Hành Hạ Vương Tùng


Người đăng: luitan12

“Phốc.” Vương Tùng thân hình đang lao tới bỗng nhiên biến mất tại chỗ, hắn là
như vậy giống như vô căn cứ biến mất, tựa hồ hắn vốn chưa từng xuất hiện tại
địa điểm trước mặt vậy.

Theo hắn biến mất lúc không gian theo đó bạo động, tất cả linh khí, nguyên
khí… giống như bị cái gì đó dẫn gọi, chúng tụ hợp lại với nhau rồi hình thành
một cái chiến kích dài chừng hai mươi trượng, to tới năm trượng khoảng chừng.

Theo nó xuất hiện lúc từng cỗ bén nhọn khí thế ùa ập cả không gian, đứng xa xa
Nguyệt Vô Song chỉ càm thấy toàn thân không dễ chịu, tựa hồ có cái gì đó cực
kỳ nhỏ kim châm đang đâm tới người nàng vậy.

“Keng.” Chiến kích khẽ rung động, nó lấy tốc độ tuyệt luân lao tới Thiên Y như
muốn đinh giết hắn tại đại địa, không gian lập tức hiện ra một vệt quang mang.

Một kích hoành Cửu Châu, bén nhọn khí thế như muốn đâm thủng tất cả.

Thiên Y nhìn lấy một kích kia cũng không động cái gì tay chân, hắn một tay nắm
lấy cổ Lăng Tuyền, một tay nắm lấy Ma Ảnh, thân hình từ đầu tới cuối cũng
không hề động đậy.

Chỉ là dù hắn không động đậy chút nào nhưng chiến kích kia lại không đâm tới
hắn được, tựa hồ ở giữa hắn và chiến kích luôn có một khoảng cách nhất định
vậy.

Bên ngoài Nguyệt Vô Song cùng đối diện Lăng Tuyền chỉ cảm thấy hoàn cảnh cực
kỳ quỷ dị, rõ ràng cái kia chiến kích đang đâm tới với tốc độ cực kỳ nhanh, mà
Thiên Y nhưng đang đứng im đấy.

Nhưng dù hắn đứng im thì chiến kích lại không thể đâm trúng, cứ mỗi lần nó sắp
đâm tới một thước gần với Thiên Y lúc là Chiến kích lại lệch đi sang một hướng
khác, tiếp đó nó lại quay đầu đâm tới, nhưng lần này vẫn là như vậy, đi tới
một thước phạm vi quanh Thiên Y là lại lệch đi, đây là một cái cảm giác cực kỳ
quái dị mà không thể giải thích được.

Thiên Y lần này nhưng là sử dụng Không Luân kỹ năng một trong Không Gian Song
Song.

Khi hắn sử dụng Không Gian song song lúc, hắn và chiến kích kia nhưng là ở
cùng một đường nối song song, mà khi ngươi bị hắn đặt ở một không gian song
song lúc ngươi vĩnh viễn sẽ không thể đánh trúng hắn.

Cái này cũng giống như hai người chạy trên một con đường song song, bọn họ dù
có chạy nhanh tới bao nhiêu, có đi xa bao nhiêu thì hai người vĩnh vĩnh sẽ
không chạy chung một con đường, cả hai vĩnh vĩnh không có điểm nối, đó là định
luật hay còn gọi là vận mệnh không thể thay đổi.

Loại này thủ đoạn còn ghê gớm hơn cả thời gian cùng không gian khoảng cách,
bởi vì một khi khởi động thì Thiên Y vĩnh viễn không thể bị đánh trúng được.

“Yếu quá, ngươi quá yếu, thật khiến ta thất vọng đây.” Thiên Y nhìn lấy Chiến
kích kia khẽ thất vọng lắc đầu.

Tay phải Ma Ảnh một kiếm đơn giản vung ra, một vầng quang mang lập tức bay ra
chém về chiến kích do thiên địa nguyên khí hình thành kia, tại một vầng quang
mang này phía dưới, thời gian tuyến, không gian tuyến, tất cả đều lộ ra trước
mặt nó yếu điểm.

