hồn hắn vô cùng cường đại
, hơn xa trước kia, nếu ví linh khí trong Đan Điền hắn trước kia là một con
sông nhỏ, thì sau khi Trúc Cơ linh khí bây giờ chẳng khác nào Trường Giang ,
Đại Hải.
Từng đợt từng đợt linh khí không ngừng ồ ạt đánh vào tầng thứ hai cảnh giới
Trúc Cơ.
Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Lúc này nằm bên cạnh hắn, Hồng Điệp đang dần dần mở mắt từ trong mê man, thứ
đầu tiên nàng nhìn thấy là thân ảnh một thiếu niên vô cùng anh tuấn.
Trên cơ thể từng đoàn linh khí kỳ dị, lấy tốc độ chóng mặt không ngừng chen
chúc mà vờn quanh, toàn thân hắn tỏa ra một màn thanh sắc ánh sáng.
Không những vậy trên người thanh niên lạ mặt kia còn ẩn ẩn một một vòng dương
quang, một mùi hương nam nhi chi khí nồng đậm, mùi vị đặc biệt của nam nhân.
Nàng thẩn thờ nhìn Nguyên, trên đôi má hồng nhuận phơn phớt kia là một vệt
ửng đỏ.
- Hắn ta là Lý Nguyên, kẻ kiêu ngạo kia? Bảy năm rồi không ngờ ta lại gặp
hắn trong hoàn cảnh này, cô nam quả nữ ở cùng nhau một chổ, lại một chổ
hoang vắng, không một bóng người.
Bất chợt nàng nhìn xuống thân thể mình, một thân y phục rách nát, còn có
nhạt nhạt chút huyết tích lưu lại.
Từ cái hôm ở Thiên Nam Quận, không lúc nào nàng không nghĩ tới hắn, một tiểu
nữ hài hoàn toàn chưa hiểu gì về chuyện tình cảm nam nữ, nàng chỉ cảm thấy có
thứ gì đó vô cùng khó giải thích, một cỗ lực lượng vô hình tạo thành sợi dây
gắn kết nàng và hắn dù cho nàng nhiều lần cố vùng vẫy, cố thoát ra khỏi sợi
dây kia nhưng vô pháp.
" Tiểu ca..Ta là Hồng Điệp còn huynh tên gì ? "
Nghĩ lại chuyện cũ, miệng nàng nở ra một nụ cười xấu hỗ...Đang trầm luân
trong mớ ký ức hổn độn kia, trên cơ thể Lý Nguyên lúc này bất chợt phát ra
tiếng nổ lớn, xung quanh sơn động thanh âm như thiên lôi, như thiểm điện gào
thét một hồi.
Tiếng nổ kia khiến Hồng Điệp tĩnh mộng, Trên người hắn lúc này linh khí đang
vô cùng bạo loạn, hắn cắn chặt môi, khuôn mặt vặn vẹo hình như đang cố thừa
nhận sự đau đớn khó tả
Thiên Đạo khí tức xông phá tầng tầng thạch bích, hướng bầu trời lao thẳng ,
Thái Thanh Chi Khí đang cấp tốc co nén, mũi khoan linh khí ầm ầm khoan thủng
tấm màn đệ nhị ngăn cách Trúc Cơ.
Một giọt mồ hôi rơi xuống....
- Ngươi, ngươi không sao chứ?
Nàng chạy đến bên Nguyên lay lay cánh tay hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ
thần sắc lo lắng.
- Tại sao ? Sao ta lại phải lo cho hắn, hắn có làm sao thì liên quan gì đến
Hồng Điệp ta ? chỉ mới gặp nhau ngắn ngủi có hai lần, có chăng cũng là duyên
bèo nước.
- Hahaha...Trúc Cơ trung kỳ.
