Người đăng: Phuongtd
Gục ngã ... Lại đứng lên tại bậc thang thứ bảy trăm.
- Kẻ kia vậy mà đã đi hơn hai phần Vấn Tâm Lộ.. Đạo tâm không tệ nha.
Trung niên nhân thầm thán.
- Đáng tiếc, con đường cầu đạo, quá gian nan hiểm trở, một hài tử có bản
lĩnh, có mạnh mẽ đến đâu thì chung quy vẫn chỉ là một hài tử, tương lai thế
nào còn chưa nói trước được.
- Tuổi này phàm nhân còn ăn chưa no lo chưa tới, mà kẻ kia đã hành xác đến
thế kia rồi, để cha mẹ biết chắc phải đau lòng lắm.
Nguyên gục đầu trên thềm đá, thân thể cứng ngắc, không có lấy chút mảy may
động đậy, nếu như uy áp kia lớn thêm chút nữa chắc hắn bạo thể đến chết mất.
Giờ này hắn nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến sư tôn. Nghĩ tới thanh âm vẫn thường
văng vẵng trong giấc mơ kia.
" Con đường tu chân là nghịch mệnh, kẻ nghịch thiên chính là chân tiên ".
Trong cơ thể hắn bây giờ linh khí khô cạn gần như sạch sẽ, cũng chẳng còn lại
chút sức lực nào nữa...Uy áp kia bất ngờ khiến thất khiếu Nguyên tràn máu.
Toàn thân lỗ chân lông trương, máu tươi không ngừng theo đó thấm ra, ướt đẫm
cả y phục.
- Cha mẹ, Sư tôn ta phụ lòng các người rồi
Huyết lệ chảy dài, trước mắt hắn hiện ra thân ảnh sư tôn ...Sư tôn đứng đó
không nói gì, đôi môi mở ra một vòng cười ấm áp.
Thức hải giờ phút này lại không ngừng văng vẵng
- Sư Tôn... Ta sẽ cường đại, sẽ giúp người phát dương quang đại sở học...Sẽ
đưa người trở về cố hương....Sư tôn a.
- Nguyên nhi, đứng lên con trai.
Phụ mẫu cũng đang đứng trước mặt hắn, ôm hắn vào lòng, hôn lên trán, lên
mặt, đôi tay cha cứng rắn chai sần xoa đầu nhỏ.
- Cha, mẹ !! thật, thật là các người sao?.
Nguyên khóc lớn hơn, khóc như mưa, khóc cho vơi đi hết bao nhiêu uất ức tủi
nhục của tám năm cô độc, tủi khổ.
- Con trai, mẹ đây, là mẹ đây.
Bàn tay mẹ vỗ về hắn, một dòng suối ấm chảy vào cơ thể, vậy mà Thái Thanh
chi khí từng chút, từng chút một lại chậm rải hình thành, lấy Thái Thanh đại
pháp điều tức, thương thế trên cơ thể nhanh chóng hồi phục, từng vết thương
dài, sâu đến vài phân giờ này khéo léo liền da.
Bàn tay cha đặt lên đầu hắn, hôn lên trán hắn, Đôi bàn tay thô lớn, sần sùi
vì sương gió, cằm cha lởm chởm những sợi râu cứng cọ cọ vào má hắn, Nguyên
cười lên sung sướng.
Tám năm, một hài tử tám năm côi cút nay lại nằm trong vòng tay cha mẹ, thử
hỏi đến chừng nào hạnh phúc ?
Có điều gì trên thế gian hạnh phúc bằng khi suy sụp, khi đau khổ được về bên
gia đình, có cha, có mẹ, được ăn một bửa cơm mẹ nấu, được vô ưu vô lo ngủ
thiếp đi trong vòng tay cha.
Nguyên miệng nhỏ nở nụ cười mãn nguyện.
- Đôi mắt mẹ thật đẹp a? Mái tóc cha đã bạc trắng rồi sao ?
Mẹ hôn vào trán Lý Nguyên một lần nữa, trên đôi mắt đẹp là một dòng lệ ướt ,
bàn tay cha gạt bỏ đi những giọt mồ hôi và máu tươi trên cơ thể hắn
- Ngủ đi con trai, ngủ đi....
Nguyên ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ, một cảm giác an nhiên đến lạ, hắn muốn
tận hưởng giây phút này...Muốn thời gian ngay lúc này ngừng ngay đây....Mãi
mãi
Nửa ngày sau lúc tĩnh lại..
Thứ đầu tiên hắn làm khi mở mắt là dáo dác tìm kiếm cha mẹ
- Cha a, mẹ a, các người đâu rồi?...Sao lại bỏ ta một mình như vậy?...Ta
cần hai người lắm, cha mẹ biết không?...Đêm nào ta cũng khóc, cũng mơ thấy
các người....Cha mẹ chỉ đến một chút, rồi lại bỏ ta?.
Nguyên thẩn thờ ...Hắn lại khóc...Khóc lớn hơn, nước mắt như mưa thi nhau rơi
xuống tẩy sạch hết vệt máu cùng bụi bặm bám trên khuôn mặt nhỏ bé.
- Vậy là chẳng ai cần ta nữa? Ai cũng bỏ ta mà đi.. Cha, mẹ, còn cả sư
tôn....Ta là một đứa trẻ đáng ghét nên chẳng ai thèm thương..... Không, chỉ
là mộng, tất cả chỉ là mộng, ngày sau, một ngày không xa ta nhất định sẽ
tìm được hai người ....Cha ...mẹ ... đợi ta
Nguyên nhắm lại mắt một lần nữa, hụt hẫng và tiếc nuối đan xen che mờ cái cảm
giác khoái lạc vừa mất đi....Lúc này thương thế trong cơ thể hắn đã phục hồi
đến bảy thành.
