Hồng Trần Như Mộng


Người đăng: Phuongtd

Một trận chiến thành danh, Lý Nguyên sau lần tỷ võ kia danh tiếng vang dội
toàn bộ Thanh Thành, hắn bị mặc định là tuổi trẻ đệ nhất, cái tên Lý Nguyên
toàn bộ trấn nhỏ này không ai không biết đến.

Hắn trở thành tâm điểm bàn tán của dân chúng, từ chợ búa, cho đến bến, từ tửu
lâu đến kỷ viện.

Cái Tên hắn còn xuất hiện trong bửa ăn gia đình, trong những trận đòn roi của
cha mẹ dạy con, hắn danh khí như mặt trời ban trưa.

Về phần Lý gia, không ai còn dám gọi Lý Nguyên kia bằng cái danh xưng phế vật
, từ các trưởng lão đến gia nhân, mà ngay cả gia chủ cũng phải nhìn hắn bằng
vài phần tôn kính.

Ở cái thế giới này thực lực quyết định tất cả, nếu ngươi yếu nhược tất nhiên
bị cưỡi cổ đè đầu, ngược lại ngươi cường đại bao nhiêu lại càng được tôn
trọng bấy nhiêu.

Thế giới cường giả vi tôn, người ta không nói chuyện bằng miệng, mà nói
chuyện bằng nắm đấm, nếu nắm đấm to tất nhiên danh khí lớn, quyền uy lớn.

Đúng vậy, Lý Nguyên hôm nay là ai ? là chân chính cường giả, đừng nói tuổi
trẻ đệ nhất, mà ngay cả chân chính đệ nhất Thanh Thành hắn cũng tự tin đánh
một trận.
Vì sao ? vì hắn dám, vì hắn đủ cuồng, vì hắn kiêu ngạo, tu tiên chi lộ
không có chổ cho kẻ trong lòng mang theo hai chữ " sợ hãi ".

Ngươi mạnh ta dám, mà nếu ngươi có mạnh hơn nữa ta cũng dám đánh một trận ,
cái đó gọi là chiến ý và cũng là một thứ đạo tâm quan trọng.

Nói về Lý Hổ, tuy bị thương không quá nặng, nhưng đả kích kia quá lớn, e là
để lại tâm ma trên con đường tu đạo suốt đời khó lòng có thể bước thêm bước
nào được, Lý Khánh cha hắn dù lòng mang lửa hận nhưng cũng không làm được gì
, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đối với thực lực tuyệt đối, cùng công phu quỷ dị của Lý Nguyên, đừng nói Lý
Khánh, đến gia chủ Võ gia, đệ nhất nhân Thanh Thành còn phải để ra 3 phần
kiêng dè.

Định thân thuật kia thập phần kỳ dị, uy năng thì ai cũng đã tận mắt chứng
kiến, lâm trận lại bị người ta điểm vào tử huyệt hỏi có mấy phần chắc thắng ?
.

Tên tuổi hắn đã sớm trở thành một cái truyền kỳ, Luyện Khí đệ thất tầng mang
chiến lực ngang ngửa nửa bước Trúc cơ.

Thế nhân chỉ nhìn vào trận đánh kia để kiêng dè, để gán ghép nhưng họ lại
không biết hắn có Kim Long một kích bảo mệnh mà đâu dám xài lung tung, có
tiên gia sở học Định Thân cũng chỉ khả dĩ thi triễn được với đối thủ cùng cấp
, nếu thực chất phải đụng độ Trúc cơ chắc chắn phải liều mạng.

Hoặc ta chết hoặc ngươi bị thương, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù cho có
mạnh mẽ đến đâu hắn vẫn nho nhỏ một cái Luyện Khí 7 tầng.

Tất nhiên là chuyện của bây giờ, nếu thêm một vài năm nữa bằng vào thiên tư ,
bằng vào một thân sở học, chính Lý Nguyên e rằng đều không biết hắn sẽ phát
triển đến bước đường nào nữa.

Tạm gác lại chuyện ở Thanh Thành, âu cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt trên con
đường dài dằng dẵng của mà Lý Nguyên sẽ đi qua, ba hôm sau gia chủ Lý Thiên
Bá tự mình tìm đến.

- Công tử, có gia chủ đến bái phổng.

Một gia nhân hớt hãi chạy vào báo cáo.

- Công tử ? Bái phổng ? Hắn nở nụ cười sáng lạn, những danh xưng trên đều là
do thực lực mang lại sao?.

