Quân Đội


Người đăng: HacLongBank

Đối mặt với biển zombie nhóm người Dương Tu sợ hãi vô cùng, đừng đùa gặp cảnh
này ai mà không sợ, số lượng zombie ở đây lên tới mấy chục ngàn con cho dù là
1 con voi trưởng thành đều bị xé nát trong tích tắc, nếu không có bom hạt nhân
hoặc Rocket thì đừng lòng tiêu diệt được bọn này.

“Grrr . . Gào . .”

Chiếc xe Rangers được cô giáo Thủy lái với tốc độ 185 km / h điên cuồng lùi về
phía sau cán chết mấy bãi zombie nhưng cũng vì thế mà tốc độ của xe bắt đầu
giảm dần, một số con zombie bám được lên xe gầm thét mở ra miệng máu đối với
ba người Dương Tu ở thùng xe cắn.

Dương Tu hai tay hai khẩu súng lục bắn liên tiếp vào zombie, sọ não vỡ nát,
huyết dịch tung tóe ướt đẫm cả con xe Rangers.

“Dương, không được con xe này sắp không đỡ nổi rồi ngươi mau tìm cách nào đó
đi.” Khi chiếc xe sắp thoát được biển zombie thì cô giáo Thủy hốt hoảng nói
bởi vì xăng của sẽ đã hết, thân xe bị đậm lõm vào vô số chỗ, bánh xe thì cũng
bị đâm xịt.

Trường Nam trực tiếp đạp vỡ kính sau của buồng lái xe chui vào hắn gầm lên dữ
tợn : “Mau tránh ra có Zombie!” Rồi nhanh chóng đè người cô giáo Thủy xuống nã
ba phát súng K54 vào cửa sổ bên cạnh tay lái.

Vừa lúc có một con zombie từ đó xông đầu vào ăn trọn vẹn ba viên kẹo đồng, cả
đầu nổ tung máu me nhuộm đầy khoang xe.

Tiếng súng đạn vang lên ầm ầm qua mười phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng thoát
được khỏi biển zombie nhưng nhóm người Dương Tu vẫn chưa an toàn bởi vì vẫn
còn vô số zombie phía trước gào thét chạy về đây.

Cô giáo Thủy trực tiếp bị màn nát chấn động ngất xỉu làm Trường Nam tặc lưỡi
đem nàng khoác lên trên lưng hì hục cõng chạy ra thùng xe.

“Theo tôi chạy trốn tôi biết vị trí của căn cứ tị nạn Quận Kiến An.” Mark nhìn
đám zombie dữ tợn khát máu mau chóng trầm giọng lôi kéo hết túi đựng thực phẩm
cùng súng đạn chạy vào một con đường.

Dương Tu cũng nhanh chóng nạp đạn cho một khẩu súng trường AK47 đeo lên người
một túi lương thực nho nhỏ kéo theo Trường Nam chạy trốn.

Zombie ở buổi sáng tốc độ cũng khá lề mề nên Dương Tu đám người chạy trốn có
một tí thoải mái trên đường đi tuy có bị bọn zombie chặn lại nhưng 1 – 2 phát
súng đơn giản giải quyết.

Qua một lúc lâu, Mark chạy vào một siêu thị cỡ lớn hô hoán Dương Tu cùng
Trường Nam : “Mau vào đây trú tạm nếu không thể lực cạn kiệt thì đối phó không
nổi bè lũ zombie.”

Nơi này địa hình rộng lớn ít ngõ ngách lại cộng thêm zombie rất đông đúc,
Mark, Dương Tu cùng Trường Nam nãy trên xe Rangers chiến đấu cũng quá mệt mỏi
nếu tiếp tục đi e sợ rằng bị nhóm zombie nữa tấn công thì quả thực thập tử vô
sinh nên Mark lựa chọn một tòa siêu thị cỡ lớn nghỉ tạm.

