Người đăng: luitan12
Hai người vượt qua tầng kia bình chướng đi tới một nơi hoàn cảnh khác biệt,
chỉ thấy nơi này khắp nơi không có sinh cơ, cây cối cùng với những vật có sinh
cơ đều đã bị tử khí ăn mòn.
Ánh mắt tầm đó ngước nhìn một ngọn đồi, cái kia ngọn đồi bên trên nhưng là
toát ra từng đợt thi khí, những này tử khí tại trong mắt Thiên Y nhưng lại di
chuyển theo một loại nào đó quý tích.
Thiên Y tầm mắt nhìn về một hướng khác, tại đầu nguồn ánh mắt nơi đó hắn có
thể cảm nhận được một loại khí tức như đã từng gặp.
“Lại là Thi Ngọc khí tức, thật đúng là duyên phận mà.” Thiên Y cảm nhận loại
kia khí tức quen thuộc không khỏi nao nao rồi cười nhạt.
“Nơi này có cái gì sao?” Nguyệt Vô Song cũng ngước nhìn xung quanh một vòng,
cảm thấy nơi này ngoại trừ tử khí cùng với thi khí dày đặc hơn bên ngoài ra
thì không có gì khác biệt nên nghi ngờ hỏi.
“Cốc cốc~” Liền Thiên Y đang nói cái gì lúc thì một thanh âm tiếng bước chân
vang lên, đầu nguồn ngọn đồi nơi xa không biết từ lúc nào đã xuất hiện lấy
mười cái nhân ảnh.
Những này người quanh thân tát ra thi khí như đã chết từ rất lâu, đôi mắt họ
trên nhưng là tử khí phun ra nuốt vào, bọn họ mỗi một bước chân từ ngoài nhìn
tới đều khiến người cảm thấy có một cái gì đó gọi là không tự nhiên.
“Là khôi lỗi, hơn nữa còn là mười cái Thiên Tôn viên mãn khôi lỗi.” Nguyệt Vô
Song đôi mắt co rút nhìn lấy mười người phía trên ngọn đồi trầm trọng nói. Nếu
thật đánh nhau thì nàng không dám chắc mình có thể hay không sống sót mà rời
đi.
Dù sao khôi lỗi tầm đó đều là một cỗ máy chiến đấu, bọn chúng không biết đau,
thân thể cũng thường cứng rắn tới biến thái trình độ, mà nàng bây giờ chỉ là
Địa Tôn viên mãn tầm đó mà thôi, muốn chiến mười cái khôi lỗi là không thể
nào.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn lấy Thiên Y muốn xem hắn phản ứng thế nào, đáng
tiếc, Thiên Y ngoại trừ thờ ơ lạnh nhạt vẻ mặt ra thì không hề có một tia gợn
sóng nào. Nhìn thấy hắn phản ứng như vậy nàng cũng thả tâm xuống, xem ra tên
này cũng có cách để thu phục đám khôi lỗi này.
“Rất dày đặc Thi Ngọc khí tức, xem ra là do Thi ngọc ngoài ý muốn diễn sinh
ra.” Thiên Y nhìn từ trên xuống dưới mười cái khôi lỗi kia rồi nỉ non một
tiếng.
“Là đánh hay là chạy.” Nguyệt Vô Song trong tay trọng thước lấy ra ngước nhìn
mười khôi lỗi kia không sợ hãi hỏi, có lẽ nàng sẽ kiêng kỵ nhưng nàng chưa
từng sợ hãi qua bất kỳ thứ gì, có lẽ đây cũng là lý do Thiên Y truyền cho nàng
Chiến Thế Tuyệt Thiên Quyết đi.
Chẳng qua nàng không sợ nhưng không có nghĩa là nàng sẽ ngu ngốc lao vào đánh
một trận chiến không có kết quả, nếu bình thường đánh không lại nàng cũng sẽ
chạy trốn, dù sao có ai ngu ngốc tới nỗi biết rõ là nguy hiểm còn lao đầu vào
lửa đâu?
“Đánh, tại sao không đây?” Thiên Y cười nhạt nhòa chậm rãi nói.
“Chẳng qua ngươi tốt nhất vẫn là đứng xem đi.” Trong tay Hắc Tố lấy ra, quang
mang dập dờn như muốn xua đuổi đi thi khí cùng tử khí trong không gian, Thiên
Y thân hình chớp động rồi lao lên.
“Vậy thì ngươi lên đi.” Nguyệt Vô Song nghe hắn nói cũng không tỏ vẻ gì mà
đứng sang một bên nhìn vào.
