Huyền U Bị Vây Công


Người đăng: luitan12

Bên ngoài không gian, tại một ngọn đồi cách đó không xa, Nguyệt Vô Song cùng
với Tàn Nguyệt đang đứng đấy chờ đợi.

Lần trước không hiểu sao bị một cái nữ tử đẹp tới không thực tế xuất hiện rồi
trực tiếp ném bọn họ ra khỏi Thiên Diệt không gian, bây giờ trở về cũng không
thể làm gì nên đành ở lại chờ đợi một đoạn thời gian.

“Vù vù.” Liền tại hai người đang chờ lúc, Thiên Y hai người thân hình bỗng
nhiên xuất hiện tại trước mặt bọn họ.

“Ngươi không sao chứ.” Nguyệt Vô Song tiến thêm một bước rồi có chút lo lắng
hỏi.

“Không sao.” Thiên Y khẽ lắc đầu rồi nhìn một bên nữ tử nói: “Nàng tên là Tử
Mộng, các ngươi làm quen đi.”

“À quên nói, nàng nhưng sẽ không nói.” Thiên Y bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó
rồi nhàn nhạt nói.

“Nguyệt Vô Song.” Nguyệt Vô Song nhìn lấy cái nữ tử còn đẹp hơn cả mình này
cũng không tỏ vẻ gì, ánh mắt vẫn là như vậy cao cao tại thượng phun ra một cái
tên rồi trầm mặc lại.

“Tàn Nguyệt.” Tàn Nguyệt một bên cũng phun ra một cái tên rồi trầm mặc.

Không gian theo Tàn Nguyệt câu nói mà trầm mặc lên, ai cũng không nói tiếp một
câu nào.

Thiên Y một bên khóe miệng giật giật, muốn nói cái gì nhưng cũng không biết
nói gì, trong lòng vì đó nghi hoặc, không phải ba nữ nhân ở một chỗ là một cái
chợ sao? làm sao không thấy các nàng nói cái gì.

“Ngươi có lấy đồ cho sư phụ hay không.” Nguyệt Vô Song như nghĩ tới cái gì đó
rồi nhìn lấy Thiên Y hỏi, vừa rồi tại trong Thiên Diệt không gian nhưng còn
chưa kịp lấy đã bị truyền tống đi ra, bây giờ mà không lấy được đồ thì nàng
thật không còn mặt mũi đi gặp Huyền Băng nha.

“Đây.” Thiên Y lấy ra một bộ chiến giáp rồi ném cho Nguyệt Vô Song, trước đó
hắn cũng đã biết được Huyền Băng muốn tìm là cái gì, cho nên thần niệm đảo qua
một vòng là tìm tới ngay, tiện tay một trảo là có thể lấy được, dù sao Thiên
Diệt không gian bên trong cũng không có cái gì đáng gờm tồn tại.

Nguyệt Vô Song tiếp lấy chiến giáp, chỉ thấy nó được làm bằng một loại gì đó
kim loại nhưng rất mềm mại, bộ này chiến giáp bề ngoài trắng như tuyết, trên
đó còn tản mát ra một cỗ hàn ý khiến nàng vừa chạm vào đã lạnh cả thân thể.

“Phải rồi, ta rời đi mấy ngày rồi.” Thiên Y nhìn xung quanh một vòng rồi lạnh
nhạt hỏi.

“Nửa năm.” Tàn Nguyệt lạnh lùng đáp.

“Tốt rồi, mọi sự đã xong, chúng ta cũng nên trở về đi thôi.” Thiên Y ánh mắt
suy tư một chút rồi nói, lần này hắn sử dụng Lệnh Ấn thứ nhất nhưng chỉ còn
lại vài ngày là cảnh giới sẽ hạ xuống một ngưỡng cửa, chính vì vậy hắn phải
nhanh lên đi lấy món đồ kia.

Tử Mộng nghe hắn nói mắt trái cũng thu hổi, thân hình vì đó phiêu miểu rồi
biến mất tại chỗ như chưa từng xuất hiện vậy.