Nửa canh giờ sau ..

- Cửa không khoá mời vào.

Cửa mở ra, bước vào là một trung niên nhân mắt hùm mày én, cao lớn bất phàm
nhưng khí độ lại rất nho nhã thư sinh.

- Lý Nguyên khấu kiến gia chủ, để gia chủ tự mình đến đây mà không tiếp đón
chu đáo, ta thất lễ quá a.

Lý Thiên Bá miệng cười ra vẻ rất trìu mến, bên trong nội tâm lại có chút xoắn
xuýt.

- Không sao, ta hôm nay đến đây là đưa đến thẻ bài danh ngạch tiến nhập tông
môn, cùng phần thưởng cho vị trí đệ nhất.

Lý Nguyên khẽ cười.
- Nhanh như vậy sao ? Còn tự mình đưa đến.

Hắn không thèm nhìn qua phần thưởng kia lấy một chút, vứt vội vào túi trử vật
.

- Đa tạ gia chủ hậu lễ, không biết tông môn kia bao lâu nữa sẽ mở cửa chiêu
sinh?.

- Còn đúng 6 tháng nữa..Lý Nguyên, sáu tháng này gia tộc sẽ tận lực tài bồi ,
hy vọng ngươi sớm ngày chạm ngưởng Trúc cơ.

Lý Thiên Bá trên khuôn mặt hiện lên một vòng quang, xem ra rất chân thành.

Dù sao thì Lý Thiên cũng là tuổi trẻ đệ nhất, bồi dưỡng một mầm non ưu tú như
vậy, tương lai thu hoạch vô khả hạn lượng, vã lại uy danh Lý gia hiện tại
cũng từ hào quang trên thân hắn mà ra.

- Chuyện này....

...

Lý Nguyên chau, với hắn bây giờ mà nói thiên địa linh vật, tài nguyên tu
luyện hay công pháp rõ ràng không thiếu, e rằng những thứ trong càn khôn giới
chỉ kia nếu để lộ ra ngoài sẽ dẫn đến một hồi tranh giành chém giết.

Hắn làm ra bộ suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu.

- Gia chủ, ta không thể ở lại trong gia tộc được, chí hướng của ta là bước
đến sân khấu lớn, bước đến đại thiên thế giới chứ không phải vũng nước Thanh
Thành bé nhỏ này.

- Ta biết, ngươi thiên tư xuất chúng, phải bước ra đại thiên tranh phong
cùng những thiên tài, thiên kiêu ngoài kia, chí ngươi lớn, đúng vậy hùng
ưng phải bay lượn chín tầng trời cho thỏa chí, cái Thanh Thành nhỏ bé này e
là không giử được ngươi, nhưng xin ngươi nhớ một điều, coi như là giúp ta
một chuyện có được không?.

- Gia chủ ngài cứ nói, nếu làm được ta sẽ tận lực.

- Nếu sau này ngươi trở thành cường giả, xin đừng quên trấn nhỏ này, đừng
quên Lý gia, hy vọng ngươi có thể bảo hộ cho gia tộc ba trăm năm được chăng?.

Nếu có người ngoài ở đây sẽ không thể tin được những lời nói kia, thái độ kia
là của một vị gia chủ cao cao tại thượng đối với một hài tử tám tuổi.

Một dòng nước ấm chảy vào tim hắn, tuy nói, với Lý gia hắn không mang lòng
trung, nhưng dù sao hắn cũng mang họ Lý, cha mẹ, thân nhân, bằng hữu đều cội
nguồn gốc gác ở đây, nếu gia tộc xảy ra chuyện Lý Nguyên hắn có thể ngồi nhìn
được sao ?.

Không cần đến một giây suy nghĩ, Lý Nguyên đáp.

- Được, Ta đồng ý

- Tốt, không hỗ là tuổi trẻ đệ nhất nhân, hành xữ vô cùng quyết đoán

Lý Thiên Bá cười ha hả, trong mắt nhìn Lý Nguyên cũng thêm vài vòng vừa ý cùng
tán thưởng, nội tâm hắn cực kì sung sướng, hắn nhìn ra Lý Nguyên không hề
tầm thường, tuy niên kỷ còn rất nhỏ nhưng thiên tư, cùng đạo tâm lại không
hề nhỏ, tương lai chí ít bảy thành có cơ hội thành tựu Kết Đan.

