Người đăng: luitan12
Tại một vùng sa mạc trong, khắp nơi chỉ là cát theo gió tung bay,
đứng tại giữa sa mạc, Thiên Y thỉnh thoảng còn nghe được từng tiếng
sào sạc của cát, cùng với vù vù của gió.
Thân hình hắn cứ như vậy đứng tại chỗ chờ đợi, trong tay Hắc Tố
không biết từ lúc nào đã cắm vào cát bên trong. Vừa mới tách ra với
Huyền U xong, hắn biết nàng đã được Yêu Tổ đem trở về, có lẽ sau này sẽ gặp,
cũng có lẽ sau này sẽ không bao giờ gặp mặt đi?
Thanh phong phấp phới, thổi bay tóc dài để lộ ra một đôi mắt lạnh
lùng, Thiên Y hai mắt Vivi không biết suy nghĩ tới cái gì.
"Ngươi đã tới." Đang đứng suy tư Thiên Y bỗng nhiên khôi phục thanh minh
rồi nhàn nhạt nói.
"Ta đã tới." Trả lời hắn là một thanh âm phiêu miểu không rõ nam nữ
vang lên. Người tới hiển nhiên là người trong mộ của Thiên Y, chẳng
qua người tới nhưng cũng có không lộ diện ý tứ.
Thiên Y trầm mặc không nói tiếp, đôi mắt lại hiện lên một vòng suy
tư.
"Ngươi sẽ chết!" Thiên Y không nói nhưng tồn tại không xuất hiện kia
lại đáp trả hắn.
"Ta biết." Thiên Y không sợ hãi cười khẽ trả lời.
"Nghe đồn trong đó cất chứa một con Ma, chưa từng ai bước vào mà đi
ra, dù là Thần cũng vậy." Phiêu miểu thanh âm lại vang lên, kèm theo
lời nói đó là một loại tâm tình ba động.
"Ta biết." Thiên Y không để ý cười lạnh nhạt chậm rãi nói.
"Ngươi đã là vô địch thiên hạ, cớ sao vẫn cười lạnh nhạt đây?" Phiêu
miểu thanh âm lại vang lên một câu hỏi mang theo khó hiểu ý tứ.
"Ta không thể sống được bao lâu nữa, như vậy có là vô địch thiên hạ,
có chết sớm một chút hay là chết muộn một chút thì có làm sao
đây?" Thiên Y không thèm để ý vẫn cười lạnh nhạt nói.
Trầm mặc, tồn tại phiêu miểu kia không biết nói cái gì nữa, bởi vì
hắn biết Thiên Y lời nói là thật, cũng biết Thiên Y một khi đã
quyết ý là không ai có thể thay đổi.
"Mộng." Thiên Y ánh mắt bỗng nhiên nổi lên một ý cười rồi khẽ gọi
một cái tên.
"Hả." Phiêu miểu tồn tại có vẻ có chút ngoài ý muốn khi Thiên Y
lại đọc lên cái tên của mình.
"Đời này là ta nợ ngươi quá nhiều, quá nhiều."
"Hôm nay nếu ta ngã xuống tại đây, xin hãy cho ta được kiếp sau trả
nợ cho ngươi, vì hôm nay nếu ta thật sự ngã xuống ta thà rằng sa đọa
thành Ma."
"Vì ngươi phần kia thủ hộ, ta sẽ làm một anh hùng bóng tối thủ hộ
lấy ngươi, thủ hộ lấy Y Nhiên, thủ hộ lấy Bách Tộc."
Thiên Y ánh mắt Vivi ngước nhìn lên bầu trời trần ngập mơ hồ do gió
cát che lấp kia khẽ nỉ non.
"Ngươi đây là đang để lại di chúc sao?" Tâm tình có chút ba động,
phiêu miểu thanh âm nói một cách đầy bất mãn.
"Ai biết được đây." Thiên Y cười khẽ chậm rãi nói rồi thân hình hắn
cùng Hắc Tố bỗng nhiên mờ nhạt đi, theo đó cả hai đều tan biến trong
gió cát.
