Cầu Hôn?


Người đăng: luitan12

Đi trong rừng rậm, cây cối um tùm, nguyệt quang xuyên qua từng cái khe lá mà
chiếu rọi xuống lấy đại địa.

Đi trong rừng, Thiên Y hai tay bế Huyền U đi về phía gian nhà gỗ.

Trải qua hôm nay, hắn trong lòng đã quyết định quên đi chuyện của Yêu Chủ Yêu
Băng. Giờ khắc này còn lại cũng chỉ là một cái Huyền U mà không phải Yêu Băng.

Chỉ là, sau này nếu như nàng thật sự hồi phục lại trí nhớ mà muốn đối đầu với
hắn mà nói, Thiên Y có lẽ sẽ đại nghĩa diệt thân giết nàng.

Thâm tâm trong có lẽ sẽ đau lòng, có lẽ sẽ không nỡ!

Nhưng mà, hắn sau lưng nhưng là còn thân nhân, hắn phải sống để bảo vệ bọn họ,
nếu nàng lạc lối muốn cùng hắn đối đầu mà nói, hắn vẫn sẽ như năm đó không do
dự một kiếm giết nàng.

Có lẽ sẽ có người nói Thiên Y tàn nhẫn cùng vô tình, nhưng hắn không thể làm
thế, bởi vì nếu Huyền U thật sự thức tỉnh trở thành Yêu Chủ Yêu Băng mà nói,
thì đó sẽ là một cái đại uy hiếp.

Cái này uy hiếp hắn có lẽ không thèm quan tâm, thậm chí không thèm nhìn, nhưng
mà hắn thân nhân lại khác, chính vì thế hắn phải vì thân nhân, gia tộc… của
mình nên không thể không kết thúc sinh mệnh của nàng.

Tất nhiên, trong này là nếu nàng thức tỉnh lấy Yêu Chủ Yêu Băng làm chủ ý thức
mới làm vậy, còn nếu nàng ( Huyền U ) làm ý thức chính thì hắn sẽ không ra
tay.

“Thiên Y đại ca.” Một giọng nói yếu đuối vang lên trước mặt, Huyền U cũng
không biết từ lúc nào đã tỉnh. Nàng mơ mơ màng màng nhìn xung quanh rồi nhìn
Thiên Y.

“Tỉnh rồi sao.” Thiên Y nhìn nàng nói nhỏ.

“Ta tại sao lại ở đây, không phải đang đi tìm bảo tàng hay sao?” Huyền U đầu
óc có chút u mê nhìn hắn nghi hoặc hỏi.

Thiên Y khóe miệng co giật, bây giờ là lúc nào rồi còn nghĩ tới bảo tàng gì
đó, ngươi không biết vừa rồi nếu không có ta thì ngươi đã chết trong tay hai
cái bóng kia rồi sao.

Chỉ là hắn biết nàng thật không nhớ gì, cho nên nói: “Bảo tàng đã cho hai
người kia.”

“Được rồi, ta đưa ngươi trở về Huyền Băng chỗ ở.” Trong lòng rất là bất đắc dĩ
với Huyền Băng, con gái nhưng nửa đêm chưa về cũng không thèm tìm, cũng không
biết nàng trong đầu nghĩ cái gì.

Kỳ thật cái này cũng không trách Huyền Băng, theo nàng nghĩ tại sơn phong nơi
nàng ở vốn dĩ không có người được, cho nên mới mặc kệ Huyền U chạy lung tung.

Dù sao nàng nhưng sống ở đây, cho nên biết tại đây không có dã thú gì, hơn nữa
một cái năm tuổi nha đầu có thể chạy bao xa chứ, nếu thật gặp nguy hiểm thì
nàng sẽ cảm ứng được, tới lúc đó đi ra cũng không muộn.

“Ta buồn ngủ, hay là ngủ cùng Thiên Y đại ca đi.” Huyền Băng không tình nguyện
noi nhỏ, nói xong cũng mặc kệ hắn rồi ngủ thiếp đi.

