Thiên Phong Chư Thiên Trận


Người đăng: luitan12

“Phốc.” Liền tại Thiên Y muốn nói cái gì lúc hắn khóe miệng bỗng nhiên phun ra
một ngụm máu, cả thân thể bỗng nhiên đau đớn khiến hắn nhịn không được suýt
ngã xuống.

“Hả?” Ma nhìn thấy hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu không khỏi nao nao, ánh
mắt bất chợt trở nên thâm thúy hơn nhìn lấy Thiên Y.

“Ha ha, xem ra ngươi cũng sống không được bao lâu nha, cơ thể ngươi vậy mà
càng ngày càng tàn lụi, e rằng khi nó không chịu được nữa thì ngươi linh hồn
sẽ bị ma diệt đi.” Ma như thấy được cái gì đó cực kỳ thú vị sự tình, hắn nhìn
thấy Thiên Y cười nhạt nói.

Thiên Y hai mắt mệt mỏi không nói, hắn trong cơ thể bệnh tật đang dần dần xâm
chiếm lấy thân thể khiến hắn sinh mệnh càng ngày càng yếu, vốn có thể duy trì
rất lâu, nhưng hôm nay một lần nữa quay lại cảnh giới là Thần Cảnh lúc cơ thể
đã quá tải, chính vì vậy hắn đã bệnh càng thêm bệnh.

“Lại là tâm bệnh, kỳ thay, thật không ngờ một người vô tình như ngươi lại sẽ
bị căn bệnh này.” Ma nhìn lấy Thiên Y rồi khẽ lắc đầu cười giễu cợt nói. Tuy
rằng hắn mới chỉ gặp Thiên Y một lần, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Thiên
Y, một đôi mắt cực kỳ giống hắn thì hắn đã biết Thiên Y là một người như thế
nào.

Tâm Bệnh là một căn bệnh đến từ tâm tình, tại trong quá khứ, Thiên Y vì chịu
quá nhiều đau thương trong nhiều sự việc mà linh hồn càng suy yếu đi.

Cái này đau thương kỳ thật rất dễ dàng xóa bỏ, chỉ cần ngươi phong ấn đi ký
ức, hoặc là không còn nghĩ tới những đau thương đó nữa thì ngươi sẽ không bị
Tâm Bệnh, chỉ là nhân làm sao có thể không nghĩ nhiều như vậy được?

Trên đời này, có quá nhiều nỗi đau con tim mà dù ngươi không muốn nghĩ nhưng
vẫn nghĩ tới, rõ ràng là ngươi có thể không nghĩ tới nó, nhưng ngươi lại cứ
thích nghĩ tới cái này đau thương.

Đây là một cái vấn đề rất khó nói, nhân vì có thất tình lục dục, lại có ai có
thể ngăn chặn được cái kia đau lòng đây?

Thiên Y trong quá khứ đã từng chứng kiến, từng làm rất nhiều việc khiến hắn
cực kỳ đau lòng cùng hối tiếc, mà cái này đau lòng mỗi khi nghĩ lại đều khiến
hắn linh hồn càng suy yếu, dần dần, vì đau thương quá nhiều mà dẫn tới bị
bệnh.

Căn bệnh này lúc đầu có thể dễ dàng tránh né, nhưng một khi trúng phải thì
không thuốc gì có thể chữa, bởi vì cái kia đau thương sự việc đã xảy ra, ngươi
làm sao có thể thay đổi đây?.

Trên đời này, rất nhiều người hâm mộ quá thân phận, thiên phú của Thiên Y,
nhưng trong quá khứ, lại có mấy ai biết hắn đã từng gánh chịu cùng chịu lấy
những tổn thương gì? có thể nói Thiên Y thà làm một người phàm cũng không muốn
mọi sự việc đã xảy ra trong quá khứ.

Thiên Y nghe Ma nói cũng không tỏ vẻ, hắn biết mình sống không được bao lâu,
cho nên trong những năm tháng qua hắn vẫn đang cố gắng mạnh lên để làm một cái
gì đó.

Một cái ước nguyện? đúng vậy, hắn có một ước nguyện, mà muốn làm được ước
nguyện này thì phải có lấy không tưởng nổi sức mạnh, cho nên nói bằng mọi cách
Thiên Y phải lấy được Thiên Luân!

“Sống hay chết đối với ta mà nói đều không có nghĩa lý.” Thiên Y đôi mắt bỗng
nhiên trở nên sáng chói, thâm thúy song đồng như là muốn thôn phệ thế gian hết
thảy.