Tiến độ tu luyện này phải nói là kinh tâm động phách, hắn mới đột phá Trúc Cơ
còn chưa đầy một tháng trước, mà nay lại thêm lần nữa đột phá, dường như
thiên địa này chỉ cần có đủ linh khí và cho hắn đủ thời gian thì việc đột phá
thật sự không hề gặp lấy chút rào cản nào, tất cả hiển nhiên cũng đều nhờ vào
trái tim nơi ngực phải.
Lúc này Nguyên mở lớn đôi mắt, trong con ngươi xanh thẳm kia là hình bóng một
thiếu nữ xinh đẹp, Nguyên chớp chớp mắt âu yếm nhìn nàng.
- Hồng Điệp, nàng lo cho ta sao?.
- Không, sao ta lại phải lo cho ngươi ?.
Nàng ấp úng trả lời
Trầm mặc hồi lâu Nguyên bắt đầu nói thanh âm nhẹ nhàng, mà vang vọng lại mang
theo nồng đượm nhu tình.
- Điệp nhi, nàng biết không, từ hôm đó, không khi nào ta không nghĩ đến
nàng...Ánh mắt, nụ cười cả cái thẹn thùng thiếu nữ kia.
Nó như một cái móc câu sắc bén cứ thế bấu chặt, càng ngày càng ghim sâu vào
trái tim ta, để lại thì đau...mà gở ra lại chảy máu...
Nhiều lần ta tự hỏi, mình đã gặp nhau ở đâu, trong hoàn cảnh nào..... Ta
thật sự không nhớ nỗi, hình như chỗ sâu thẳm trong trí nhớ ta bị ai đó phong
ấn khóa chặt, cứ mỗi lần cố gắng lục lọi tìm tòi là mỗi lần đại não ta lại
đau như búa bổ.
Thời gian sau ta chợt nghiệm ra, có lẽ ta đã gặp nàng ở đâu đó trong muôn vàn
kiếp trước, có thể là kiếp người với người, cũng có thể là bướm- hoa, chim-
trời hay sông -cá.
Điệp nhi, có lần nào trong mơ nàng gặp qua một người vô cùng quen thuộc nhưng
khi tĩnh mộng lại không nhớ được họ là ai ?.
Có khi nào nàng thấy mình ở một nơi xa lạ nhưng thức giấc lại thấy thập phần
thân thiết ?...Là luân hồi, Điệp nhi.... Có lẽ ta và nàng đã từng gặp nhau
thật sự, đã từng có một hồi duyên nợ.
Đạo của ta là Sinh Tử - Luân Hồi...
Vừa nói đôi mắt Nguyên ầng ậng nước, Hồng Điệp cũng một khắc này nhìn vào đôi
mắt hắn, tại một giao điểm bất định trong hư vô, hai ánh mắt chạm vào
nhau...Hồng Điệp ngại ngùng cúi đầu...Miệng nhỏ cất lời.
- Nguyên ca, ta cũng tin vào luân hồi sinh tử, ta nghĩ kiếp trước ta và
chàng có lẽ là kiếp bướm - hoa...Ta là bướm, chàng là hoa ? Hồng Điệp tức
cánh bướm hồng ...Hay chàng là bướm, ta là hoa ?
Nàng cười ....
Có duyên ta mới gặp nhau
Hợp ....mong ô thước bắc cầu nhịp qua
Có duyên có nợ mới là
Trăm năm một bóng xuân trà chung đôi
Không nợ dù có ỉ ôi
Cầu, mong, ước, nguyện ....sầu côi một mình
Lấy ai là kẻ chung tình
Có duyên không nợ bóng hình là mơ...
Ở đời Tu trăm năm mới chung một chuyến thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên
chồng vợ, đó là câu của cổ nhân về duyên phận nhân sinh, gặp nhau bởi chữ
duyên, gắn kết đời nhau bởi chữ nợ, trân quý cơ duyên này cũng chính là trân
quý bản thân mình vậy.