“Vù.” Liền tại Thiên Y lao lên lúc, mười cái khôi lỗi cũng lao tới, chúng tay
không xiết chặt lao tới Thiên Y bên kia đánh ra mỗi kẻ một quyền.
Hắc Tố xé rách không gian mà tới, nó mỗi nơi đi qua vạn vật thiếu sót, cây
thước nhìn như bình thường lại có thể chống đỡ thế gian hết thảy mọi thứ.
“Ầm.” Thiên Y một thước hóa kiếm chém ra một kiếm, một kiếm này nhưng hóa
thành mười thức.
“Vù vù.” Mười thức quang mang sáng chói, chúng sắc bén như có thể cắt phá hết
thảy, đại địa theo mười thức xuất hiện mà bị chém sâu xuống.
Liền tại sát na này, mười quyền của mười khôi lỗi lao nhanh tới, chúng như
mang theo vạn quân lực lượng, quyền thế đủ khuynh đảo không gian lao tới.
“Ầm ầm.” Từng tiếng nổ vang lên, mười quyền đầu vậy mà trực tiếp ngạnh sanh
đánh nô mười thức, chúng dựa thế không dừng lao tới Thiên Y rồi dùng hết toàn
lực oanh sát mà tới.
Thiên Y thấy thế cũng không biết sắc, thân hình chớp động, Hắc Tố biến to lên
thành một bức tường ngăn trở trước mặt hắn.
Tại Hắc Tố biến to thành một bức tường lúc nó như là một vệt ngăn cách Thiên
Địa tường thành, có nó tại không gì có thể tổn thương được Thiên Y.
“Ầm.” Từng tiếng như sắt thép va chạm, mười quyền đầu trực tiếp đánh vào bức
tường sắt do Hắc Tố biến thành.
Khôi lỗi quyền đầu tuy mạnh nhưng tại Hắc Tố sức phòng thủ phía dưới nhưng
không thể làm nó rung động dù chỉ một chút.
Nhìn thấy kết quả lúc Thiên Y cũng không bất ngờ, dù sao Hắc Tố lực công kích
tuy không mạnh tới nơi nào nhưng lực phòng thủ lại là không gì có thể phá, hắn
thu nhỏ lại Hắc Tố, liền đang tiến tới đánh ra một chiêu lúc hắn ánh mắt hiện
lên một tia ngoài ý muốn.
Chỉ thấy mười cái khôi lỗi kia không biết từ lúc nào đã dung hợp thành một cái
khôi lỗi hoàn toàn mới.
Nó có ba đầu sáu tay, thân hình cao to tới năm trượng, hai tay trên có lấy
từng cái móng vuốt quang mang lóe sáng, nhìn tới thẳng khiến lòng người phát
lạnh.
Khí thế của nó theo đó tăng lên một tầng thứ mới, nếu nói bây giờ và trước đó
chúng đều là Thiên Tôn viên mãn thì bây giờ chúng cảnh giới vẫn là như vậy,
nhưng sự khác biệt là chiến lực.
Chúng bây giờ đứng đấy nhưng lại khiến người cảm giác như chỉ cần thân hình
khẽ động là có thể phát ra trăm vạn quân lực lượng, tốc độ, phòng thủ theo đó
tăng lên một tầng mới.
“Lại còn có thể dung hợp.” Thiên Y có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không phải
giật mình nói nhỏ.
“Ầm.” Liền tại chúng dung hợp xong lúc, một quyền khuynh đảo thiên địa đánh
tới, quyền đầu mạnh mẽ như có thể đánh sập Cửu Châu, đồ sát Bát Hoang.
Quyền chưa tới nhưng Thiên Y đã cảm thấy như có một tòa Thái Sơ Thần Phong
đánh ập mà tới, hắn không chần chờ, tay trái một quyền đánh ra ngạnh sanh đón
đỡ quyền đầu kia.
“Phốc.” Một tiếng vang lên, Thiên Y thân hình bị cái kia ba đầu sáu tay khôi
lỗi đánh bay ra xa, trên đường đi nhưng là va chạm qua từng ngọn sơn phong,
cuối cùng ầm ầm va chạm vào một cái bức tường đâu đó.
Nguyệt Vô Song một bên thấy thế sắc mặt đại biến, thân hình không tử chủ được
đi tới chắn tại trước mặt ba đầu sáu tay khôi lỗi kia.
“Không cần tiến tới, ngươi không phải đối thủ của nó.” Khi mà Nguyệt Vô Song
đang định động thủ lúc thì Thiên Y giọng nói vang lên, chỉ thấy nơi xa bụi mù
tán đi, Thiên Y thân hình theo đó hiện ra.
