Người đăng: HacLongBank
Sáng sớm 6 rưỡi sáng, mặt trời bay lên cao chiếu sáng toàn bộ khu villa, người
người tấp nập ngủ dậy, đối với bọn họ, mỗi một đêm trong tận thế là một ác
mộng kinh khủng lớn lao.
Ở cổng villa lúc này, có 4 người phân biệt là Mark, Trường Nam, cô giáo Thủy
cùng Dương Tu, bọn họ đang khuân vác nhu yếu phẩm lên một con xe ô – tô địa
hình Rangers.
Chuyến đi đến Núi Thiên Văn dự tính khá là dài nên họ phải chuẩn bị đầy đủ vũ
khí lương thực mới có khả năng sống sót bên Quận Kiến An bởi vì theo nguồn tin
tức bạn cô giáo Thủy thì Zombie chỗ đó tụ tập số lượng lớn lớn vô cùng.
Nói thẳng, chuyến này cửu tử nhất sinh.
“Cô Thủy, nếu cô đi thì ai sẽ quản lý nơi này? ?” Vừa lên xe, Dương Tu chợt
nghĩ đến chuyện gì, nhìn sang cô giáo Thủy hỏi.
“Cô nhờ lớp trưởng lớp A2 quản lý! Cô nữ sinh đó có năng lực quản lý giỏi
nha.” Cô giáo Thủy ngẩng đầu nhìn không trung cười nhẹ nói.
“Học lực siêu cấp Bích Huyền à?” Dương Tu suy nghĩ chốc lát, trong đầu hắn
hiện lên một thân ảnh mảnh khảnh nhỏ nhắn của 1 cô gái tuổi 17.
Cô giáo Thủy không nói gì chỉ gật đầu.
Bích Huyền là nữ lớp trưởng của lớp chuyên A2, học lực cực kỳ giỏi, IQ 300,
công tác sinh hoạt cũng nhanh gọn không rườm rà, kỹ năng quản lý nhân sự có
thể sánh với Phan hiệu trưởng vì vậy cô giáo Thủy không ngần ngại lựa chọn
nàng.
“Cô Thủy! Lương thực trong villa sắp hết chúng ta phải làm sao? ?”
Ngay lúc xe chuẩn bị xuất phát, đằng xa truyền tới một tiếng hét, mắt thấy
Nguyễn Hùng cùng một đám học sinh vội vàng chạy tới.
Cô Thủy nhìn đám học sinh Nguyễn Hùng, trầm tư một lúc nói : “Phan hiệu trưởng
bị bắt rồi bọn cô phải đi ngay, vấn đề lương thực thì cô để Bích Huyền giảm
thiểu khẩu phần ăn mỗi người đợi khi nào giải cứu được Phan hiệu trưởng thì sẽ
có thêm lương thực tiếp tế!”
“Không được! Bọn em làm thế nào chịu được mỗi ngày húp cháo loãng! Hay là cô
đi kiếm lương thực thêm về rồi hẵng đi!” Lúc này, một tên kính cận bước ra,
hắn chính là người đã nói chuyện với Dương Tu trong trường.
“Không thể, việc này quá lâu!” Mark lúc này đứng dậy, lông mày nhíu vào quát.
Nếu bây giờ bọn hắn đi tìm kiếm lương thực cho cả villa, nhanh thì mất một hai
ngày, chậm thì năm sáu ngày! Mà chuyện của Phan hiệu trưởng là một giờ trưa,
hoàn toàn không thể!
“Cái gì không thể! Cô chỉ vì cứu một lão già mà để bọn tôi nhịn đói? Tin tôi
mách bố tôi không! Bố tôi là Bộ Trưởng Bộ Công An đấy! Bố tôi sẽ bắt tất cả!”
Tên kính cận khuôn mặt dữ tợn gào thét lên.
Cạch!
Lúc này, một tiếng đạn lên nòng, Dương Tu bước xuống xe, trong tay hắn là một
khẩu súng lục ngắn K54 đã lên đạn, hắn giơ lên khẩu súng dí vào trán tên kính
cận rống lên : “Bọn mày ngoan ngoãn nằm trong đây cho tao! Đừng để tao điên
bắn chết hết! Một lũ ăn bám đéo làm tích sự gì cũng có quyền lợi đòi hỏi bọn
tao?!”
“Nói cho chúng mày biết! Phan hiệu trưởng là người cứu chúng mày đấy chúng mày
đối với người cứu mình như thế à? Cút về!”
Dương Tu lần này thực sự giận dữ, hai mắt lạnh lẽo nhìn tên kính cận ngón tay
trỏ đã sẵn sàng bóp cò, chỉ cần tên kính cận dám phản kháng thì sẽ được ăn kẹo
đồng miễn phí.