Thiên Y cũng không từ chối, một cái nha đầu năm tuổi mà thôi, ngủ chung cũng
sẽ không ai nói cái gì. Hắn bế nàng trở về phòng rồi đặt lên dường, hai tay
tháo nàng giày rồi lấy ra một tấm chăn đắp cho nàng sau đó tìm một góc trong
phòng ngồi xuống tu luyện.

Hắn còn có quá nhiều chuyện phải làm, mà những chuyện đó đều cần sức mạnh, cho
nên hắn chỉ có thể tăng lên tốc độ tu luyện một chút.

…….

Sáng sớm, mây mù che khuất đỉnh đầu sơn phong làm cho ánh mặt trời không thể
chiếu xuống.

Bên trong căn phòng, đang ngồi đấy Thiên Y bỗng nhiên tỉnh lại, hắn nhìn về
hướng Huyền U nơi, chỉ thấy nha đầu này tư thế đã là đầu chuyển hướng tới
chân, chân chuyển hướng tới đầu, tấm chăn lúc tối hắn đắp đã bị nàng vò vò lộn
xộn hết cả lên.

Thiên Y có chút buồn cười nhìn nàng, rốt cuộc có bao nhiêu tật xấu mà nha đầu
này không lộ ra nữa đây.

Bình thường nàng mãi mãi là đáng yêu cái đuôi của Thiên Y, bây giờ khi ở chung
một đêm lúc mới phát hiện nàng kỳ thật rất là… lố…

“Dậy, dậy.” Thiên Y đi tới lắc lắc lưng nàng vài cái cho nàng tỉnh.

“Ngủ một chút nữa đi.” Huyền U giọng nói nho nhỏ vang lên.

“Mặt trời đã mọc tới mông rồi.” Thiên Y không cho nàn ngủ tiếp tục thúc dục,
trẻ nhỏ phải học cách tự lập, không thể để nàng thói quen ngủ nướng được.

Huyền U mơ màng tỉnh lại căm tức nhìn Thiên Y, không có cái gì buồn bực hơn
khi đang ngủ bị người đánh thức.

Thiên Y nhìn nàng lơ đãng, cúi người xuống lấy đôi giày của nàng rồi xuyên cho
nàng, cái này động tác là như vậy tự nhiên tự tại.

Năm đó lúc nhỏ hắn cũng thường làm vậy cho muội muội mình, bây giờ nàng đã lớn
nên cũng không có cơ hội…

Huyền U đi tới tìm cái gì gì đó đó rửa mặt, súc miệng… rồi quay đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, trở lại dáng tươi cười, còn đâu căm tức lúc
vừa tỉnh ngủ.

“Aaa.” Bỗng nhiên, Huyền U như nhìn thấy cái gì kinh khủng sự tình hét lớn một
tiếng, theo đó nàng chạy tới tấm gương rồi nhìn lấy mái tóc đã biến thành
tuyết trắng của mình.

“Thiên Y đại ca, tóc của ta tại sao lại đổi thành màu trắng.” Nhìn nhìn một
lát, vốn đang kinh hoảng Huyền U bỗng nhiên quay đầu cười hì hì nhìn hắn.

Nàng nhìn thế nào đều rất hợp với mình, cảm giác mình càng thêm xinh đẹp, càng
thêm đáng yêu….

Cảm giác kinh hoàng theo đó cũng biến mất một mảnh.

“Đây là ngủ nướng nhiều nên tóc mới chuyển thành màu trắng.” Thiên Y nhìn nàng
có vẻ không thương tâm nên ánh mắt lập lóe không nói chuyện đêm qua mà trêu
đùa nàng nói.

“Hừ hừ, nếu biết trước như vậy thì ta lúc trước thường ngủ nướng là tốt rồi.”
Huyền U cũng không nhận ra hắn trêu đùa mà tin là thật nên gật gù đắc ý nói.

Thiên Y có chút im lặng nhìn nàng, trẻ nhỏ, luôn là rất khó nhận ra người khác
đang trêu đùa mình sao?

“Tốt rồi, đi gặp mẹ ngươi đi, nàng hẳn là đang đi tìm ngươi đi.” Thiên Y bất
đắc dĩ nhìn nàng nói rồi đi ra khỏi phòng.