Vợ chồng là thiếu nợ lẫn nhau sao ? Vợ chồng là nợ nghiệp nhau sao ? Duyên vợ
chồng như thế nào mới có thể chấm dứt đây ? Vợ chồng lại là cái gì duyên mà
kết thành đây ? Sách có câu :“Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới
chung chăn gối”
Những người có thể ngồi chung trên một chuyến thuyền đều là người hữu duyên ,
còn có thể kết thành vợ chồng thì giữa họ với nhau mối duyên càng sâu đậm.
Nói cách khác, quan hệ vợ chồng là loại sâu sắc nhất trong tất cả các loại
duyên, chỉ có điều là trong những duyên này có thiện có ác...
- Duyên này đến từ đâu?...Là ta có ân với nàng?...Hay là ta thiếu nợ nàng?.
- Không, Nguyên ca, là chúng ta thiếu nợ lẫn nhau
Dứt lời Hồng Điệp gục đầu vào lòng hắn, một cỗ mùi hương trinh nữ thuần khiết
xông vào mũi đê mê, ngây ngất.
Đôi gò bồng đảo phập phồng theo nhịp thở, khiến Nguyên thân thể cứng đờ, tay
chân luống cuống, dù là lần đầu tiên của cả hai, nhưng chuyện nam nữ ,
chuyện ân ái vốn dĩ bản năng ..
Đôi môi hắn vụng về cuốn lấy đôi môi nàng, ngọt ngào thơm mát...Đôi tay nghịch
ngợm kia không ngừng xông phá y phục nàng mơn trớn cặp nhũ hoa.
Hồng Điệp mắt đẹp nhắm nghiền, miệng ngọc không ngừng vang lên âm thanh rên
rỉ...họ cuốn chặt vào nhau như vốn dĩ đã là của nhau.
Xiêm y dần dần rơi xuống, hai thân thể trần truồng quấn quýt ..Chuyện gì tới
cuối cùng cũng tới.
Sơn động tràn đầy thanh âm khoái lạc, tiếng thở gấp từng hồi, xuân phong vô
hạn, hì hục không biết bao lâu.
Nguyên nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy nhu tình, trông nàng lúc này còn đẹp ,
còn mặn mà hơn trăm lần so với trước.
- Điệp nhi, ta hứa một đời này dù cho có trải qua bao nhiêu chuyện, dù định
mệnh trêu ngươi ,dù khó khăn gian khổ thế nào ta vẫn sẽ bên nàng, yêu thương
nàng, chăm sóc cho nàng...Dù cho đến muôn ngàn kiếp sau.
Luân hồi ư?
Ta đợi
Sinh tử ư?
Ta sẽ tìm nàng
- Điệp nhi, ta hứa.
Chợt sâu trong ký ức hắn, một thanh niên tóc trắng ngồi ôm chiếc quan tài pha
lê ngửa mặt lên trời gào thét.
Bất giác một giọt nước mắt lăn dài trên má.
- Nguyên ca, sao chàng lại khóc? Ta tin chàng, ta cũng vậy, dù kiếp này ,
kiếp sau dù trầm luân qua trăm ngàn bể khổ vẫn yêu thương một mình
chàng.....suốt đời...Ta hứa..
Hai trái tim cùng chung nhịp đập như nhật nguyệt muôn đời đồng chiếu, như cầm
nhạc ngàn năm quất quýt.
Nghe tiếng tơ cung đàn sao vấn vương
Mười năm thoáng qua một chữ tình
Mộng ngày xưa hồng trần hoang ảnh
Ngồi soi bóng gương chờ mong ai.
Trường Giang nay sóng xô về đâu
Ngàn tinh tú chỉ là giấc mơ
Bao yêu thương ngọt bùi cùng chia sớt
Khó quên sao nụ cười của em
Thế nhân ơi làm sao uống cho cạn chén tình
Dưới ánh trăng đỉnh Hoa Sơn lời ta hẹn ước
Nguyện cùng nhau vượt qua sóng gió
Giấc mơ thiên thu tình mãi không phai.....