Khu Lánh Nạn


Người đăng: HacLongBank

Sáu người Dương Tu được hai người cảnh vệ hộ tống đi xuống một thông đạo lòng
đất, nơi đây là một căn phòng trắng xóa với những luồng khí lạnh ngắt người.

“Các cô cậu đứng đây tầm mười lăm phút sau đó được phép đi ra ngoài!” Hai tên
cảnh vệ nghiêm nghị nói rồi thối lui ra cửa thông đạo lòng đất canh gác.

“Lạnh quá!” Một nữ sinh nhỏ gầy trong đoàn người bỗng khụy xuống sàn nhà, cô
thở ra từng ngụm không khí có thể thấy được bằng mắt thường.

Trường Nam bất đắc dĩ, cởi trên người áo khoác đồng phục trùm vào cho nữ sinh
này.

Hắn không có sợ nhiệt độ nơi này vì thông qua mấy đợt chiến đấu, cơ thể hắn
phát triển rõ rệt, toàn thân cơ bắp trương phình, kháng tính cũng đề cao nên
nhiệt độ nơi này dễ chịu chứ không giá buốt.

Còn về phần Dương Tu, Dương Tu thân thể lực lượng mạnh hơn Trường Nam mấy
phần, tự nhiên là không bị khí lạnh ảnh hưởng nhưng phần xương sườn bị gãy của
hắn nghiêm trọng tổn thương lớp tế bào nên khí lạnh đơn giản thâm nhập làm hắn
đau thấu xương.

“Mày gãy xương như này, nếu có bệnh viện máy móc bó bột điều trị thì tầm hai
tuần khỏi nhưng với tình hình hiện nay thì chỉ có thể bó bột thô sơ, ít nhất
nửa tháng mới hơi lành lặn.” Trường Nam học giỏi môn sinh học vô cùng, hắn di
ngón trỏ qua phần xương gãy của Dương Tu, chuẩn đoán.

Dương Tu đau nhức mặt mũi im lặng ngồi thiền xuống, bố hắn từng dạy, ngồi
thiên làm cho tinh khí thần yên ổn có thể kích phát tự thân tiềm lực làm cơ
thể vết thương mau chóng lành lặn.

Nhưng đây cũng là hắn từng nghe qua chửa thử nghiệm bao giờ.

Qua mười lăm phút, hai tên cảnh vệ lúc nãy quay về, bọn hắn giơ súng trường
chỉ chỉ bên trên ra hiệu cho Dương Tu sáu người đi ra.

Dương Tu chậm rãi đứng dậy đi lên thông đạo, lúc vừa bước ra thì hắn gặp một
nhóm cực kỳ đông đúc trường Lê Hồng Phong cùng người dân khác học sinh.

Trong đó tiêu biểu dẫn đầu là hai tên thanh niên choai choai độ tuổi tầm 15 –
16 cùng một cái Dương Tu quen thuộc, Nguyễn Hùng.

“Dương! Tu!” Nguyễn Hùng ngỡ ngàng nhìn Dương Tu sáu người, sau đó hắn hận
thấu xương gằn từng câu từng chữ một.”Bọn mày sẽ phải trả giá đắt!”

“Câm mồm, đi kiểm nghiệm!” Một tên cảnh vệ quát tháo lên, giương giương khẩu
m4a1 trong tay chỉ nhóm người Nguyễn Hùng.

Nguyễn Hùng cùng hai tên khác sợ hãi không thôi, m4a1, vũ khí nóng a! Sau đó
bọn hắn ngoan ngoãn đi xuống thông đạo lòng đất.

“Cậu đi theo tôi, Phan hiệu trưởng không ở đây nhưng cô giáo Thủy có cho lệnh
tiếp đón các cậu.” Đôn thúc Nguyễn Hùng nhóm ngươi xong, tên cảnh vệ này gác
chéo m4a1 sau lưng chỉ chỉ Dương Tu đám người nói.

Được cảnh vệ dẫn dắt, Dương Tu rất nhanh liền đi lên một căn biệt thự tầng 2
phòng khách, phòng khách bên trong có hai người, một là cô giáo Thủy hai là
một người đàn ông không rõ danh tính.

Cô giáo Thủy thấy Dương Tu đám người đến liền vội vã đứng dậy chào hỏi : “Các
cậu đến rồi làm tôi lo sốt ruột, ngồi uống chén nước đi.”

Dương Tu mỉm cười hiển hòa ra hiệu cho mọi người ngồi tại ghế so-fa.

“Có chuyện gì sao cô giáo?” Trường Nam nhấp một ngụm nước lọc nghi hoặc hỏi.

“Theo tôi được biết hai cậu rất giỏi võ nên tôi khẩn trương tìm các cậu để
giới thiệu cho các cậu một người đó là một vị võ học đại sư người Anh – Mark.”
Cô giáo Thủy cười, hai tay chỉ hướng người đàn ông bên cạnh mình.

Dương Tu nhìn người đàn ông, đây là một người tây đích thực, toàn thân màu da
trắng, tóc màu hạt dẻ cháy đậm, mặt có lấm tấm tàn nhang, hai mắt màu xanh lam
biển.

Hơn nữa hình thể người này vạm vỡ, cao to 1m80 – m90 tựa như một con gấu
trưởng thành vậy.

“Như các cậu cũng đã hiểu, tận thế đã xuất hiện, việc đầu tiên chúng ta cần
làm là có lực lượng bảo vệ chính mình!” Mark phi thường thông thạo tiếng việt
nam, hắn nói lưu loát đối với mọi người.