Một kiếm đơn giản nhưng là trực tiếp chém nát chiến kích, mà theo chiến kích
biến mất lúc, Vương Tùng thân hình lập tức lộ ra, hắn còn chưa kịp phản ứng
nhưng lại bị một kiếm quang chém bay ra xa.

“Vương Tùng.” Lăng Tuyền nhìn thấy Vương Tùng lại bị chém bay khuôn mặt hoa
dung thất sắc hét lớn một tiếng, đôi mắt đỏ chót, nước mắt theo đó rơi tích
tích.

Nàng và Vương Tùng từ nhỏ lớn lên, tuy rằng bây giờ mỗi người một môn phái
nhưng tình cảm vẫn là như trước, cho nên khi thấy người thương bị trọng thương
lúc nàng hối hận rồi.

Hối hận vì không nên trêu trọc Thiên Y, hối hận vì không nên tới đây.

Chỉ là nàng không biết, từ lần Thiên Y thấy Vương Tùng lúc hắn vận mệnh đã bị
chú định nằm trong tay Thiên Y.

Bởi vì hắn là kẻ sở hữu một trái tim mà Thiên Y từng tìm kiếm rất nhiều lần.

Thiên Cổ Ma Tâm, là nó, một trái tim đại diện cho Tà Ác, Hắc Ám.

Thiên Cổ Ma Tâm có thể khiến cho người nắm dữ có lấy chiến lực không thể tưởng
tượng được, người có được nó nhưng có thể điều khiển mặt trái sức mạnh.

Có thể nói, kẻ sở hữu Thiên Cổ Ma Tâm chẳng khác nào sở hữu Thiên Luân giống
như Thiên Y vậy, cái này còn chưa nói tới nó còn có nhiều công dụng khác.

Mà Thiên Y tại sao lại muốn cái này Thiên Cổ Ma Tâm, cái này tất nhiên là vì
muội muội Lạc Y Nhiên của hắn.

Muội muội hắn Lạc Y Nhiên, cũng là một kẻ nắm dữ một trái tim không kém gì
Thiên Cổ Ma Tâm là Thiên Mệnh Nguyên Tâm.

Chỉ tiếc, Thiên Mệnh Nguyên Tâm nhưng là một con dao hai lưỡi, nó có thể mang
lại cho người có được sức mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng đổi lại là
phải dùng sinh mệnh để duy trì.

Kẻ có được nó sẽ bị hút đi sinh mệnh để làm năng lượng cho Thiên Mệnh Nguyên
Tâm, mà loại này hút đi nhưng là sinh mệnh bản nguyên, sau này dù Lạc Y Nhiên
có trở thành vĩnh sinh thì một khi bị hút đi sinh mệnh bản nguyên vậy cũng
không thể thoát được một kiếp.

Mà muốn phá giải cái này nguyền rủa nhưng phải tìm Thiên Cổ Ma Tâm mới có thể
thoát được, Thiên Cổ Ma Tâm là Âm, Thiên Mệnh Thánh Tâm nhưng là Dương, cả hai
phải dung hợp cùng nhau thì nàng mới có thể sống tiếp.

Cũng chính vì vậy, thiên địa ban sơ tới giờ, chỉ cần có hai loại “Tâm” này
xuất hiện một lúc thì hai người sở hữu nó đã chú định phải có một người ngã
xuống để người tiếp theo sống tiếp.

Năm đó Thiên Y từng lật tung Chư Thiên Vạn Vực, thậm chí không tiếc người đời
thóa mạ đồ sát vạn linh để tìm kiếm Thiên Cổ Ma Tâm, chỉ là kết quả cuối cùng
nhưng là thất vọng mà về.

Hôm nay, khi tìm được thứ hắn vẫn tìm bấy lâu nay lúc thì làm sao có thể bỏ
qua được đây?

Mà đối với việc hành hạ Vương Tùng thế này thì hắn cũng không có một tia
thương hại, ai bảo hắn là kẻ sở hữu Thiên Cổ Ma Tâm đây? Vì muội muội có thể
sống tiếp, hắn làm một kẻ ác độc thì có làm sao đây?