Cô giáo Thủy cũng hoảng sợ đứng dậy định can ngăn Dương Tu nhưng suy nghĩ một
lúc, bọn trẻ này bị nuôi dưỡng hư hỏng được dạy dỗ một chút cũng tốt.
“Mày. . Mày. .” Tên kính cận sợ hãi lui về phía sau, tay nhỏ chỉ Dương Tu,
miệng lắp bắp không thôi.
“Thôi đi thằng chó! Mày nghĩ mày là ai!” Lúc này Nguyễn Hùng im lặng bộc phát,
hắn quát lên, nắm chặt bàn tay to bằng cái quạt hương bồ lao về Dương Tu.
Đoàng!
Dương Tu không nói hai lời, trực tiếp duỗi súng về phía cổ chân Nguyễn Hùng nổ
súng, một viên đạn với tốc độ cực nhanh khảm vào mắt cá chân Nguyễn Hùng.
“A. . Đau! Grr . .” Nguyễn Hùng hét thảm ngã xuống, hắn ôm chân mình miệng sùi
bọt mép gầm gừ giống một con chó ăn phải bả vậy.
Dương Tu chậm rãi đi bên cạnh Nguyễn Hùng, ngồi xổm trước mặt hắn, khẩu K54 dí
vào huyệt thái dương hung ác nói : “Tận thế xuất hiện, luật pháp chức quyền
chẳng là cái thá gì hết, thực lực mạnh nhất mới là bá chủ!”
“Chúng mày nghĩ gia thế chúng mày lớn có tiền đập bọn tao? Hoàn toàn sai rồi
nhé! Tận thế xuất hiện ngay cả bản thân cái gia thế của chúng mày lo chưa xong
còn lo chúng mày? Hơn nữa luật pháp trong tận thế chỉ có một, mạnh được yếu
thua!” Sau đó Dương Tu lại quay ra đám học sinh đi theo Nguyễn Hùng chĩa súng
nói.
Một hành động này của Dương Tu chấn nhiếp toàn bộ đám học sinh để bọn hắn
trong lòng lưu lại một cái bài học nhớ đời.
. ..
“He he, Dương, mày biết bắn súng à?” Tại thùng xe Ranger, Mark, Dương Tu cùng
Trường Nam đang ăn ít điểm tâm sáng, Trường Nam cười hèn mọn hỏi.
“Tao bắn qua một lần nhưng phản lực mạnh làm tao gãy gân mạch nên tao đéo bắn
nữa, mà giờ thân thể tao mạnh lên thì bắn dễ rồi.” Dương Tu nhai nhồm nhoàm
một cái bánh bao nói đồng thờ giơ lên khuỷnh tay trái, nơi đó có một vết cắt
trải dài màu nâu.
“Chậc chậc, xương mày lành lặn chưa?” Trường Nam nhếch môi sờ sờ vết cắt trên
tay Dương Tu lại hỏi.
Dương Tu sững người nếu không phải Trường Nam nhắc nhở hắn cũng không nhớ là
mình bị gãy xương đấy! Lập tức, hắn đưa tay chạm vào chỗ gãy xương cũ.
Không đau!
“Lạ thật tao không cảm giác chỗ đấy đau nữa!” Dương Tu sững sờ ấn mạnh thêm
mấy cái nữa, không có cảm giác đau rát truyền ra.
“Mẹ đừng đùa tao nhé, mày mới gãy hai ngày trước thôi! Hai ngày trước đấy!”
Trường Nam kinh hãi nói đồng thời đưa bàn tay to bóp bóp chỗ gãy xương của
Dương Tu.
Nhưng kỳ lạ, Dương Tu vẫn không cảm thấy đau rát.
“Hừm, cũng bình thường thôi, có một số người rơi vào giai đoạn phát triển thì
tế bào hoạt động kịch liệt hơn, số lượng lợi khuẩn tăng cao giúp chữa trị vết
thương rất nhanh nhưng người này rất hiếm, tôi mới thấy qua một người, cậu ta
bị bẻ gãy chân nhưng một tuần sau lành lặn, lúc đó cậu ấy 16 tuổi.”
Mark cũng nghi hoặc nhìn vết thương của Dương Tu, trầm ngâm một lúc nói.
Tại vương quốc Anh, hắn từng gặp qua một số trường hợp như vậy, đa phần rơi
vào tuổi 14 – 18 nên hắn cũng đoán Dương Tu là người như vậy, các tiến sĩ
người Anh gọi bọn họ là Supergen Man hay còn gọi tắt là SM, những người mang
trong mình gen có năng lực kỳ lạ.
“Khỏi là tốt rồi chúng ta vẫn chú ý Zombie một chút đi.” Dương Tu sửa sang lại
chỉnh tề trang phục hắn nhìn xung quanh đầy rẫy zombie vô tri đứng tại đường,
nghiêm nghị nói.
