Huyền U, Yêu Băng Dung Hợp


Người đăng: luitan12

“Ầm ầm” từng tiếng giống như thiên địa rên rỉ, Thông Thiên Ngọc tại nguyên lực
mấy người gia trì đã lấy một tốc độ cực kỳ nhanh chóng tăng lên khí thế, trăm
vạn trượng xung quanh đại địa theo cỗ áp lực này mà ầm ầm bị chấn xuống.

“Xích Chỉ.” Liền tại mấy người chuẩn bị phát ra một đòn chung kịch lúc một
giọng nói đột ngột vang lên, bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra lúc thì một
vệt hắc mang giống như tia lader từ phía xa tận chân trời lao tới.

“Vù vù.” Cái này hắc mang lao nhanh đi tới thiên không bên trên, rồi nó nhưng
lại khẽ kéo đi xuống, theo cái này hắc mang kéo xuống lúc một cỗ cắt đứt hết
thảy, đâm thủng vạn vật ập tới cả không gian.

Tại cái tia hắc mang này phía dưới là Thần cũng không thể phản kháng trực tiếp
bị đinh giết, là Thượng Thiên cũng phải tạm tránh mũi nhọn.

Hắc mang giống như một thanh kiếm từ tận chân trời kéo dài tới đây, thiên địa
theo nó từ thiên không chém xuống mà phân thành hai!

“Phốc.” Không có phản kháng, cũng không có tiếng nổ lớn, cái kia tia hắc mang
trực tiếp cắt đôi Thông Thiên Ngọc, nhưng dù thế nó cũng không dừng lại mà
tiếp tục cắt xuống đại địa giống như muốn cắt đôi cái này đại lục vậy.

“Phốc phốc.” Đại địa theo đó hiện ra một cái khe, bên trong khe nhưng là sâu
tới không nhìn thấy điểm cuối.

Nhìn thấy kết quả kia mấy người thẫn thờ, bọn họ không ngờ một chiêu do bọn họ
hợp lực mà thành cứ như vậy bị tia hắc mang kia dễ dàng cắt đôi, mấy người
trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

“Chỉ bằng mấy con kiến các ngươi cũng dám động tới người của bản tọa.” Thiên
không bên trên không biết lúc nào đã xuất hiện lấy một nam một nữ, chỉ thấy
nam tử ánh mắt bao quát chúng sinh, khinh thường Thượng Thiên nhìn lấy mấy
người thờ ơ nói, hai người này hiển nhiên là Thiên Y cùng Nguyệt Vô Song.

“Là hắn.” Nhìn lấy người tới, Thanh Hà Môn Chủ lập tức nhận ra, hắn tuy rằng
chưa từng gặp qua Thiên Y nhưng đối với kẻ đã giết con trai mình vẫn luôn rất
để ý, trong lòng sát ý theo đó dâng trào.

“Sư phụ.” Nguyệt Vô Song phi thân lao tới Huyền Băng mấy người, thấy các nàng
không sao cũng thoáng yên tâm.

Thiên Y cũng không để ý ánh mắt mấy người, hắn song đồng thờ ơ nhìn lấy Huyền
U, đôi mắt hắn giờ cũng không còn nhu hòa nữa, có chăng cũng chỉ là thờ ơ, cái
này thờ ơ là đối với Huyền U cũng là đối với chúng sinh thờ ơ.

“Thiên Y.” Nhìn thấy Thiên Y hai người xuất hiện Huyền Băng tâm tình thoáng
vui vẻ, vốn muốn nói cái gì nhưng thấy ánh mắt thờ ơ kia lại không nói ra lời.

Huyền U thân hình nhỏ nhắn ngẩng sang nhìn lấy Thiên Y, nàng song đồng màu
trắng cũng thoáng lạnh lẽo hẳn lên, cái này lạnh nhưng có thể băng phong thiên
địa, đông lại lòng người linh hồn.

Thanh phong phấp phới, hàn ý hốt định.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu, ai cũng không chịu lên tiếng
trước, mấy người xung quanh cũng không hiểu sao khóe miệng không nói lên lời
nhìn lấy hai người.

“Ngươi là ai?”

Lạnh như băng lời nói, sát ý cuồn cuộn dung nhập chấn động một mảnh không
gian, Thiên Y lạnh lùng nhìn lấy Huyền U hỏi.

Trong lòng vì đó trầm xuống, hắn biết ngày này chung quy sẽ tới, chỉ là không
ngờ nó lại tới nhanh như vậy, Yêu Chủ Yêu Băng rốt cuộc đã thức tỉnh!

“Ngươi không phải đã biết đáp án?” Huyền U khóe miệng nổi lên một nụ cười châm
chọc nhìn hắn nói.