Hai người vừa đi ra khỏi phòng lúc, đã thấy một luồng chiến ý cuồn cuộn ập vào
mặt, ánh mắt không tự chủ được nhìn tới bên gian phòng Nguyệt Vô Song.

Sáng sớm, đã thấy Nguyệt Vô Song khuôn mặt chiến ý nhìn lấy một nam tử ở trước
mặt, một bên Huyền Băng thì nhàn nhã đứng đấy như xem trò vui đồng dạng.

Ở đối diện hai nữ, là một cái nam tử khuôn mặt thanh tú, khí cương nghị mà dệu
khí, chỉ thấy nam tử bây giờ cũng là một mặt ngao ngán nhìn lấy Nguyệt Vô Song
phía trước, tựa hồ đang rất đau đầu vì cái gì đó sự việc vậy.

“Có đánh nhau sao.” Huyền U nhìn thấy tình hình có vẻ mùi thuốc súng lập tức
hưng phấn la lên rồi chạy nhanh tới bên kia làm khán giả xem cuộc vui.

Thiên Y nhìn mấy người dáng vẻ cũng là đi tới.

“Nương.” Huyền U tóc trắng chạy tới nhìn Huyền Băng la một tiếng rồi nhảy lên
ôm cổ nàng hôn một cái.

“Tối qua tại sao không về nhà ngủ.” Huyền Băng một mặt lạnh lùng nhìn nàng.
Khi thấy con gái tóc đen đã chuyển thành tóc trắng lúc nội tâm cũng rất giật
mình, nàng ẩn ẩn đoán được cái gì đó nhưng không nói, ánh mắt theo đó nhìn về
Thiên Y.

Thiên Y đi tới nhìn nàng sau đó truyền âm nói một ít chuyện cho Huyền Băng yên
tâm.

Huyền Băng sau khi nghe sau cũng là âm thầm thả tâm, đối với tính cách của
Thiên Y nàng vẫn hiểu một chút, hắn nếu đã nói như vậy thì nàng cũng đành đè
xuống chuyện này, trở về hỏi Huyền U rồi tính cũng được.

“Lôi Dương, ngươi muốn cưới ta cũng được, nhưng với điều kiện ngươi phải đánh
thắng ta.” Nguyệt Vô Song thấy Huyền U tóc trắng cũng có chút nghi hoặc, vốn
đang định hỏi thì gặp Huyền Băng ánh mắt nên im lặng lại nhìn về nam tử chiến
ý vô song nói.

“Ta…” Nam tử tên Lôi Dương muốn nói cái gì nhưng cuối cùng đành một mặt bất
đắc dĩ nhìn Huyền Băng muốn nàng giải vây.

“Đã sư phụ ngươi muốn ngươi cầu hôn Vô Song vậy thì ngươi hãy đem ra bản lĩnh
đi.” Huyền Băng một bên lạnh lùng nhìn hắn nói.

“Làm sao vậy.” Thiên Y đi tới bên cạnh Huyền Băng tò mò hỏi nhỏ.

“Tên kia sư phụ muốn hắn cùng Vô Song thành thân.” Huyền Băng chậm rãi kể lại
sự việc.

Hóa ra, tại rất lâu trước, Huyền Băng cùng một nam tử từng là ý trúng nhân của
nhau, cả hai đều yêu nhau, vốn nghĩ rằng cả hai sẽ cưới nhau nhưng sự đời lại
luôn là ngoài ý muốn.

Huyền Băng trong một lần đi vào một cái di tích mà vô tình mang thai Huyền U,
sau chuyện này nàng nhưng lại đi nói với nam tử kia.

Mà nam tử kia đối với nàng mang thai Huyền U là một sự việc vô tình cũng tin
tám phần. Nhưng mà hắn bản thân là nam nhi, bạn đời của mình bỗng nhiên vô căn
cứ mang thai nên thâm tâm luôn có chút khúc mắc.

Nam nhân mà, ngươi hiểu!

Chính vì khúc mắc này, quan hệ của hai người dần dần xa nhau, nhưng mà xa nhau
một thời gian sau, nam tử kia tựa hồ không cam lòng bỏ nàng, cái này giống như
là ăn thì không được, nhưng bỏ thì đáng tiếc ý tứ…

Chính vì thế, để đền bù tiếc nuối, nam tử kia lựa chọn một cái đệ tử để làm
truyền nhân.