Một gia tộc nhỏ bé ở một cái trấn nhỏ như Thanh Thành có Kết Đan tu sĩ toạ
trấn là dường nào uy phong, cở nào sức mạnh?.

Hắn thoả mãn, vô cùng thoả mãn.

Trò chuyện nửa ngày Lý Thiên Ba chắp tay cáo từ, thái độ nho nhã còn mang
theo một tia tôn kính, tuy hắn thân là gia chủ, nhưng trước mặt kẻ được tự
mình nhận định là cường giả trong tương lai thì không thể tùy tiện được.

Lý Nguyên cầm lấy thẻ bài danh ngạch, trong lòng vui sướng, mới qua chưa đầy
một tháng mà mọi sự đã xoay vần đến chóng mặt, từ một tên phế vật vô duyên vô
cớ bị người ám toán tổn hại đan điên vô năng tu luyện, đến một thiên tài tuổi
trẻ từng bước từng bước đạp đỉnh phong.

Bởi vậy nhân sinh vô thường, không ai có thể lường trước tất cả mọi thứ, hôm
nay ta khóc biết đâu ngày mai ta cười, hôm nay ta bần nông lại biết đâu qua
ngày mai là phú hộ.

Hồng trần chỉ là một giấc mộng, thế nhân cứ cho rằng giấc mộng kia đã được
định mệnh lập trình sẵn, nhưng tu tiên là con đường nghịch mệnh, trời bảo ta
cười há ta không được khóc ? Thiên bắt ta đứng sao ta lại không được ngồi ?
nói đơn giản tu tiên là đoạt mệnh, đoạt thiên địa tạo hóa.


Trầm ngâm hồi lâu...

- Tông môn tiên phái ... đợi ta..chân ta phải đạp núi cao sông dài không thể
đạp lên thảm lụa do người khác trải sẵn, đây mới chỉ là bắt đầu, từ nay trời
cao ta mặc sức bay lượn..biển rộng ta thỏa chí vẫy vùng.

Bất diệt chi tâm bên ngực phải cũng nhảy lên theo nhịp, dường như là vui
sướng, dường như đồng tình với hắn.


Ở lại Gia tộc ba ngày, hắn dùng ba ngày kia để dạo quanh Thanh Thành, tuy nói
Thanh Thành nhỏ bé nhưng với một đứa nhóc tám tuổi chưa từng ra khỏi nhà như
hắn thì xem ra vẫn vô cùng lạ lẫm.

Hắn đi đến đâu cũng nhận được vô số ánh mắt sùng bái, không phải sự sùng bái
dành cho một đứa trẻ tài giỏi, mà là sự sùng bái đến từ trái tim dành cho
cường giả chân chính.

Tám tuổi đệ nhất nhân chiến lực ngang ngửa Trúc cơ, ít nhất trước hắn chưa ai
làm được, và sau này có lẽ cũng không mấy ai làm được, có thể nói một câu "
Vô tiền khoáng hậu ".


Thời gian trôi nhanh..

Ba ngày sau hắn cáo biệt gia tộc, nhằm hướng Hắc Ám sâm lâm một đường đi
thẳng.

Một bước đường nữa, bước đường này hẳn là dài và vô cùng gian nan, mạnh mẽ
từ trong chiến đấu, cầu sinh trong cỏi chết là lý tưởng của hắn.

Bất kể thiên tài, thiên kiêu hay phàm nhân tục tử đều xuất phát chung cùng
một điểm, đi cùng một con đường, nhưng kẻ đi nhanh người đi chậm, có kẻ bất
lực ngã quỵ, cũng lắm người vô tình sai đường lạc lối.

Quan trọng là con đường này đi đúng, và đi như thế nào, một bước chân đầu
tiên con đường mới, con đường riêng của Lý Nguyên hắn, con đường Chí Tôn.

Tộc nhân Lý gia nhìn theo bóng lưng hắn, thân ảnh kia tuy nhỏ bé, nhưng mang
lại cho người ta cảm giác vô cùng vững chải, vô cùng mạnh mẽ, như cánh chim
nhỏ chao đảo nhưng không chịu khuất phục trước phong ba bão tố.

Ánh tà dương đỏ thẩm trời chiều, không gian lặng ngắt, ta hỏi là buồn hay
vui ? Chia ly lần này bao lâu? Có người bất giác thở dài.

- Không biết hắn có còn quay trở lại ? .


Tân Tiên Nghịch - Chương #12