Nhẹ nhàng vỗ đi bụi bặm trên thân, cát đi Hắc Tố, Thiên Y nhất niệm động, thân
hình theo đó xuất hiện trước mặt Nguyệt Vô Song, cái kia tốc độ vẫn là như vậy
không thể để cho nàng bắt được quý tích, tựa hồ hắn từ rất lâu trước đã đứng
tại đó vậy.
“Lui xuống đi, ngươi có ra tay cũng không thể làm được gì.” Thiên Y không quay
đầu lại thờ ơ nói, ánh mắt theo đó tràn ngập hứng thú nhìn lấy khôi lỗi trước
mắt, cái này khôi lỗi nhưng là mạnh vượt qua ràng buộc của Thiên Diệt không
gian, đã hoàn toàn đạt tới Vương Tôn tầm đó.
Thiên Tôn cùng Vương Tôn cảnh giới tuy rằng chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng
sự khác biệt đó là hoàn toàn, bởi vì Hậu Thiên tới Thiên Tôn tầm đó chung quy
chỉ là vừa bước vào tu sĩ cánh cổng, mà Vương Tôn nhưng là đã hoàn toàn trở
thành tu sĩ.
Nguyệt Vô Song khẽ lắc đầu rồi cũng lui về sau đứng đấy quan chiến.
“Giờ thì một trận chiến thực sự đi.” Thiên Y ánh mắt hiện lên một tia ý cười,
lần này hắn không định sử dụng lục đại kỹ năng mà là dùng những thứ khác thủ
đoạn để đối chiến.
“Đôm đốm.” Liền tại hắn vừa dứt lời lúc, trên đầu Thiên Y Chiến Cung theo đó
xuất hiện, ba vòng Chiến Cung quang mang rực rỡ như có thể soi sáng thiên địa,
xua tan đi quỷ khí cùng thi khí trong không gian.
Theo ba vòng Chiến Cung xuất hiện Thiên Y thân thể lực lượng, tốc độ cùng sức
phòng thủ lập tức tăng lên một đẳng cấp hoàn toàn mới.
“Phốc.” Liền tại ba vòng Chiến Cung xuất hiện lúc, Thiên Y một chưởng đánh ra,
một chưởng như Ngũ Chỉ Sơn có thể trấn áp vạn vật mang theo quỷ dị quý tích
lao tới cái kia ba đầu sáu tay khôi lỗi.
“Vù.” Đối diện một chưởng kia, khôi lỗi thân hình lách ra tránh thoát một
chưởng, chỉ nghe phía sau nó ầm ầm từng tiếng vang lên, cả ngọn đồi bị một
chưởng kia trực tiếp đánh nát tan thành từng mảnh.
Khôi lỗi thân hình bay lên, trong tay nó không biết từ bao giờ xuất hiện lấy
một trọng chùy, nó khẽ dơ lên rồi đập xuống một cái, theo đó không gian bỗng
dưng trở nên kìm nén, cả thời gian theo đó như bị đập nát thành từng khúc.
Đại địa theo trọng chùy này gỗ xuống mà bắt đầu ầm ầm lún xuống, thao thiên tử
khí bạo động cuốn lấy trăm dặm thời không.
Thiên Y thân hình phi hành tránh né rồi một chưởng đánh ra.
Chưởng lực mang theo vô biên nguyên lực, một chưởng này xuất hiện lúc quang
mang sáng chói, đầy trời phù văn bay tán loạn thời không, hư không cũng vì đó
một mảnh rung động.
“Cheng.” Một tiếng, cái kia khôi lỗi trong tay trọng chùy nghiêng một bên đón
đỡ một chưởng kia, dư uy mạnh mẽ ập tới khiến nó thân hình không thể không lui
sau mười bước.
Thiên Y dựa thế không buông, thân hình lại chớp động, một chưởng hóa trảo lao
tới, trảo quang quang mang rực rỡ, một trảo này xuất ra lúc không gì có thể
thoát khỏi, tại một trảo này phía dưới thiên địa tựa hồ cũng không thể thoát
khỏi lòng bàn tay của nó.
“Ngao.” Khôi lỗi miệng rộng hét lớn một tiếng giống như giã thú gầm thét, nó
dồn sức vào bên trong trọng chùy, một chùy đập ra, cả không gian theo đó phát
ra từng tiếng rắc rắc như sắp bị đánh vỡ.
Xung quanh mười dặm đại địa theo đó ầm ầm vỡ nát thành một cái thâm uyên, xa
xa Nguyệt Vô Song nhưng phải không ngừng tránh né mới không bị dư uy ảnh
hưởng.