“Phụt.” Một tiếng trầm đục vang lên, cả hư vô không gian bên trong bỗng nhiên
bị Thiên Y dùng mắt thường có thể thấy được hút vào trong mắt.

Cũng không lâu, khi mà hư vô không gian bị Thiên Y hút vào trong song đồng
lúc, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, nơi này đã hoàn toàn biến thành sa mạc.

“Hả, ta cứ ngỡ ngươi sẽ từ bỏ hư vô không gian để nhốt ta lại chứ.” Ma cũng
không ngoài ý muốn khi Thiên Y lấy đi hư vô không gian rồi đem hắn thả ra.

Hư Vô Không Gian kia nhưng cực kỳ mạnh mẽ, ngay từ đầu hắn cũng sẽ không ngoài
ý muốn khi Thiên Y nguyện ý thả hắn ra cũng muốn lấy đi nó, phải biết cái kia
Hư Vô Không Gian dù là hắn cũng thèm nhỏ nước, cho nên nói Thiên Y lấy đi nó
cũng không phải là cái gì ngoài ý muốn.

“Mọi chuyện đã xong, ta chờ ngươi tại trận chiến cuối cùng.” Thiên Y gắng
gượng đứng dậy rồi nhìn lấy Ma lạnh nhạt nói.

“Ngươi đi được sao?” Ma nghe hắn nói đôi mắt lập tức hiện lên một tia giễu cợt
nhìn hắn, nhất niệm theo đó khẽ động, Ma Nhân cùng Thánh Nhân lập tức tan biến
trong thiên địa trở về quá khứ.

“Ồ, không lẽ ngươi còn có cái gì át chủ bài sao?” Thiên Y ánh mắt thoáng ngưng
nhìn lấy Ma lạnh nhạt nói. Trong lòng cũng âm thầm cảnh gác, Ma đã tới cái
không gian này trước hắn cả hàng tỷ năm, mà trong thời gian trước đó ai biết
hắn có để lại cái gì át chủ bài bên ngoài không?

Phải biết những tồn tại đã sống hàng tỷ năm như Ma mà nói thì mọi chuyện đều
rất có khả năng, Thiên Y không thể không đề phòng.

“Thiên Phong Chư Thiên Trận.” Ma nhìn Thiên Y không nói mà miệng động lấy từng
câu châm ngôn.

Theo hắn đọc ra từng câu châm ngôn lúc cả sa mạc bỗng nhiên bạo động, Thiên Y
cảm thấy thân hình bỗng nhiên cực kỳ nặng nề, vô cùng vô tận phong ấn chi lực
không biết từ lúc nào đã bao trùm lấy hắn, chúng mạnh mẽ phong ấn lấy sức mạnh
của Thiên Y.

“Ầm ầm.” Từng tiếng xào xạo vang lên, cả sa mạc những hạt cát kia bỗng nhiên
bay lên thiên không, mỗi một hạt cát bên trong vậy mà đều toát ra một sợi phù
văn.

“Dung hợp.” Khi những hạt cát kia toát ra phù văn lúc Ma cuồng quát một tiếng,
những kia phù văn lập tức tách ra với hạt cát rồi đan xen mà thành một cái lá
bùa có lấy từng ký tự cực kỳ kỳ lạ.

Khi nhìn vào cái kia lá bùa, Thiên Y lông mày thoáng nhăn lại nhưng rồi lại
giãn ra, hắn nhìn lấy Ma, nói: “Đây là ngươi hậu chiêu sao? năm đó trước khi
vào bên trong hư vô không gian lúc e rằng ngươi đã để lại trận pháp này để
tránh ngoài ý muốn rồi nhỉ.”

“Đúng vậy, năm đó ta cũng đã lường trước được một khi bước vào hư vô không
gian ta sẽ gặp chuyện cho nên đã sớm để lại hậu chiêu.” Mọi việc đã quá rõ
ràng, Ma cũng không cần phải giữ bí mật trực tiếp gật đầu thừa nhận.

Hàng tỷ năm trước, hắn từng bày ra một cái Phong Ấn Trận tại bên ngoài hư vô
không gian, vốn nghĩ rằng mình sẽ không cần thiết phải sử dụng, nhưng thật
không ngờ hôm nay hắn lại phải sử dụng, đúng là sự đời luôn có nhiều cái ngoài
ý muốn.