Nhìn Thiên Y rời đi, dấu chân nơi hắn đứng lập tức bị gió cát thỏi
bay để lộ ra một hoàn cảnh ban đầu, dấu ấn tồn tại của hắn tựa
hồ cứ như vậy sẽ theo gió mà tan biến khỏi thiên địa này, Mộng
ngoại trừ một tiếng thở dài ra cũng không thể làm gì khác.
"Hi vọng ngươi có thể chiến thắng."
.........
Một không gian trong, khắp nơi không có vật chất, tại đây có chăng
cũng chỉ là một mảnh hư vô!
Thiên Y thân hình cứ như vậy đạp không mà đi từng bước.
Một canh giờ, hai canh giờ... thời gian tại mảnh này hư vô không gian
tựa hồ không tồn tại vậy. Cũng không biết đi tới bao lâu, Thiên Y rốt
cuộc cũng đi tới nơi hắn muốn, gặp được người mà hắn muốn gặp.
Phía trước hắn bây giờ, ngoại trừ tất cả đều là hư vô ra thì có
thêm một người nữa.
Chỉ thấy người trước đang hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt chừng ba
mươi, thanh mi mục tú, ánh mắt tràn ngập vô tình nhìn lấy hắn.
Phía sau lưng hắn, nhưng đang có một viên bi tản mát ra muôn vàn màu
sắc chiếu rọi lấy không gian, từ xa nhìn vào nó lúc khiến người
cảm giác nó như là khởi nguyên của thiên địa, giống như là Vũ Trụ
này có nó rồi mới có Thiên Địa, có chúng sinh vậy.
Hư Vô mà Tuyên Cổ, Bất Diệt mà Vĩnh Sinh!
Đây là cảm giác nó đem lại cho ngươi nếu ngươi sở hữu nó!
Quá dụ hoặc, trên đời này e rằng không ai có thể không bị nó dụ
hoặc khi ngươi nhìn vào nó.
"Chào mừng ngươi, kẻ thứ tư bước vào không gian này." Nam tử trước
mặt Thiên Y thấy hắn đi vào cũng không giật mình hay ngoài ý muốn
mà vẫn lạnh lùng vô tình nhìn lấy hắn nói.
"Lần đầu gặp mặt, Ma." Thiên Y cũng không bất giờ mà vẫn thờ ơ nhìn
lấy nam tử trước mắt nhẹ nhàng nói.
"Từ rất lâu trước đây, lâu tới ta cũng không nhớ rõ là ở Kỷ Nguyên
nào, đã từng có ba vị Thần đi tới đây."
"Bọn họ tới đây nhưng là không hề mang theo chìa khóa, hôm nay rốt
cuộc cũng có người mang theo chìa khóa tới." Ma vẻ mặt lần đầu tiên
không giống vô tình nhìn lấy Thiên Y cảm khái.
Ánh mắt tầm đó nhìn lấy Hắc Tố phía sau lưng Thiên Y, tâm tình theo
đó hiện lên một tia kích động.
Xa xưa thời đại, hắn từng vì tìm kiếm Thiên Luân mà đi vào không gian
này, tại trong quá trình đó vì không hiểu rõ về không gian này nên
hắn không biết một khi bước vào không gian này thì phải có Hắc Tố
làm chìa khóa mới có thể lấy được Thiên Luân cùng với phải có Hắc
Tố thì mới đi ra được.
Cũng chính vì vậy hàng tỷ tỷ năm qua, khi không có Hắc Tố làm chìa
khóa nên hắn đã bị giam dữ tại đây, nhưng dù vậy thì hắn cũng không
lo lắng, bởi vì hắn biết rồi sẽ có người tìm ra Hắc Tố rồi đi
vào đây, và cùng lúc đó thì hắn sẽ ra tay cướp đoạt để có được
Thiên Luân cùng đi ra khỏi đây.
Đáng tiếc, hắn một chờ là hàng tỷ tỷ năm trôi qua, trong đoạn tuế
nguyệt đầy dày vò đó quả thật từng có ba vị Thần bước vào đây,
nhưng đáng tiếc đám người kia cũng giống như hắn, đều không biết một
khi bước vào đây là phải có Hắc Tố thì mới lấy được Thiên Luân
cùng ra khỏi đây.