Vương Tùng máu me đầm đìa gắng gượng đứng dây, hai chân hắn nhưng run rẩy như
bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, chỉ là dù vậy hắn cũng không từ bỏ, bước chân
lảo đảo tiến tới như muốn đánh tiếp vậy.

Nhìn hắn chân tình như vậy, dù là trong mắt không có chúng sinh như Nguyệt Vô
Song cũng cảm thấy đau lòng chứ đừng nói gì tới Lăng Tuyền.

“Xem ra nàng đối với ngươi rất đặc biệt nha, như vậy nếu ta giết nàng đây,
liệu ngươi có thể hay không chân chính thức tỉnh thứ kia.” Thiên Y khóe miệng
nổi lên một đường cong tàn nhẫn, lần trước gặp mặt không cảm nhận được là vì
Vương Tùng còn yếu, bây giờ hắn đã mạnh lên, Thiên Cổ Ma Tâm khí tức theo đó
tràn ra cho nên có thể nhận biết.

Mà Thiên Cổ Ma Tâm muốn tiến hóa vậy thì phải không ngừng bị trùng kích cùng
cần rất nhiều ngoại lực tác động.

“Xem ra hôm nay ta lại phải làm một tên đồ tể rồi.” Âm thầm lắc đầu, Thiên Y
ánh mắt nhìn về đang thống khổ Lăng Tuyền một cái. Người sau cũng là như vậy
thù hận nhìn lấy hắn, Thiên Y cũng không để ý nàng thù hận ánh mắt, bàn tay
khẽ dùng lực bóp lấy cổ nàng.

“Rắc rắc.” Tại hắn bóp cổ phía dưới, Lăng Tuyền sinh mệnh giống như yếu đuối
không chịu nổi trực tiếp bị mất đi sinh mệnh, máu tươi theo đó từ miệng trào
rả rơi xuống đại địa.

“Không.” Vương Tùng nhìn thấy Thiên Y bóp nát cổ họng của Lăng Tuyền lúc tâm
tình bỗng nhiên trở nên phẫn nộ hơn bao giờ hết, hắn thân hình cứ như vậy đứng
đơ ra như không thể tiếp nhận sự thật này.

“Ha ha ha.” Vương Tùng đứng im một lúc sau bỗng nhiên như điên như tố cười ha
ha, tiếng cười trong nói không hết bi thương cùng thù hận.

“Thình thịch.” Liền tại sát na này, một thanh âm cực kỳ nhỏ vang lên, nó nhỏ
tới khi vang lên lập tức bị tiếng cười của Vương Tùng lấn áp.

Chỉ là dù vậy thì vẫn luôn chú ý Vương Tùng là Thiên Y nghe được, hắn đôi mắt
lập tức hiện lên một tia ý cười.

“Thình Thịch.” Thanh âm càng ngày càng lớn, dần dần, cả thiên địa đều phải rên
rỉ tại thanh âm này phía dưới. Chẳng biết lúc nào, Vương Tùng hai mắt bỗng
nhiên chuyển hóa thành hoàn toàn màu đen.

Hắn giờ khắc này, không có bi thương, không có thù hận, có chăng cũng chỉ là
bình tĩnh, nó bình tĩnh tới thiên địa cũng phải kêu than.

Quanh thân hắn ma khí bỗng nhiên ùa ra như muốn phá tan cái này Thiên Địa, hủ
tan đi tất cả vạn linh trong trời đất.

“Ngao.” Một tiếng thật lớn như vạn ma bên trong Vô Gian Địa Ngọc gào thét vang
lên, quanh thân Vương Tùng ma khí đan xen thành một cái hư ảnh tràn ngập ma
khí, sau lưng nó nhưng là một đôi Ma Sí có thể che đậy thương thiên.

Theo cái hư ảnh này xuất hiện lúc thiên địa nhịp điệu đều chậm một nhịp, một
cỗ bá tuyệt thiên hạ, thề đồ sát chúng sinh tản mát mà ra, vạn vật theo đó
bỗng nhiên kìm nén lạ thường.