Đối mặt với zombie hắn phải mười phần nghiêm túc bởi vì chỉ cần bị zombie cào
hoặc cắn một cái, thời gian không lâu sau khẳng định biến thành đồng loại của
chúng nó.
Những con zombie bên đường nghe được âm thanh xe Rangers phát ra đều điên
cuồng chạy theo nhưng tốc độ của con xe địa hình quá nhanh cộng với toàn thân
làm bằng hợp kim sắt thép cứng rắn, zombie cản đường phía trước đều bị cán
nát, những con đuổi theo đằng sau đều bị Dương Tu dùng súng lục K54 bắn nát
sọ.
“Mark ông có thể cho tôi biết cách điều khiển tinh khí trong cơ thể mình được
không?” Sau khi đến một đoạn đèo ngang thưa thớt zombie, Dương Tu vật vã ngồi
xuống nói.
Tuy là dùng súng đạn có thể dễ dàng giết zombie, thực lực của hắn đối mặt
zombie không cần quá sợ hãi nhưng là súng đạn không phải vô tận, thực lực mạnh
thì có zombie mạnh hơn hắn lúc đó làm sao? Nên Dương Tu vẫn chú trọng việc
luyện võ chăm chỉ nhất là việc khống chế tinh khí trong cơ thể.
“Uhmm. . Muốn học được cách khống chế cậu trước tiên phải học cách sinh ra nó,
để tôi giảng giải các cấp bậc trong giới võ học cho cậu xem chú ý kỹ vì nó rất
quan trọng đối với thành tựu võ đạo sau này, tôi không muốn lặp lại lần hai.”
Mark suy tư vì Dương Tu nếu là một người mang trong mình Supergen thì cho hắn
học võ cũng dư thừa vì mai sau trưởng thành gen của hắn phát triển, thực lực
khẳng định mạnh vô cùng không cần thiết học võ cho lắm.
Nhưng nghĩ lại thì Dương Tu lúc này vẫn còn non nớt, hắn còn chưa phát hiện
Supergen nữa là, thực lực đối mặt 1 – 2 con zombie không sao, nếu gặp những
con mạnh mẽ tựa như Zombie Thú khẳng định chết chắc nên Mark vẫn quyết định
truyền cho hắn một ít kinh nghiệm võ đạo tự vệ.
“Trong giới võ học được chia làm năm cấp độ, thứ nhất là Dưỡng Khí là bước
nhập môn, những võ giả tu đến trình độ này thì mỗi lần hô hấp đều sinh ra tinh
khí cường hóa đại bộ phận nhục thể, muốn nhập môn thì phải có một quyển kỹ
năng hướng dẫn hô hấp dưỡng khí, tại đây tôi có một quyển gọi là Thiền Môn
Dưỡng Sinh pháp môn, cậu cầm lấy học tập.” Mark nói về võ học bước nhập môn
rồi từ trong balo quân sự của mình lấy ra một quyển sách làm bằng da thú cũ kỹ
tang điền.
Dương Tu nhận lấy quyển sách, tấm bìa của quyền sách vẽ một vị quan âm đang
ngồi trên tòa sen, hai mắt nhắm nghiền ngồi thiên, hai bàn tay chắp vào nhau,
uy nghiêm vô cùng.
Hắn kích động mở sách, trang đầu tiên là vẽ một bóng người màu đen ngồi thiền,
bóng người bên trong nổi lên từng dấu chấm tròn trắng cùng dây kết nối giữa
chấm tròn, tổng cộng 108 chấm tượng trưng cho 108 huyệt mạch cái này Dương Tu
học võ qua nên hiểu rõ.
“Muốn Dưỡng Khí thì cậu phải mở ra 108 đạo huyệt mạch trước, sách đó có hướng
dẫn mở ra huyệt mạch cậu tùy ý xem xét nhưng hiện tại không phải lúc học tập,
nghe tiếp cấp độ thứ hai trong võ học đi.” Mark chỉ quyển Thiền Môn Dưỡng Sinh
pháp môn và nhẹ giọng nói.
“Cấp độ thứ hai, Khống Khí. Sau khi cơ thể có tinh khí thì cậu phải học tập
cách khống chế nó, cưỡng ép nó ngưng tụ trong 108 đạo huyệt mạch rồi cảm nhận
tinh khí rồi sử dụng một thủ đoạn gọi là tĩnh khí ngưng thần để điều khiển,
lúc nào cậu nhuần nhuyễn điều khiển nó thì cậu chính thức là một tên võ đạo
đại sư rồi đấy.”