Tâm tình kích động trong, hắn đã đồ sát ba vị Thần kia, cho tới
ngày hôm nay, hắn rốt cuộc chờ đợi được có người mang theo Hắc Tố
đi vào.
"Đúng vậy, Thiên Luân có một, chìa khóa cũng có một, trong hai người
chúng ta phải có một người ở lại đây." Thiên Y ánh mắt bình tĩnh
nhìn lướt qua viên ngọc, cũng là Thiên Luân đang tản mát ra muôn vàn
màu sắc như đại diện cho mọi sức mạnh kia nói.
Hắn trên mình Thiên Luân là dựa vào thứ này để sáng tạo ra, hôm nay khi thấy
Thiên Luân thật sự lúc tâm tình vì đó mà có chút khác thường.
Giống như Thiên Y ý tứ, hắn muốn lấy được Thiên Luân thì phải giết
chết Ma, mà Ma muốn lấy được chìa khóa thì phải giết chết hắn,
ngoài ra sẽ không có lựa chọn thứ hai, như vậy một trận chiến đã
là không thể tránh khỏi.
Từ khi bước vào không gian này, hắn đã có ý tứ chiến tới cuối
cùng, dù đánh không lại thì hắn cũng sẽ đánh tới một giọt máu
cuối cùng, bởi vì hắn thà vẫn lạc tại đây cũng không muốn bị nhốt
hàng tỷ tỷ năm giống như Ma.
"Ha ha, đúng vậy, nhìn ngươi có vẻ thà chết cũng muốn lấy được
Thiên Luân rồi đi ra khỏi đây, như vậy giữa hai chúng ta buộc phải có
một người ở lại, mà ta cũng đã chờ đợi tại không gian này quá lâu,
thế nên hãy đánh đi." Ma tâm tình kích động nhìn lấy Thiên Y cười ha
ha.
"Oành" Một tiếng thật lớn, quanh thân Ma bỗng nhiên trào ra vô cùng vô
tận hắc ám màu sắc, hắn hai mắt đen nhánh nhưng càng trở nên hắc
ám hơn bao giờ hết.
Kèm theo đó là một luồng bá tuyệt thiên hạ, khinh thường Chư Thiên ba
nghàn thế giới khí thế quét đãng thiên địa mà ra. Trong mắt hắn
giờ khắc này ngoại trừ vô tình vẫn là vô tình, cái kia ánh mắt
nhìn Thiên Y như là đang nhìn cỏ rác vậy.
"Một đôi mắt thật tà ác, nó tà ác gì không kém mắt trái của ta."
Thiên Y cũng không để ý Ma tăng lên khí thế, hắn hai mắt vết rách
trong cũng theo đó hiện ra mười chín điểm nhỏ.
Ngay tại sát na này, Thiên Y khí chất cũng thay đổi hoàn toàn, hắn
trở nên lạnh lùng hơn, trở nên càng vô tình mà thờ ơ, kèm theo đó
là một cỗ từ bi như muốn độ hóa chúng sinh khí thế từ mắt phải
của hắn tản mát ra.
"Nguyên Thiên Chi Mâu." Nhìn thấy đôi mắt của Thiên Y sau Ma đôi mắt co
rút kĩnh hãi một tiếng.
"Kỳ thay, ta từng xem qua điển tịch nói về đôi mắt này, chỉ là cái
này đôi mắt năng lực quá mờ ảo, nó mở ảo tới nỗi ta cũng không
dám tin nó thật tồn tại," Ma đôi mắt lần đầu hiện lên một tia kiêng
kỵ chậm rãi nói.
Nguyên Thiên Chi Mâu, có quá nhiều từ ngữ để nói về sự kinh khủng
của đôi mắt này, nếu thật như điển tịch ghi lại mà nói thì chỉ có
một câu nói để hình dung nó.
Không gì không làm được, đại diện cho tất cả!
"Thiên Cổ qua mau, hôm nay bản tọa rốt cuộc cũng không cần để ý tất
cả mà sử dụng đôi mắt này." Thiên Y hai mắt thâm thúy nhìn lấy Ma
thờ ơ nói.