Dương Tu quay ngoắt nhìn đằng sau từng con zombie rải rác lề mề đuổi theo hắn
cùng Trường Nam, hắn liền yên tâm phóng vào tòa siêu thị này.

Rầm . . Rầm ..

Sau khi đóng lại 2 lớp cửa cách âm của siêu thị Dương Tu cùng Mark hợp lực
khiêng đến bốn cái tấm thép treo đồ gần đó chặn lại cửa đề phòng zombie xông
vào.

Xong việc, ba người thở hồng hộc ngồi xuống, ai nấy mồ hôi tuôn rơi như mưa
mặt đỏ bừng bừng tựa gấc vì quá mệt mỏi thể lực không khôi phục kịp.

“9 giờ rưỡi. . Ròng rã 45 phút. . Núi Thiên Văn cách đây không xa nhưng lại
phải vượt qua biển zombie mẹ nó quả thực khó khăn!” Trường Nam để cô giáo Thủy
trên lưng mình trên một cái ghế bông nhìn lên đồng hồ điện tử lập tức khó chịu
nói.

Núi Thiên Văn cách ba người bọn hắn 1 cây cầu cùng mấy trăm ki lô mét đoạn
đường là tới nhưng khó khăn ở chỗ có biển zombie chặn lại đường đi nếu không
phải mất cỡ gần tháng hoặc tìm được đường tắt thì nhóm người Dương Tu khẳng
định không qua được.

Vì vậy bầu không khí lâm vào yên tĩnh, bọn hắn đều rất muốn đi cứu Phan hiệu
trưởng vì Phan hiệu trưởng là một người tốt còn cho hắn biết vị trí Villa để
lánh nạn nữa nhưng bọn hắn giờ đây phải đem cả mạng sống mình ra đặt cược.

“Nếu vậy mọi người quay về đi để tôi đi cứu Phan hiệu trưởng một mình. .”

Lúc này một giọng êm ái vang lên, cô giáo Thủy nằm trên ghế bông đã tỉnh từ
trước theo dõi tình cảnh của đám người Dương Tu, nàng biết bọn họ khúc mắc nên
thở dài nói.

Phan hiệu trưởng giống như cha ruột của nàng vậy, năm đó nếu không có Phan
hiệu trưởng cưu mang giúp đỡ thì sợ nàng hiện tại lưu lạc ở một xóm chuột nào
rồi vì vậy nàng không thể thấy nguy mà không cứu được đó là nghiêm trọng đả
kích đối với tự tôn của nàng.

“Thôi được rồi cô Thủy không cần như thế chúng ta trước hết nghỉ tại đây một
lát rồi đi đến khu tị nạn Quận Kiến An xin giúp đỡ được chứ?” Mark lúc này
đứng lên nhìn cô giáo Thủy khuyên nhủ.

Hắn vừa suy nghĩ ra cách mới tại sao không đi đến khu tị nạn Quận Kiến An gọi
quân đội bên đó cứu trợ đây, lực lượng của quân đội rất hùng hậu chỉ cần điều
động mấy cỗ xe tăng liền dọn dẹp được biển zombie rồi.

“Vấn đề là họ có chịu điều động xe tăng? Dù sao tình hình trị an bên đó rất
loạn chính phủ đều bị nhân dân đè đánh kia kìa bọn họ làm sao có thể vì cứu 1
người mà hy sinh lớn như vậy.” Cô giáo Thủy lóe lên hi vọng nhưng rất nhanh
dập tắt, chính phủ bên đó tự thân còn lo chưa xong làm sao có thể quan tâm đám
người các nàng đâu này?

Lần nữa bầu không khí lâm vào tĩnh lặng.

Qua một lúc lâu, Dương Tu trong mắt lóe lên vẻ kiên định nói : “Phan hiệu
trưởng chúng ta phải cứu chỉ có ông ấy mới có thể quản lý khu lánh nạn thôi
hình như gần cầu có một bến phà nhỏ bến phà đấy có thể đi thông dưới lòng cầu
chúng ta thử xem sao.”