“Tôi năm nay 35 tuổi, trong giới võ học được xưng tụng là võ học đại sư là bởi
vì tôi đã đạt đến một loại cảnh giới trong võ đạo gọi là Khống Khí! Khống Khí,
là điểu khiển tinh khí trong cơ thể chính mình dồn vào một bộ phận để bộ phận
đó có được lực lượng mạnh gấp đôi bình thường nhưng bù lại những bộ phận khác
sẽ yếu đi một chút.

Theo tôi biết, ở Việt Nam chỉ có hai vị võ đạo đại sư giống tôi là Võ Nguyên
đại sư cùng Lạc Long đại sư, được rồi nãy giờ lạc chủ đề, các cậu biết lúc xảy
ra tận thế tôi gặp thứ gì không?”

“Zombie?” Dương Tu đoán.

“Đúng là zombie. . Nhưng là một con thú hình zombie. . Nó có thân thể giống
loài bò sát rồng đất ở Phillipines, lưỡi giống lưỡi rắn, hai mắt đỏ ngòm, ranh
năng dài sắc bén tẩm nọc độc.” Mark trầm giọng nói đồng thời hắn giơ lên bắp
tay trái.

“Tôi cùng nó đánh nhau mấy tiếng đồng hồ cuối cùng tôi dựa vào một khẩu
shotgun bắn vỡ não nó nhưng nó cũng dùng đuôi gai găm vào bắp thịt tôi một
cái, đây là tổn thương, bác sĩ chẩn đoán dây thần kinh đã bị gãy hết, mạch máu
cũng vậy ứ đọng không trôi.”

Dương Tu có chút kinh hãi, nghe Mark nói cái võ đạo đại sư Khống Khí gì đó tuy
không hiểu rõ nhưng có vẻ rất mạnh vậy mà một con bò sát họ rồng đất cũng
lưỡng bại câu thương? Hơn nữa Mark dựa vào khẩu shotgun mới bắn chết nó được.
.

“Vậy ý đồ ngài đến đây?” Trường Nam sắc mặt cũng nghiêm nghị lên hỏi.

“Ta định trực tiếp đến đại sứ quán Anh tìm đường trở về Quốc Gia nhưng khi ghé
ngang qua đây nghe đồn hai cậu có tiềm lực võ đạo phong phú nên ta quyết định
ở lại mấy ngày xem như nào.” Mark uống một cốc nước ngả người về ghế so-fa
nói.

“Các cậu có thể cùng ta tỷ thí chứ?”

Dương Tu nhìn Mark một lúc gật đầu đồng ý : “Được!” Dù sao thì bố hắn nói qua
những người mạnh mẽ đều được chiến đấu sống chết tôi luyện ra, chỉ có chiến
đấu máu me mới giúp con người kích phát tiềm lực.

Cô giáo Thủy cũng không có dị nghị lập tức phân phó một người cảnh vệ dẫn
Dương Tu đám người cùng Mark đi ra bãi sân bóng đá cũ nơi tỉ thí hợp lý nhất.

“Mời!” Mark đại sư là người học võ đạo nên lễ nghi vẫn bắt buộc phải có, hắn
xòe tay ra hướng Dương Tu ra thủ thế.

Dương Tu gật đầu, chân giậm một cái, cả người bay về phía Mark.

Thấy Dương Tu thân thể linh hoạt Mark không có một chút coi thường chân của
hắn đặt lên phía trước làm tâm, cả người cũng bắn thẳng hướng Dương Tu.

Cứng đối cứng!

Mark vung lên một quyền, Dương Tu cũng vung lên một quyền.

Song quyền va chạm, Dương Tu trong cơ thể bị truyền một luồng khí lạnh lẽo kỳ
lạ, mặt của hắn lập tức tái mét, cơ thể bị một cỗ khí lưu chấn động bay ba bốn
mét!

Còn Mark thì thân hình hơi hơi lảo đảo lùi ba bước liền ổn định.

“Đau. . Đó là gì?” Dương Tu xuýt xoa, tập tễnh đi về phía Mark hỏi.

Trận chiến này không như hắn mong muốn, hắn mong muốn là sinh tử chiến đấu
nhưng Mark lại quá mạnh! Chỉ một cú đấm liền đem hắn tạc bay ba bốn mét, cỡ
nào khủng bố? May đây là sân cỏ nhân tạo nếu không hắn chỉ sợ gãy thêm xương!
Lực lượng này kinh hơn cả con Zombie mập kia.

“Xin lỗi này ta dùng sáu thành công lực, có chút mạnh. .” Mark ái ngại, lúc
này hắn cú đấm kia quá hung hăng, một lần liền dồn 6 phần tinh khí vào khớp
tay bộc phát cú đấm.

Nhưng mà Dương Tu thân thể cũng tốt! Võ sư bình thường tiếp trọn cú đấm này
đều bị gãy xương sứt da nhưng Dương Tu lại chả hề hấn gì chỉ có đau xót bầm
tím một chút.

“Đó là tinh khí tôi đã nói với cậu! Trong cơ thể không khí ngưng tụ rất nhiều
tích trữ trong gân mạch sẽ sản sinh tinh khí! Giúp tăng cường thực lực mỗi đòn
công kích!” Mark ôn tồn giảng giải.

Dương Tu lắc lắc khuỷnh tay, lúc nãy tinh khí tràn vào cơ thể lúc hắn cảm giác
toàn thân giống như bị kiến cắn, tê buốt từ trong ra ngoài.

“Tinh khí thật mạnh!” Hắn cảm khái, nếu như có tinh khí hắn tự tin có thể
trong vòng nửa tiếng giết chết con zombie mập mạp kia! Tiếc là hắn không có.

“Ta đến đối chiến!” Trường Nam chiến ý hừng hực đi vào sân bóng đối với Mark
nói.


Tận Thế Nhân Sinh - Chương #4