“Mặc dù đã biết ngươi sẽ thức tỉnh nhưng không ngờ lại sớm hơn dự định của
ta.”

“Cũng được, năm đó bản tọa đã giết ngươi một lần, như vậy thì giết thêm một
lần nữa vậy.” Thiên Y đôi mắt hiếm thấy hiện lên một tia gợn sóng rồi lạnh
lùng nhìn lấy nàng nói.

Trong tay Hắc Tố lấy ra, quang mang chớp động, thao thiên cuồn cuộn sát ý hòa
nhập vào thước sắt bên trên như muốn hủ tan hết thảy.

Nếu nàng không còn là Huyền U nữa thì hắn cũng không cần phải giả vờ nhân từ
làm gì, dù sao trong lòng đã sớm có đáp án từ lâu rồi, không phải sao?

“Kiếp trước ngươi có thể vì giết ta mà không tiếc nguy hiểm xông vào Yêu Vực,
chỉ là đời này ngươi sẽ nhẫn tâm ra tay sao?” Huyền U cũng không sợ hãi mà
nhìn hắn cười nhạt nói.

“U Nhi.” Huyền Băng một bên nghe nàng lời nói không khỏi giật mình rồi nhìn
nàng, bọn họ thật không ngờ Thiên Y cùng Huyền U lúc trước đã gặp nhau, hơn
nữa người giết Huyền U nhưng lại là Thiên Y, cái này sự tình quá trùng hợp đi.

“Keng.” Thiên Y trong tay Hắc Tố khẽ rung động, hắn một kiếm đâm tới, kiếm
mang xông phá trời cao, Phong Vân vì đó biến sắc.

Một kiếm như muốn trảm phá Chư Thiên Vạn Giới, đồ sát hết chúng Thần, phong
mang sắc bén không gì có thể đón đỡ.

Hắn bây giờ cảnh giới vẫn là Tôn Chủ cực hạn, vừa ra tay chính là hủy thiên
diệt địa, bá đạo tuyệt luân không ai có thể tranh phong!

“Keng.” Huyền U trong tay trọng thước lấy ra, yêu văn tràn ngập, một thước
chém tới giống như một tòa Thái Sơ Thần Phong ập tới, thao thiên yêu lực cuồn
cuộn không dứt cuốn lấy cả ức vạn dặm sơn hà.

“Không được.” Nguyệt Vô Song mấy người thấy hai người vừa gặp đã đánh nhau,
hào không còn nhớ tình cảm trong quá khứ không khỏi biến sắc, muốn tiến lên
ngăn cản nhưng không kịp, phải biết Thiên Y lệnh ấn thứ nhất đã mở, mà Huyền U
nhưng là ký ức đã thức tỉnh, sức mạnh theo đó hồi phục theo từng ngày, hai
người mạnh nhưng không ai ở trên đại lục này có thể sánh bằng.

“Vù vù.” Thiên Y đối với một thước kia làm như không nhìn, trong tay Hắc Tố vì
đó đâm tới càng nhanh hơn, tựa hồ muốn thử sức tốc độ với Huyền U vậy.

Huyền U cũng vậy không thèm đón đỡ một kiếm kia, trong tay trọng thước gia
tăng lực lượng đánh ập tới.

Cuồn cuộn quang mang trảm phá hết thảy, thao thiên như nộ hải triều dâng lực
lượng cứ như vậy tàn phá bừa bãi không gian, cả hai không ai nhường ai lao tới
đối phương.

Mười thước khoảng cách, năm thước, ba thước, tất cả mọi người nín thờ muốn
nhìn xem là Thiên Y nhanh hay là Huyền U mạnh hơn.

Huyền Băng mấy người trong lòng cực kỳ lo lắng nhưng cũng không thể làm gì,
bọn họ chỉ có thể cầu khẩn cho hai người không làm sao.

Ba thước khoảng cách cuối cùng đã tới, Thiên Y trong tay Hắc Tố rốt cuộc đã
đâm hướng yết hầu của Huyền U, mà Huyền U trong tay trọng thước cũng đã ập
tới, khí thế kia như là muốn chém đôi Thiên Y vậy.

Thiên Y một kiếm đâm tới yết hầu của Huyền U sau trong mắt khẽ hiện lên một
tia hồi ức, trong tay Hắc Tố không tự chủ được dừng lại tại đấy, hắn cứ như
vậy mặc kệ tất cả, tựa hồ hắn đã từ bỏ giết Huyền U ý định vậy.

Chỉ là, cùng lúc hắn dừng tay lại lúc, Huyền U trong tay trọng thước không
hiểu sao cũng dừng lại, tựa hồ nàng cũng giống như Thiên Y suy nghĩ, đều từ bỏ
giết đối phương ý nghĩ.