Hiện tại hắn mới nhớ đến, mấy ngày trước ôn tập môn địa lý thành phố hắn học
thuộc cả một tấm Hải thị bản đồ nên còn nhớ rõ gần cầu có một ngõ đi thông đến
một bến phà nhỏ tên là Đại Ngư, chỉ cần đến nơi đó lên phà liền có thể thông
ra bờ bên kia cầu rồi!

“Thực sự? Vậy tốt quá rồi chúng ta không cần nhờ quân đội cũng có thể cứu được
Phan hiệu trưởng!” Cô giáo Thủy còn đang buồn bã tuyệt vọng nghe thấy Dương Tu
lời nói liền kích động.

Mark cùng Trường Nam cũng đồng dạng tuyệt vọng liền trở thành có hi vọng.

“Hiện tại sắp 10 giờ rồi thời gian hẹn còn 3 tiếng rưỡi nữa chúng ta mau chóng
không thì sẽ muộn mất.” Mark duỗi chân tay vận động nhìn đồng hồ điện tử nói.

Ngay lúc mọi người chuẩn bị đi thì điện thoại di động của Mark đột ngột reng
reng kêu lên.

“Alo ai vậy?” Mark nghi hoặc nhìn số điện thoại suy nghĩ một lúc vẫn bắt máy
hỏi.

“Mày quên bọn tao rồi à? Ha ha, tao nghĩ đổi chút thời gian cứu thằng già kia
nhé 1 giờ đéo có mặt cùng lương thực thì mày sẵn sàng qua đây đem tro cốt nó
chôn đi, ha ha.” Đầu máy bên kìa truyền đến giọng một tên say rượu cười đê
tiện.

Khi nghe câu nói này, bốn người đều nghĩ ngay đến kẻ giam giữ Phan hiệu
trưởng.

“Hừ địa điểm rõ ràng bọn tao sẽ đến đưa đồ tụi mày cho tao gặp Phan hiệu
trưởng.” Mark khuôn mặt phẫn nộ trầm giọng quát lên.

“Ha ha thằng già đấy chức trách cao phết ra đấy, nghe nó nói nè.” Đầu máy bên
kia tên say rượu cười toáng lên rồi hắn quát một tiếng tiểu đệ áp giải Phan
hiệu trưởng đến.

“Anh anh mau chạy đi không cần đến đây đi tới khu lánh nạn Quận Kiến An mau
cho tôi, tìm người tên . . A!”

Phan hiệu trưởng giọng nói gấp gáp truyền đến nhưng vẫn chưa nói hết câu liền
hét thảm một tiếng, tiếng chửi mắng của tên say rượu kia lại vang lên : “Mẹ
thằng già ai cho mày làm thế tin tao đánh chết mày không! Mẹ thằng chó!” Mark
trực tiếp cúp máy, sắc mặt âm trầm.

Dương Tu, Trường Nam, cô Thủy cũng như vậy tức giận cùng sợ hãi. Tức giận vì
bọn cướp hành hạ Phan hiệu trưởng, sợ hãi là sợ bọn chúng sẽ đem Phan hiệu
trưởng làm thức ăn cho zombie.

“Chết tiệt, chúng ta mau đi bến phà Đại Ngư không chần chờ nữa.” Dương Tu gằn
giọng lập tức lên đạn cây súng trường AK47 cùng túi lương thực đeo lưng bắn vỡ
cửa kính xông ra ngoài.

Hiện tại chuyện ưu tiên là đi cứu Phan hiệu trưởng.

Đoàng đoàng! !

Ngay lúc đám người Dương Tu vừa bước ra khỏi siêu thị tiếng súng phía cầu Niệm
thất thanh vang lên rất nhiều kinh động tới vô số con Zombie gào thét lao lên.