“Đem ra Thiên Luân, bản tọa cho ngươi một cái toàn thây.” Ma nhìn lấy Thiên Y
rồi lạnh nhạt nói.

Thiên Phong Chư Thiên Trận là đệ nhất phong ấn đại trận, trên đời này bị nó
vây khốn thì kết cục đã chú định ngươi sẽ bị phong ấn lấy toàn bộ sức mạnh, từ
lúc trận pháp này được người sáng tạo ra cho tới bây giờ lúc nó đã từng phong
ấn lấy rất nhiều vị Thần.

Có thể nói, từ khi nó được sáng tạo ra còn chưa từng ai thoát khốn được, dù là
mạnh như Ma cũng không dám nói mình nếu bị nhốt trong trận pháp thì có thể đi
ra được, cũng chính vì vậy hắn rất tự tin.

“Ngươi chắc chắn có thể phong ấn rồi giết ta sao?” Thiên Y nghe hắn nói cũng
không sợ hãi mà cười lạnh nhạt nhìn Ma chậm rãi nói. Ánh mắt tầm đó ngước nhìn
lấy cái bùa chú trước mặt, hắn biết chỉ cần bị cái này bùa chú dán lên người
lúc thì hắn lập tức sẽ không có cơ hội phản kháng, chỉ là Thiên Y làm sao có
thể để điều đó xảy ra.

“Hả, không lẽ ngươi còn có hậu chiêu gì sao?” Ma ánh mắt thâm thúy nhìn lấy
Thiên Y hỏi ngược, hắn không tin trên đời này có thứ gì có thể giúp Thiên Y
thoát khỏi trận pháp này, quản chi là Thập Đại Chí Tôn Bảo cũng vậy.

“Thiên Phong Chư Thiên Trận.” Thiên Y không trả lời mà miệng bắt đầu phun ra
châm ngôn, mà hắn câu nói này cũng là làm cho Ma tâm tình trầm xuống, hiển
nhiên đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

“Ầm Ầm.” Bên ngoài Thiên Phong Chư Thiên Trận bỗng nhiên vang lên từng tiếng
giống như sấm vang ngày mưa.

Bên ngoài, Cửu Hà đại lục nơi, trên bầu trời bỗng nhiên phát ra vô cùng vô tận
phù văn, những này phù văn bay lả tả mỗi nơi mỗi góc tại bên trong đại lục, mà
khi chúng xuất hiện lúc tất cả sinh linh bên trong đại lục bỗng nhiên bị một
luồng phong ấn, phong ấn thành phàm nhân, tất cả sức mạnh của họ theo đó biến
mất một mảnh không còn.

“Vù vù.” Những này phù văn khi xuất hiện lúc chúng vậy mà cũng đan xen thành
một lá bùa, chỉ thấy cái này lá bùa xuất hiện lúc nó lập tức bay tới sa mạc,
cũng là nơi Thiên Y bị phong ấn rồi dán lên bên ngoài không gian của trận
pháp.

“Hừ.” Ma cũng như cảm nhận được cái gì, hắn tựa hồ biết đại sự không xong, cho
nên nhất niệm động, lập tức cái kia bùa chú dán lên trên thân thể của Thiên Y,
mà khi bùa chú dán vào lúc Thiên Y đã chân chính bị phong ấn!

“Keng.” Ma trong tay Ám Kich lấy ra muốn đánh tới một kích rồi cướp đi Thiên
Luân, nhưng đáng tiếc, hắn ra tay vẫn muộn một chút, cái kia bù chú từ trận
pháp bên ngoài đã xuyên thấu bình chướng đi vào bên trong rồi dán lên Ma thân
thể, mà theo bùa chú này dán lên Ma lúc hắn tất cả sức mạnh cũng theo đó bị
phong ấn rồi ngã xuống dưới đất.

“Thế nào, bên ngoài hư vô không gian có trận pháp của ngươi, mà bên ngoài trận
pháp của ngươi nhưng cũng có lấy một cái trận pháp khác của ta đã dựng sẵn,
ngươi nghĩ sao về việc này.” Thiên Y dù đã bị phong ấn nhưng vẫn nhìn lấy Ma
rồi cười nhạt nói.

Kỳ thật, trước khi muốn đi lấy Thiên Luân lúc, Thiên Y cũng giống như ma có
chỗ lo lắng, cho nên hắn cũng giống như Ma đặt lấy một cái Thiên Phong Chư
Thiên Trận bên ngoài để đề phòng ngoài ý muốn.