“Cấp độ thứ ba, Luyện Khí, đây là cấp độ mà tôi đang dừng chân, có tinh khí
khống chế được nó nhưng tinh khí của cậu là hấp thụ trong không khí, chỉ đi
qua lông mũi thanh lọc chung quy còn sót lại những vi khuẩn có hại dẫn đến ăn
mòn tế bào cùng huyệt mạch vì vậy cậu cần gấp rút thanh lọc nó lần nữa cho nó
trở thành thuần khiết hơn nữa. Kỳ thực giai đoạn này chính là giai đoạn cường
hóa các tế bào trên thân thể để nó có sức đề kháng vi khuẩn cùng năng lực
thanh lọc cường đại hơn. Tuy nhiên giai đoạn này khá nguy hiểm vì nếu thanh
lọc không đúng cách sẽ dễ bị ứ đọng độc tố hủy hại 1 đời võ học.”
Mark nói rất dài sau khi nói đến cấp độ thứ ba, sắc mặt của hắn nghiêm nghị
mười phần nói.
Hắn từng ở vương quốc Anh gặp qua một vị Luyện Khí đại sư, người này mạnh lắm
mạnh vô cùng ngay cả hắn cũng không đánh thắng nổi nhưng đột ngột một ngày mùa
đông thì vị đại sư này chết, chết vì trong cơ thể độc tố ứ đọng quá nhiều, một
số y sư luyện võ lâu năm khẳng định vị đại sư này thanh lọc tinh khí quá nhanh
dẫn đến cơ thể không chịu tải được cùng với nhiệt độ thấp sinh ra vi khuẩn ăn
mòn năng lực càng mạnh vì vậy tử vong, tin này rúng động cả giới võ học.
“Còn cấp bốn gọi là Kình Lực ta chỉ đọc qua trong sách, tinh khí thuần khiết
đến một mức độ sẽ chuyển hóa thành lực gọi là Kình còn lại ta cũng không biết
nữa. Cả địa cầu hình như chỉ có ba vị Kình Lực tông sư phân biệt là Việt Nam
một vị, Trung Quốc một vị cùng Russian một vị.” Mark vuốt mồ hôi trên trán,
một đoạn giảng dạy này tốn mất hai mươi lăm phút đồng hồ.
Còn Dương Tu cùng Trường Nam hai người đắm chìm trong quá trình dạy của Mark,
sau khi Mark nói xong lập tức mở ra Thiền Môn Dưỡng Sinh pháp môn đọc cùng
thực hành.
“Một mầm mống tốt. . Tiếc là hắn sinh ra trong thời tận thế.” Mark nhìn Dương
Tu cảm thán, người này tiềm lực sâu không thấy đáy, nếu sinh cùng thời với hắn
thì hiện tại thực lực đều có thể đạt đến Kình Lực cấp độ không chừng, đáng
tiếc, trong cái thời tận thế súng ống mới là mạnh nhất, học võ rồi có thể làm
gì? 1 viên đạn liền giải quyết.
. ..
8h45 sáng, mặt trời lên tới đỉnh điểm nắng gay gắt, bốn người Dương Tu cuối
cùng đã đi tới Quận Kiến An bọn hắn đã đặt chân tới Cầu Niệm một cây cầu đầy
rẫy zombie chằng chịt xe ô – tô xe máy tán loạn khói lửa bốc lên nghi ngút.
“Cô Thủy trực tiếp tông vào đi.” Dương Tu nhìn chằng chịt biển zombie, cắn
răng nói.
Đây là con đường duy nhất thông vào Núi Thiên Văn, nếu không đi được này thì
chỉ có cách tìm máy bay bay qua chỗ này mất thôi.
“Không thể zombie quá nhiều, cậu không thấy xe chúng ta nhuộm máu đỏ tươi rồi
à? Lại còn nát bét nữa chỉ sợ tông thẳng vào liền bị lũ zombie đập vỡ nát!” Cô
Thủy nhìn thấy biển zombie khuôn mặt tái mét lập tức quay đầu xe chạy trốn.
Đừng có ngu, đoàn zombie như này cho dù xe tăng làm bằng titan kim cương chỉ
sợ xông vào không quá mười phút đều trở thành cục sắt vụn chớ nói chi con xe
địa hình Rangers chế tạo từ hợp kim nhỏ nhoi này?
“Gào!” Cô Thủy phóng xe chạy nhưng đoàn zombie nào có thả đi dễ dàng như vậy?
Ầm ầm biển zombie lao lên một cách khát máu cùng điên cuồng về phía con xe.
“Chết tiệt!” Mark hô lớn lập tức vác ra một khẩu súng trường AK47, hai tay hai
khẩu súng chĩa thẳng vào đám zombie điên cuồng xả đạn.
P/S : Cảm giác truyện thiếu tình tiết ta sẽ cố gắng hoàn thành một bản đại
cương viết truyện cho dễ đồng thời chương sau sẽ cho xưng hô hợp hán việt hơn
đọc cho đỡ sượng. cảm ơn.