Mà qua đi mấy năm, nam tử kia đệ tử đã có chút thành tựu, cho nên hắn phái đệ
tử của mình đi tới đây để cùng đệ tử của Huyền Băng là Nguyệt Vô Song cầu hôn.

Mục đích tất nhiên là đền bù tiếc nuối!

Kỳ thật, hai người đều vẫn luôn rất yêu nhau, nhưng mà vì năm đó lỡ miệng… xa
cách nhau… nên bây giờ ai cũng không thả xuống bộ mặt để đi gặp nhau, cho nên
mới có tình huống như bây giờ.

Thiên Y nghe xong cũng là một bộ sinh không thể luyến, vốn nghĩ hắn cùng Huyền
U kẻ thù đi cùng nhau đã là chuyện rất hiếm gặp, nhưng bây giờ lại có một sự
tình máu chó hơn xuất hiện, hắn thật có chút không biết nói gì với ba cái nữ
nhân cực phẩm này…

À nhầm, hai nữ nhân cùng một nữ hài!

Lôi Dương bên kia cũng là một mặt xoắn xít, hắn như đánh thắng Nguyệt Vô Song
thì có thể cưới nàng làm vợ, nhưng vấn đề là hắn đã có nữ nhân, mà cái kia nữ
nhân nhưng là một con sư tử cái, nếu nàng biết hắn hôm nay đi cầu hôn thì sau
khi về nhà không biết có lột xác hắn hay không.

Đổi làm bình thường, nếu hắn chưa có nữ nhân mà nói, đối diện sắc đẹp của
Nguyệt Vô Song thì nói không chừng siêu lòng cũng nói không chừng, nhưng đáng
tiếc hắn trời sinh đã là một người chung tình, cho nên nàng có đẹp tới đâu thì
hắn cũng không dám ăn à…

Mặc dù chuyện một chồng trăm vợ là bình thường ở đại lục này…

Dù sao hắn cũng không phải là hạng người thấy mắt là sáng, vì nữ nhân một
tiếng cười mà thiêu thân lao vào lửa…

Chỉ là, sư phụ mục đích hắn không thể trái, trong lúc nhất thời không biết thế
nào.

Phải biết, hắn như thua thì mất mặt sư phụ, như thắng thì phải cưới nàng, vừa
nghĩ tới hai nữ nhân gặp mặt, một cái như con sư tử rống, một cái như chiến
đấu cuồng nhân đối đầu, hắn đầu sắp trướng thành một quả cầu lớn…

“Có đánh hay không.” Nguyệt Vô Song tiến tới một bước khinh thường ép hỏi.

“Đánh thì đánh.” Lôi Dương hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là quyết định đánh,
chỉ là khi nói xong câu này lúc hắn bộ dáng như là tử sĩ, tựa hồ đã chuẩn bị
cho cái chết của mình, nhưng hắn đây là chuẩn bị cho Nguyệt Vô Song giết hay
là ai giết đây?.

“Không tồi, vậy thì đánh đi.” Nguyệt Vô Song cũng không nói nhảm đi vào trong
sân, trong tay trọng thước lấy ra chỉ về Lôi Dương ý bảo hắn tiến tới.

Khiêu khích, khinh thường, đây là trần trụi khiêu khích cùng khinh thường…

Không thể tha thứ, Lôi Dương cảm thấy trái tim của mình bị nàng động tác tổn
thương, nam nhân tự trọng khiến hắn bất mãn, trong lòng hạ quyết tâm cho nàng
một bài học.

“Nha đầu này nếu thua sẽ không thật cưới người khác chứ.” Thiên Y có chút
ngoài ý muốn nhìn Huyền Băng hỏi.

“Ai biết được, mặc kệ nàng đi.”

Cái này không lương tâm nữ nhân, đệ tử hôn sự vẫn có thể qua loa được, Thiên Y
đối với nàng lời nói lựa chọn không nhìn.


Tàn Thiên - Chương #11