"Đáng tiếc, ngươi vẫn chưa chưởng khống hoàn toàn nó, nếu không hôm
nay ta sợ rằng sẽ ngã xuống tại đây." Ma tâm tình bình tĩnh lại một
mặt không sợ hãi chậm rãi nói.
Thiên Y cười cho từ chối, nếu hắn thật có thể thức tỉnh hoàn toàn
đôi mắt này mà nói thì mọi chuyện đối với hắn mà nói bất quá
cũng chỉ thế thôi.
Ma trong tay lấy ra một thanh Chiến Kích, thân kích dài năm trượng, trên thân
chiến kích có lấy từng sợi phù văn đen nhánh, mỗi một sợi phù văn trên đều
giống như đại diện cho một phần hắc ám trong trời đấy này vậy.
Kèm theo trên nó là một luồng huyết tinh, này huyết tinh không phải là bình
thường huyết tinh của các tu sĩ, nó huyết tinh là vì đã từng Đồ Thần mà có.
“Thập Đại Chí Tôn Bảo, Ám Kích.” Ma nhẹ nhàng vuốt ve chiến kích rồi chậm rãi
nói ra lai lịch của nó.
“Trong quá khứ, nó từng đâm thủng yết hầu của bốn vị Thần.” Lạnh nhạt lời nói,
nhưng lại mang theo kinh thiên động địa lời nói, Ma tâm tình chưa bao giờ bình
tĩnh như bây giờ.
“Đồ Thần sao? thật đáng hướng tới việc làm nha.” Thiên Y khóe miệng khẽ cong
lên không thèm để ý nói. Trong tay hắc tố phù văn cũng chớp động, hư vô chi
lực vì đó thẩm thấu.
“Đúng vậy, Đồ Thần là một việc rất đáng được người hướng tới, đáng tiếc hôm
nay ngươi không thể giết ta, mà ngươi sẽ chỉ trở thành vị Thần thứ năm mà ta
đã giết.” Ma ánh mắt bỗng nhiên phát lạnh nhìn lấy Thiên Y rồi nói.
“Cũng được, hôm nay ta sẽ cho ngươi một co hội để Đồ Thần.” Thiên Y cười khẽ,
nhất niệm động, theo đó Lệnh Ấn thứ ba bên trong Vĩnh Hằng Luân lập tức được
cởi ra.
Khi Lệnh Ấn thứ ba mở ra lúc, Thiên Y từ Thiên Quân lục trọng đỉnh phong bỗng
nhiên biết mất, hắn nguyên lực theo đó tan ra hóa thành hư vô tan biến bên
trong mảnh này hư không.
Hắn giờ khắc này đứng đó nhưng lại mang cho mọi người cảm giác như hắn là phàm
nhân vậy, trên người không có kinh khủng khí thế, cũng không có khí chất hơn
người.
Hắn có chăng cũng chỉ là dùng hai chữ Bình Thường để hình dung, ngoài ra không
có cái gì khác đặc biệt.
Khác biệt duy nhất giờ này e rằng cũng chỉ có hắn mới biết được đi.
“Đế Thần Cảnh, năm đó một trận chiến thật không ngờ có thể thành toàn ta đột
phá tới Thần Cảnh.” Cảm nhận được mình có thể nhất niệm điều động cả thiên địa
sức mạnh, Thiên Y tâm tình cũng không có kích động như tưởng tượng, hắn có
chăng cũng chỉ là một mảnh cảm khái mà thôi.
“Rất kỳ lạ khí thế, người khác muốn đột phá thành Thần thì phải trảm Ác Thi,
Thiện Thi cùng Ý Niệm, mà ngươi nhưng lại trảm quá khứ thân, hiện tại thân,
tương lai thân, kỳ thay, kỳ thay.” Ma nhìn lấy Thiên Y đột nhiên biến thành
Thần cũng không ngoài ý muốn, vẫn là như vậy tự tin bình luận.
Hắn là ánh mắt bực nào, đã từng tồn tại vô số tuế nguyệt như hắn có cái gì kỳ
lạ sự tình chưa từng thấy, chưa từng trải qua? Nhưng cũng vì vậy mà hắn mới
cảm thấy Thiên Y cách đột phá cực kỳ kỳ lạ.