“Phốc.” Nguyệt Vô Song thân hình không cam lòng nhưng lại bất đắc dĩ quỷ xuống
trước cái hư ảnh kia, nàng nhìn lấy cái kia hư ảnh kèm theo một tia sợ hãi mà
hưng phấn như đang có cái gì đó trong huyết mạch muốn thức tỉnh đi ra cùng đọ
sức với hư ảnh.

“Ầm ầm.” Nguyệt Vô Song máu huyết bỗng nhiên sôi trào, cả khuôn mặt nàng đỏ
lên, hai mắt vô cùng vô tận chiến ý phóng lên tận trời cao, Chiến Thế Tuyệt
Thiên Quyết điên cuồng vận chuyển, nàng thân hình rắc rắc, mặc kệ vô cùng vô
tận áp lực kia gắng gượng đứng dậy.

Thiên Y cũng không chú ý xung quanh mà thờ ơ nhìn lấy cái kia hư ảnh, tâm tình
theo đó bình tĩnh lại.

Hư ảnh cũng như cảm nhận được cái gì, nó quay đầu nhìn tới Thiên Y.

Bốn mắt nhìn nhau, kẻ trước thờ ơ, kẻ sau ma khí thao thiên như muốn nuốt
chửng đối phương.

Liền tại sát na này, khi hư ảnh ma khí thao thiên muốn động thủ lúc nó lập tức
từ bỏ ý định, ánh mắt mê mang mà kinh hãi nhìn lấy đôi mắt của Thiên Y.

Thiên Y đôi mắt hai vết rách sâu trong bỗng nhiên bay ra mười chín điểm chấm
nhỏ rồi dung hợp vào hai mắt.

Chỉ thấy hắn hai mắt có một cái đồ án cực kỳ kỳ lạ, mắt trái ở giữa nhưng là
một vết rách, xung quanh nó có lấy chín cái điểm trắng nhỏ vờn quang xoay tròn
lấy nó, nhìn tới âm u mà tà ác, trên nó toát ra một cỗ đủ kinh sợ chư thiên,
tựa hồ nó có thể chưởng khống sinh tử của bất kỳ ai.

Mắt phải hắn nhưng là hai có mười điểm nhỏ màu đỏ, ở giữa cũng có lấy một vết
rách, chúng cũng giống như mắt trái điên cuồng xoay tròn, trên nó nhưng toát
ra một cỗ nóng liệt như có thể phần thiên, tại đôi mắt này phía dưới mọi thứ
trở nên tẻ nhạt, tựa hồ chúng sinh hay thiên địa tại con mắt này phía dưới bất
quá cũng chỉ là như vậy thôi.

Đây là hai con mắt mà bất kỳ ai nhìn vào đều không ức chế được sợ hãi, chúng
tựa hồ đại diện cho thiên địa này hết thảy vậy, không gì có thể phản kháng!

“Là đôi mắt đó, không thể sai được. Vạn thế luân hồi, nhân sinh như mộng, thật
không ngờ truyền thuyết là có thật.” Hư Ảnh âm thanh như sấm vang vang vọng
đất trời, nó nhìn lấy đôi mắt của Thiên Y tràn ngập kinh hãi.

Người khác có lẽ không biết Thiên Y đôi mắt này đại diện cho cái gì nhưng nó
lại quá rõ ràng, đó là một đôi mắt có thể làm được tất cả, kẻ sở hữu nó một
đời đã chú định phải làm đại sự người.

“Thôi thôi, Thiên Cổ Ma Tâm chung quy vẫn là thất bại, hi vọng ngươi có thể
thành công.” Hư ảnh đôi mắt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, nó khẽ than một tiếng
rồi tan biến trong thiên địa.

“Phốc.” Vương Tùng theo hư ảnh biến mất mà ngã quỵ xuống đất, chỉ là dù vậy
thì hắn cũng không từ bỏ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lấy thi thể của Lăng
Tuyền.

Thiên Y thu hồi đồ án trong mắt, đây có lẽ là bí mật lớn nhất của hắn, lần này
nếu không phải vì bất đắc dĩ thì hắn cũng không nguyện ý dùng tới nó.

“Phẫn nộ sao?” Thiên Y ánh mắt thu hồi rồi nhìn lấy Vương Tùng thờ ơ hỏi.


Tàn Thiên - Chương #26