- Không thể.. ta không thể ngừng ở đây được.
Hắn khó nhọc đứng, mắt máu xích hồng trừng lớn, nhìn Nguyên lúc này không
khác gì một đầu A tu la đến từ địa ngục.. Máu tươi rơi đầy thềm đá.
- Hắn lại đứng lên!!
- Muốn bước tiếp sao?
- Tên kia đúng là trẻ người non dạ, đúng thật muốn chết đây mà.
Tông môn đệ tử phía trên đồng loạt miệng chữ A mắt chữ O.
- Một trăm năm rồi, con đường này vẫn chưa ai thành công đi qua...Tên kia
nếu cứ như vậy e là nắm chắc cái chết.. Một kẻ có đạo tâm vững vàng như thế ,
nếu phải chết cũng thật lãng phí !.
- Xưa kia ta cũng từng bước trên con đường này, tuy chỉ đi đến bậc thứ 200
nhưng nỗi khổ kia thật không thể nói hết bằng lời
Nam tử trên kia trầm ngâm lộ vẻ hoài niệm
- Tiểu tử ngốc, nếu không muốn chết nên dừng lại đi, ta sẽ xin lên tông môn
phía trên cho ngươi được làm ngoại môn đệ tử, đã không được không nên cố chấp
làm gì.
Nguyên cười lớn.
- Đa tạ thành ý của tiền bối, nhưng con đường này trước sau ta cũng phải đi
, đến chút này thử thách còn không vượt qua thì còn gọi gì là Cầu Đạo.
Vã lại hắn thật sự muốn Vấn Tâm, muốn thử xem đạo tâm mình đến cùng có bao
nhiêu kiên định, trong tay hắn vốn cầm lệnh bài của Hoàng Long chân nhân ,
nếu muốn vào cửa lớn chả phải quá dễ dàng sao ?.
- Ta từng nói, con đường ta đi phải đạp sông, đạp núi, không thể bước trên
thảm lụa do người khác trải sẵn được.
- Không tệ, đứa nhỏ kia tuổi tác không lớn, nhưng ý chí vô cùng lớn, ta
cũng muốn thử xem hắn đến cùng bao kiên định.
Trung niên nhân khuôn mặt âm trầm
Nguyên nhếch miệng, cố gắng đứng vững, hắn lại bước...
Một bậc..
Hai bậc..
Đến một lúc nào đó hắn không chịu nổi nữa, uy áp kia khiến thân thể hắn sắp
nổ tung, tức thì Bất Diệt Chi Tâm khẽ động.
Đồ án tứ linh xoay chuyển ..
Một mặt trời mang theo hai màu trắng bạc, vàng kim mờ nhạt xuất hiện trên
không trung...Tuy không ai ở đây biết mặt trời đó chính xác là gì
( vì ta là tác giả nên ta biết ahihi)
Là hư ảnh Đại Thiên Tôn Chi Dương
Tiếng long ngâm phượng hót vang vọng thiên không, một cỗ nhu lực cường đại từ
trái tim kia rót vào cơ thể hắn, não hải giờ này oanh minh nhấc lên sóng lớn
như có ngàn vạn ngọn núi lửa cùng nhất tề phun trào.
Phảng phất, những bậc thang kia, sơn môn kia cùng thiên địa, đồng dạng chưa
từng xuất hiện trong mắt hắn, tâm trí hắn thanh tịnh lạ thường.
Nhắm chặt đôi, Nguyên bước từng bước..Lúc này trong hư vô xa xa lại hiện lên
hình ảnh thanh niên tóc trắng, trường thương đâm mạnh xé rách bầu trời, rồi
ngoảnh mặt về phía Nguyên khẽ cười, vẫy vẫy cánh tay.
Bước...Từng bước một..
Bọn người có mặt trên kia triệt để ngây ngốc, triệt để không dám tin vào mắt
mình, trên người Nguyên vậy mà hào quang sáng chói, tựa như vương giả thức
tỉnh, tựa như một chân tiên sắp hiện thế quân lâm thiên hạ.
Không biết qua đi bao lâu...Sơn môn trên kia chợt náo động, một hồi chuông
lớn kéo dài.....Cong... cong ... cong.....tiếng chuôn vang vọng quanh quẩn
toàn bộ núi rừng.
Trên bầu trời từng đám lưu tinh phá không bay đến, thì ra tiếng chuông kia
chấn động toàn bộ Thanh Vân tông, có kẻ đạp pháp bảo phi hành, có người xé
không thuấn di.
Nguyên mở mắt, hắn đang đứng trên bậc thang cuối cùng, bên trên đại môn mở
lớn, người người chen chúc.
Nhìn lên tấm biển lớn kia, nhìn dòng chữ " Vấn Tâm Chi Lộ"
- Ta đã làm được, hắn mĩm cười, một nụ cười vô cùng thoả mãn.
- Bái kiến chưởng môn nhân....Không ngờ kẻ kia làm oanh động đến cả chưởng
môn.
Nguyên thầm đánh giá, người này trông rất trẻ tuổi tầm đôi mươi, một thân
hoàng y, lưng đeo trọng kiếm, toát ra cổ vương giả chi uy ngập trời.
- Cậu bé, rất tốt, ngươi là người thứ nhất trong vòng trăm năm qua có thể
đạp Vấn Tâm lộ thành công.. Đạo tâm kiên định thế kia, tương lai hẳn có tiền
đồ.. Kể từ bậc thang này trở đi ngươi chính là đệ tử tông môn ta.
- Đa tạ chưởng môn nhân...
Vừa dứt lời hắn ngã quỵ bất tĩnh