Dương Tu nhìn lại bên đó có một đoàn năm mươi người quân đội mỗi người ăn mặc
chỉnh tệ trên tay là đồng loạt súng shotgun M24 bọn họ phía sau còn có năm
người bê vác cự hình rocket.

“Quân đội họ làm gì ở đây?” Trường Nam vừa cầm súng lục K54 1 bên giết zombie
một bên chăm chú theo dõi đoàn quân đội kia nghi hoặc hỏi.

Trông bọn họ vũ trang đầy đủ họ có lẽ muốn thanh trừng khu vực Cầu Niệm nếu họ
thanh trừng được thì Dương Tu đám người có thể dễ dàng qua cầu mà không cần đi
bến phà lâu lắc.

“Đừng hi vọng rồi trừ phi cự hình xe tăng xuất hiện thì mấy người này vô dụng”
Mark nhìn năm mươi lăm người quân binh nghiêm túc xả đạn cùng phân phối chiến
thuật trong lòng khen ngợi nhưng cũng không hi vọng những người này có thể
giết sạch zombie Cầu Niệm đấy.

Hiện tại có thể thấy zombie bốn phía càng ngày càng đông lao về phía bọn họ,
năm người khênh cự hình rocket thời gian de – lay đạn lại chậm chạp lề mề, mấy
chốc sẽ bị quân đoàn zombie vùi dập chết sống.

Rầm rầm..

Năm người phía sau nhận thức tình hình không ổn lập tức phóng ra hai lần liên
tiếp đạn rocket rồi gầm lên đối với những người phía trên cảnh báo : “Rút lui
sang bên phải phía sau sắp bị chặn mau mau. .!” Rồi lập tức phóng thêm rocket
sang phía lũ zombie bên phải nổ ra một con đường trống trải.

Năm mươi quân binh cầm súng trường cũng xả nốt lượt đạn dồn dập thay đạn rồi
điên cuồng lao nhanh sang hướng bọn người Dương Tu.

Bọn zombie kia cũng khát máu gào thét đuổi theo, thoáng chốc con đường lớn phủ
kín zombie điên cuồng đuổi theo 55 quân binh đoàn này.

“Chạy rõ ngu.” Dương Tu thầm chửi mau chóng vác lên AK47 rồi lập tức xoay
người cùng Mark, Trường Nam, cô Thủy đào tẩu.

Nếu không chạy nhanh chỉ sợ không kịp rồi, mấy giây qua đi, 55 người kia không
biết từ đâu lái ra một con cự hình xe công quét ngang bầy zombie phóng nhanh
đường cái.

“Lên đây!” Sau thùng xe mở ra một quân binh da đen đưa tay đối với Dương Tu
đám người hét lớn đồng thời tay kia không ngừng xả đạn phía bầy zombie, rất
khốc liệt.

Dương Tu không chần chừ kéo theo ba người còn lại đồng đều nắm tay rồi dựa vào
quân binh da đen lực lượng an toàn nhảy được lên thùng xe.

Rầm.

Cửa thùng xe đóng lại, bóng đèn bên trong sáng trưng lên, mọi người Dương Tu
kinh ngạc, đây không phải xe chở hàng mà là một căn nhà xe di động nha!

Bên trong đây tiện nghi đầy đủ, bếp gas, giường ngủ, bộ radio cùng tủ lạnh
chứa đựng thức ăn! Đây đúng là thiên đường trong tận thế.

“Các cậu vì sao không đến khu lánh nạn?” Quân binh da đen mệt mỏi uống một
chai nước nhìn chằm chằm Dương Tu nói.

Những người quân binh khác cũng kỳ lạ nhìn bọn họ, dù sao tin tức khu tị nạn
khai thông phát ra đã 24h hơn nữa còn được quân binh đặc chủng phát tán tin
tức bọn họ tại sao không biết mà vẫn còn lảng vảng chốn nguy hiểm này?

“Bọn tôi từ trung tâm thành phố đến.” Dương Tu thở dốc nói.


Tận Thế Nhân Sinh - Chương #7