“Nàng đi đâu rồi?” Nguyệt Vô Song có chút kinh dị hỏi.

Thiên Y cười cười, ngón tay chỉ về cái bóng lưng do mặt trời chiếu xuống mà có
phía sau lưng hắn.

Nguyệt Vô Song theo ánh mắt nhìn về cái bóng dưới mặt đất của Thiên Y, trong
mắt nhưng là nghi hoặc không hiểu tên này động tác là ý gì.

Một bên Tàn Nguyệt hiếm thấy cười khẽ, nàng thân hình cũng phiêu tán đi thành
một vệt hắc mang rồi trực tiếp dung hợp vào cái bóng của Thiên Y.

Nhìn thấy kết quả Nguyệt Vô Song lập tức biết hai người kia đi đâu rồi.

“Đi thôi.” Thiên Y phất tay một cái, hắn và Nguyệt Vô Song thân hình lập tức
biến mất tại chỗ.

……

Thái Huyền Môn.

Tại thiên không bên trên, Huyền Băng giờ này đang một mặt lạnh lùng nhìn lấy
đối diện một đám người. Mà bên cạnh nàng nhưng so với ức vạn năm Huyền Băng
còn lạnh lùng hơn đôi mắt là Huyền U đang hàn ý phốt định đứng đấy.

Đối diện Huyền Băng hai người giờ nhưng là có lấy hơn mười vị tản mát ra Tôn
Chủ khí thế, bọn họ chỉ cần đứng đấy thôi cũng đủ cho bất kỳ vị tồn tại nào
nhượng bộ lui binh.

Phía sau họ nhưng là còn tụ tập lấy năm chi Chiến Quân, số lượng mỗi chi Chiến
Quân đều có số lượng tới trăm vạn người, huyết khí dạy đặc tụ tập một chỗ như
muốn cày lật thiên địa.

“Giao ra Huyền U, bản tọa tha ngươi khỏi chết.” Cầm đầu một trung niên nam tử
tiến thêm một bước nhìn lấy Huyền U rồi chuyển hướng Huyền Băng lạnh lùng nói.

Huyền Băng không nói gì, trong tay trọng thước lặng yên không một tiếng động
xuất hiện, quang mang phun ra nuốt vào như lúc nào cũng có thể ra tay.

“Huyền Băng, dừng lại đi, nàng là Yêu, mà ngươi là người.” Thái Huyền Môn Môn
Chủ là một trung niên tên Tề Hạo tiến thêm một bước nhìn lấy Huyền Băng khuyên
nhủ.

Huyền Băng nghe hắn nói cũng không tỏ vẻ gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng đứng đấy,
chỉ là ánh mắt tầm đó nhưng không để lại dấu vết nhìn về phía sau Huyền U.

Huyền U giờ khắc này khí chất đã hoàn toàn thay đổi, không còn ngây thơ hoạt
bát như trước nữa, nàng có chăng cũng chỉ là hàn ý bức người, đứng cạnh nàng
lúc Huyền Băng luôn cảm giác như mình đang đứng trong hầm băng vậy.

Quanh thân yêu khí vờn quanh, hư không một mảnh nhộn nhạo vì yêu lực, nàng
song đồng tuyết trắng mỗi khi nhìn tới bất kỳ ai đều khiến người đó cảm giác
như bị hồng hoang yêu thú nhìn vào vậy, cảm giác mười phần đè nén.

Nàng, đã thay đổi, tại trước đó vài tháng, nàng bắt đầu tìm kiếm yêu thú máu
huyết để thôn phệ, trong quá trình đó nhưng không tránh khỏi bị tiết lộ ra
ngoài, hơn nữa trong quá trình đó nàng tính tình càng ngày càng thay đổi, trở
nên lạnh lùng hơn, trên thân cũng thỉnh thoảng toát ra yêu khí.

Cũng vì vậy, khi chuyện này để lộ ra lúc, rất nhiều ngươi đã sinh lòng nghi
ngờ, bọn họ bắt đầu tìm kiếm đáp án.