Tất nhiên, cái kia phong ấn, phong lấy Cửu Hà Đại Lục chỉ là mặt ngoài để đánh
lừa người đời mà thôi, nó phong ấn lấy Cửu Hà đại lục chẳng qua cũng chỉ là
một bao bọc, còn thật sự Thiên Phong Chư Thiên Trận thì đã được mặt ngoài
phong ấn kia che giấu đi để tránh bị nhận biết.

Phải biết, năm đó với thế lực cùng địa vị của Thiên Y, hắn nếu thật không muốn
người đi vào cái đại lục này mà nói thì hắn đã ra lệnh cho tộc nhân của mình
đi canh giữ không cho ai đi vào đại lục này rồi, mà hắn nếu ra lệnh mà nói thì
bên trong Chư Thiên Vạn Giới lại có ai dám làm trái đây? Mà đã như vậy thì hắn
cần gì phải đi phong ấn cái này đại lục cho bó công cùng trả giá lớn đây?

Sự thật hiển nhiên là hắn cũng đã đề phòng chuyện hôm nay, cho nên hắn mới bỏ
ra đại giới để đặt ra cái kia phong ấn, có thể nói ngay từ năm mươi vạn năm
trước, trước khi vào đây hắn cũng đã bày sẵn cái cục hôm nay, chỉ là hắn cũng
từng cho rằng mình sẽ không thật sự dùng tới nó, nhưng sự đời quả thật có lấy
nhiều ngoài ý muốn, hắn vậy mà giống như Ma đều bị buộc phải dùng Thiên Phong
Chư Thiên Trận.

“Lần này xem như ngươi kỹ cao một bậc.” Tới bây giờ, dù là Ma cũng không thể
không thừa nhận mình thua Thiên Y một nước cờ, hắn thật không ngờ mình để sẵn
Thiên Phong Chư Thiên Trận đã là một nước cờ cực kỳ cao minh, nhưng Thiên Y
vậy mà cũng giống như hắn đều để lại hậu chiêu, có thể nói lần này hắn là thua
không oan.

Mà hắn tình cảnh bây giờ nhưng đã bị phong ấn, đừng nói là giết Thiên Y, ngay
cả di chuyển thân thể cũng là rất khó, cho nên hắn cũng không thể làm sao được
Thiên Y.

“Vậy ngươi muốn lựa chọn cho kết quả lần này là như thế nào đây?” Thiên Y từ
chối cho ý kiến rồi nhìn Ma lạnh nhạt nói. Mặc dù nói Thiên Y cũng muốn giết
lấy Ma, nhưng hắn giờ lại bị phong ấn mất, hơn nữa dù hắn có dùng ngoại lực
thì cũng sẽ lập tức bị bùa chú phong ấn, như vậy kết quả chỉ có thể đứng im
nhìn Ma mà thôi.

“Ta và ngươi lập huyết thệ.” Ma không muốn chết, Thiên Y cũng như vậy không
muốn chết một cách lãng xẹt, cho nên cả hai chỉ có thể lập huyết thệ.

Thiên Y nghe Ma nói cũng không từ chối, hắn còn quá nhiều chuyện phải làm nên
vẫn không thể chết, ít nhất bây giờ là chưa thể, cho nên hắn trực tiếp đồng ý
lập huyết thệ.

Cả hai đạt được sự đồng ý của nhau lúc, tâm niệm đều dẫn động, theo đó phong
ấn khẽ nới lỏng đi một chút để cả hai có thể sử dụng sức mạnh rồi lập huyết
thệ.

Cũng không lâu sau, khi hai người lập xong huyết thệ lúc lập tức giải khai
phong ấn cho nhau, ánh mắt tầm đó ngước nhìn nhau một cái, Thiên Y nói: “Lần
sau, khi ngươi nắm giữ hoàn toàn Thập Đại Chí Tôn Bảo lúc chúng ta sẽ có một
trận chiến nữa.”

Ám Kích trong tay của Ma vốn có năng lực riêng của nó, nhưng mà Ma tựa hồ chưa
từng chưởng khống hoàn toàn Ám Kích cho nên uy lực cũng không làm sao mạnh,
nếu không Thiên Y hôm nay muốn thắng được e rằng cũng rất khó đi.

Ma lãnh đạm ánh mắt nhìn lấy Thiên Y không nói, cuối cùng hắn vẫn thu hồi ánh
mắt rồi biến mất tại chỗ.


Tàn Thiên - Chương #43