Thiên Y hai mắt giật giật, ánh mắt đảo qua nhìn tới song đồng của Huyền U.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có lấy phức tạp tâm tình mà không ai có thể
hiểu.

Kỳ thật Thiên Y vừa rồi chẳng qua là muốn thử Huyền U có hay không hạ sát thủ
với hắn, nếu nàng thật hạ sát thủ mà nói thì ý thức của nàng đã bị Yêu Chủ Yêu
Băng làm chủ, còn nếu không ra tay hạ sát thủ mà nói thì chỉ có một khả nằng,
đó là Huyền U cùng Yêu Chủ Yêu Băng ý thức đã dung hợp.

Có lẽ tại trong thâm tâm Huyền U, Thiên Y là một người rất đặc biệt nên mới
không ra tay đi?

Huyền U ánh mắt cũng có chút phức tạp nhìn Thiên Y, đối với cái nam tử đã từng
giết qua mình, đồ sát qua Vạn Yêu, khiến cho Yêu Tộc suýt diệt tộc này nàng
vẫn là rất hận, chỉ là nàng cái kia tình cảm theo dung hợp ý thức vẫn theo đó
ăn sâu vào trong linh hồn nàng, khiến cho nàng khi đối mặt với hắn, chỉ cần
hiện lên sát ý là lại bị đè nén không thể phát ra.

Cái này giống như thân thể muốn giết người trước, nhưng mà ý thức thì không
đồng ý vậy, mười phần mâu thuẫn.

“Tại sao không ra tay?” Thiên Y hai mắt Vivi nhìn lấy nàng rồi lạnh nhạt hỏi,
có lẽ không ai phát hiện, hắn đôi mắt sâu trong khẽ hiện lên một tia nhu hòa.

“Hừ, Bản Cung chỉ không muốn cùng ngươi phí sức thôi.” Huyền U không chịu thua
lạnh rên một tiếng rồi lui lại bên cạnh Huyền Băng mấy người.

Thiên Y khóe miệng khẽ cong lên nhưng không nói gì, ánh mắt theo đó nhìn về Tề
Hạo cùng Thanh Hà Môn Chủ mấy người.

“Không sao chứ?” Huyền Băng thấy hai người không có ý đồ chém giết nhau cũng
khẽ an tâm hơn rồi tiến lên hỏi.

“Không sao.” Huyền U khẽ lắc đầu rồi cũng nhìn về Tề Hạo đám người kia.

“Thái Huyền Môn người có giết không?” Thiên Y quay đầu nhìn lại Huyền Băng rồi
hỏi, hiển nhiên hắn chuẩn bị giết mấy vạn người này.

“Ngoại trừ Trọng Dương sư huynh ra, Giết.” Huyền Băng thấy hai người có vẻ
giảng hòa sau cũng yên tâm, chợt nghe hắn nói thì không do dự trả lời.

Nếu là bình thường nàng có lẽ không dùng thái độ ác liệt như vậy, nhưng bây
giờ khi mà Tề Hạo ngay cả Thông Thiên Ngọc cũng lấy ra thì mọi chuyện đã không
có gì đáng nói nữa.

“Phốc.” Thiên Y nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì, hắn tay phải hướng về bên phải
đâm tới một cái.

“Ầm” Một tiếng vang lên, không gian bên cạnh trực tiếp bị Thiên Y đánh nát,
tay phải hắn xuyên vào không gian rồi rung rung như đang tìm cái gì đó vậy.

Cũng không lâu, khi hắn tay phải thu về lúc, trong tay đã nắm lấy một nam tử
cao to, hiển nhiên là Trọng Dương, chỉ là hắn giờ khắc này nhưng là trực tiếp
bị Thiên Y đánh ngất đi.

Thiên Y ném Trọng Dương tới bên Huyền Băng mấy người rồi thân hình tiến thêm
trăm trượng đứng đối diện mấy người kia.

“Từ khi bản tọa tỉnh lại vẫn chỉ giết có hơn một trăm người, cảm giác luôn
thật khó chịu, hôm nay lấy vài vạn người các ngươi để xoa dịu đi cái cảm giác
này cũng là một ý kiến không tồi.” Thiên Y hai tay để sau lưng, ánh mắt bễ
nghễ thiên hạ, xem chúng sinh là cỏ rác nhìn lấy mấy vạn người lạnh nhạt nói.

Tề Hạo mấy người: “….”

Tên này là ai, vừa xuất hiện nhưng không thèm nhìn bọn họ, bây giờ khi để ý
tới bọn họ thì đòi chém đòi giết, thật xem bọn họ là heo chó không bằng sao?


Tàn Thiên - Chương #36