Qua điều tra, bọn họ nhưng thật không ngờ Huyền U nhưng lại là một vị Yêu Tộc
chuyển thế, mặc dù không biết đời trước nàng đặt ở cảnh giới nào nhưng chỉ cần
có thể chuyển thế tu luyện cũng đã đủ nói nàng tu vi rất cao.

Mà cũng vì vậy Nhân Tộc bên trong Nam Vực mới cùng nhau hợp lực muốn giết nàng
trước khi nàng lớn lên, phải biết Yêu Tộc cùng Nhân Tộc tầm đó cũng không phải
cái gì thân thiết quan hệ, nếu đã biết sự việc vậy thì bọn họ sẽ không ngại bỏ
đá xuống giếng, gạt bỏ đi nàng.

Nhìn thấy Huyền Băng trầm mặc không nói mấy người đã biết không thể khuyên
nhủ, dù sao dù Huyền U có là Yêu, có là Ma thì nàng vẫn là mẹ của Huyền U, đáy
lòng tình thân làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy được.

“Nếu ngươi đã lựa chọn vậy bọn ta cũng đành phải ra tay vậy.” Tề Hạo khí huyết
thao thiên như sóng lớn vỡ đê lao ra khuấy động Phong Vân, trong tay một thanh
kiếm vì đó xuất hiện.

“Giết, giết.” Nam chi Chiến Quân như cảm nhận được sát khí của chủ tử, sát
phạt khí tức càng giày đặc hô to.

“Ha ha, các vị nếu thật muốn đánh thì Thanh Hà Môn bọn ta cũng muốn trợ giúp
một hai.” Liền tại mấy người đang định ra tay lúc thiên không nơi xa vang lên
một thanh âm tràn ngập từ tĩnh, theo đó chỉ thấy thiên không không biết lúc
nào đã xuất hiện lấy một chi Quân Đoàn lao tới.

Chi này Quân Đoàn khí huyết như Chân Long đằng không, mỗi người sát ý đều thao
thiên, vừa nhìn tới đã biết chi này Quân Đoàn từng giết rất nhiều người.

Mà cầm đầu chi này Quân Đoàn là ba người, mỗi người trên đều là khí thôn sơn
hà, huyết khí dằng dẵng chấn nhiếp hư không.

“Trung Vực các ngươi không cần phải đem quân vào Nam Vực bọn ta đi.” Tề Hạo
nhìn tới ba người vừa đến lập tức nhận ra là ai rồi, chẳng qua ba người này
tuy nói là tới trợ giúp nhưng còn không bằng nói tới đây gây sự với Thái Huyền
Môn bọn họ đi.

Phải biết, trong quá khứ Thiên Y từng giết ba vị Tôn Chủ của Thanh Hà Môn, tuy
rằng không có ai tận mắt nhìn thấy nhưng rất nhiều người đều biết chuyện này
chắc chắn liên quan tới Huyền Băng mấy người.

Cho nên nói từ lúc đó Thái Huyền Môn cùng Thanh Hà Môn quan hệ cũng không thế
nào tốt, bây giờ nếu đám người này thật tới bỏ đá xuống giết vật thì rất phiền
phức.

“Tề huynh nói đùa, trừ Yêu vệ đạo là trách nhiệm của Nhân Tộc tại Cửu Hà đại
lục, bọn ta không thể lơ là được, cũng vì vậy nên bọn ta mới đem quân tới
đây.” Cầm đầu một trung niên, hắn cũng là Thanh Hà Môn Chủ, phụ thân của Thanh
Hà Thiếu Chủ trước đó đã bị Thiên Y giết.

“Hừ.” Tề Hạo từ chối cho ý kiến, hắn biết bây giờ không phải là đánh nhau lúc,
chuyện trước mắt vẫn là giết Huyền U đã.

“Nương, để ta tới đi.” Huyền U tóc dài theo gió tung bay tiến tới ba bước rồi
lạnh lùng nói. Có lẽ nàng thay đổi, có lẽ nàng trở nên lạnh lùng hơn, nhưng
đối với Huyền Băng nàng vẫn không thể cư xử theo bản tính vốn có được.

“Ta là ngươi nương.” Huyền Băng không trả lời mà chậm rãi nói một câu có đầy
đủ ý nhị. Dù Huyền U có là gì thì tại ngày nàng mang thai Hyền U thì nàng đã
có trách nhiệm bảo vệ lấy Huyền U, cho nên nói việc này nàng có trách nhiệm
phải ra tay.

“Đúng vậy, nàng là ngươi nương, chuyện này nên để nàng cùng ta vì ngươi giải
quyết.” Liền tại Huyền Băng vừa dứt lời lúc, bên cạnh nàng cũng vang lên một
thanh âm trung tính mười phần.

Ở bên cạnh hai người nhưng đã xuất hiện lấy một nam tử tuổi chừng ba mươi, hắn
tuấn mi mục lãng, phong thần như ngọc, trên người có lấy một loại mị lực nói
không rõ.

“Hạ thúc.” Nhìn lấy nam tử trước mặt, Huyền U hai người cũng không bất ngờ, cả
hai dường như đã biết hắn sẽ xuất hiện vậy.

Hạ Lân mỉm cười gật đầu nhìn lấy Huyền U rồi chuyển qua nhìn Huyền Băng.

“Ngươi không cần thiết phải tới.” Huyền Y ánh mắt hiếm thấy nhu hòa nhìn hắn
nhưng vẫn lạnh giọng nói.

“Năm đó để mất ngươi vẫn là tiếc nuối lớn nhất của ta, bây giờ ngươi gặp
chuyện ta làm sao có thể mặc kệ.” Hạ Lân vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói.

“Người đã tới đông đủ sao, vậy thì đánh một trận đi.” Nhìn thấy người tới là
Hạ Lân mấy người cũng không bất ngờ, bọn họ biết Hạ Lâm cuối cùng rồi cũng sẽ
xuất hiện.

“Một chiêu giải quyết đi.” Tề Hạo ánh thoáng do dự một chút rồi lạnh lùng nói,
trong tay theo đó có một viên ngọc xuất hiện, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng ném ra
rồi đặt nó ngự không tại thiên không bên trên.

“Thông Thiên Ngọc.” Nhìn thấy viên ngọc kia Huyền Băng cùng Hạ Lân khuôn mặt
hơi biến đổi, hiển nhiên rất rõ ràng viên ngọc này cực kỳ ghê gớm.

Thông Thiên Ngọc nó bình thường cũng không có gì ghê gớm, nhưng nếu ngươi tụ
tập nguyên lực vào đó rồi đánh ra một kích mà nói thì nó có thể tăng len gấp
đôi lực công kích, càng quan trọng hơn là nó có thể chứa đựng rất nhiều nguyên
lực, bình thường mà nói một viên Thông Thiên Ngọc có thể chứa đựng hơn hai
mươi vị Tôn Chủ nguyên lực.

Điều này cũng ý nghĩa một viên ngọc này có thể đánh ra một kích còn mạnh hơn
hai mươi vị Tôn Chủ hợp lực một kích, như vậy có thể nghĩ nó bá đạo thế nào.

“Một lần cuối cùng, dừng tay lại đi, Huyền Băng.” Tề Hạo ánh mắt ngưng lại
nhìn lấy Huyền Băng khuyên nhủ một câu cuối cùng.

“Đạo bất đồng tương vi mưu.” Huyền Băng khuôn mặt không sợ hãi lạnh như băng
nói.

Tề Hạo lắc đầu rồi truyền nguyên lực vào bên trong Thông Thiên Ngọc, mà mấy
người Tôn Chủ bên cạnh hắn cũng vậy truyền nguyên lực vào.

Liền tại nguyên lực được truyền vào lúc Thông Thiên Ngọc phù văn sáng chói như
muốn chiếu rọi cửu thiên, thao thiên khí thế cuồn cuộn không dứt chấn động hư
không.

Một kích chưa đánh ra nhưng Huyền Băng ba người đã cảm nhận được cuồn cuộn áp
lực ập tới khiến nội tâm họ trầm xuống.


Tàn Thiên - Chương #35