Ngu Xuẩn Đê Tiện


Người đăng: HacLongBank

“Ê Dương Tu, mày nghĩ bọn Nguyễn Hùng nó có đánh lén anh em mình không?”
Trường Nam cùng Dương Tu sánh vai dẫn trước mà đi trên đường lớn hắn đột ngột
hỏi.

Dương Tu dừng bước, quan sát quốc lộ xe cộ một mảnh đổ nát, người người chạy
tán loạn, Zombie tiếng gầm gừ săn bắt con người.

“Có thể lắm nhưng trước hết chúng ta phải cẩn thận lũ này.” Dương Tu quan sát
kỹ quang cảnh hắn phất tay nói đồng thời áp lưng vào một bức tường đi rất nhẹ
nhàng.

Trường Nam cùng bốn nữ sinh còn lại sắc mặt cũng tái nhợt khi nhìn thấy đàn lũ
Zombie đang săn bắn người ngoài kia, bọn hắn nhanh nhẹn đi theo Dương Tu.

Lúc này, Dương Tu chính là bọn họ chỉ huy cùng tối cao thần bảo vệ đấy! Tất
nhiên còn có cả Trường Nam nữa.

“Gào!”

Dương Tu biết là cho dù mình trốn chỗ nào cũng không thoát khỏi lũ zombie vì
chúng nó có thính lực cực kỳ nhạy với con người vì vậy đã chuẩn bị sẵn tư thế
đón đỡ.

Theo dự đoán, một con zombie thân hình mập mạp hơn so với mấy con khác lao tới
đoàn người bọn hắn.

Dương Tu sắc mặt trầm xuống tại vì con zombie này lực lượng cực kỳ mạnh mẽ!
Mỗi một bước của nó đều làm cho mặt đất rung động dữ dội nứt vỡ.

“Nam mày tìm cách làm nó ngã xuống nhớ! Tao lên thu hút lực chú ý của nó! Các
cô trốn mau vô siêu thị tìm chỗ núp chờ bọn tôi quay lại.” Hắn nhanh chóng ra
lệnh rồi thân hình thoăn thoắt lao ra giáp lá cà cùng con zombie mập mạp này.

Dương Tu hắn biết cùng con zombie mập này giáp lá cà là vô ích nên hắn nhặt
theo một thanh sắt giữa lòng đường hùng hổ tiến tới.

“Cút cho bố mày ngay!” Hắn quát lớn lên, thanh sắt dài nửa mét hung hăng đập
vào người con zombie mập này.

Zombie mập mạp tựa hồ cũng đau đớn, nó rống một tiếng, bàn tay đầy thịt mỡ
sóng sánh quét một cái về phía trước mặt Dương Tu.

Dương Tu kinh hãi vội vàng dựng lên thanh sắt đón đỡ Zombie mập một cú quét
này.

Đùng! Đùng!

Hai tiếng vang giòn dã vang lên, khói bụi nổi lên mù mịt, lúc tán đi đã thấy
Dương Tu bị Zombie mập một cú vả bay sang vỉa hè bên đường cả người đập xuống
đất.

Còn trong tay thanh sắt mét rưỡi đã bị đập méo mó cả đi, hắn trong lòng sợ hãi
không thôi! Con Zombie này lực lượng kinh khủng, một cú vả thôi mà đã như này
hơn nữa còn nhanh nữa hắn không kịp thối lui.

Phặc phặc phặc!

Lúc Dương Tu bị quất bay, Trường Nam cũng đã chuẩn bị xong, hắn tìm được mấy
cây sắt nhọn hoắc dài chưa đến một mét, hắn đứng ở một mái nhà siêu thị thấp
bên trên phóng từng cây sắt này đâm vào người Zombie mập.

Bách phát bách trúng! Zombie mập bị bốn cây sắt găm vào tay cùng bụng, nó đau
đớn gào lên.

Zombie mập tức giận lắc người, vô số tảng mỡ rúng động, những cây sắt kia bị
mỡ nhờn ngạnh sinh sinh rút ra rớt lạch cạch xuống đất, máu tươi không ngừng
rỉ từ những lỗ hổng trên da kia.

Rầm! Rầm!

Nó gầm thét lên, hai chân mỡ giậm xuống nền đường uỳnh uỳnh làm vỏ nhựa nứt vỡ
sụp đổ, thân thể nó đột nhiên cuộn tròn tựa quả bóng bô – ling lăn hướng siêu
thị.

Trường Nam cũng chuẩn bị sẵn, hắn bê lên một viên gạch to bằng cái quạt hướng
bồ đáp xuống chính giữa đường lăn của Zombie mập mạp.

“Gào!”

Zombie mập trong hình hài quả bóng bô – ling đang lăn tốc độ nhanh, vấp phải
viên gạch do Trường Nam đáp xuống lập tức mất quỹ đạo, cả người bắn vào một
tòa nhà kế bên.

“Chạy chạy chạy!” Trường Nam lúc này hô hoán lớn, bốn nữ sinh hốt hoảng chạy
một cách cật lực từ siêu thị ra đến chỗ Dương Tu.

Trường Nam lúc này cũng nhảy qua chỗ Dương Tu, hắn kéo lên Dương Tu vừa đi vừa
hỏi : “Có sao không mày?”

“Tao nghĩ gãy mẹ xương sườn rồi! Đéo đi được nữa luôn mày ạ” Dương Tu xuýt xoa
nói, cú hất kia cả lưng cùng hông hắn trọn vẹn ăn ngon lành đã gãy mấy cây
xương sườn, nếu là cơ thể bình thường không rèn luyện, khẳng định ngủm củ tỏi.

Trường Nam chép miệng, trong đoàn người thì Dương Tu có chiến lực hung hãn
nhất vì hắn thường xuyên luyện võ hiện giờ hắn bị trọng thương rồi, an toàn cả
đội do Trường Nam gánh vác.

“Cố lên năm phút nữa tới nhà kho! Nhà trường vừa báo cáo cảnh sát đi qua nhà
kho tụ tập ! Đến nơi đó là an toàn rồi!” Lúc này Bảo Phương vừa hốt hải chạy
vừa nói, khuôn mặt của cô đã tái mét vì kiệt sức cùng sợ hãi.

Trường Nam nhăn nhó mặt mày chạy nhanh, năm phút mà hắn cứ tưởng tượng ra năm
năm là thế đệch nào nhỉ?

Qua một lúc lâu, Trường Nam giảm dần tốc độ nói : “Đến cái nhà trọ này nghỉ
ngơi mấy phút chứ tao đéo chịu được rồi.”

Nói xong hắn thở hồng hộc đạp tung cánh cửa gỗ của một phòng trọ nho nhỏ đi
vào.

Đến nơi, hắn để Dương Tu nằm trên giường còn hắn cùng bốn nữ sinh thở hồng hộc
hồng hộc uể oải nằm giữa nền đất bụi bẩn.

Trường Nam vừa nghỉ được một lúc, cánh cửa gỗ bị người đá nát ra làm hắn giật
mình đứng dậy cảnh giác.

Người này là người quen, Nguyễn Hùng.

“Mày muốn gì! Nơi đây có bọn tao rồi, đi đến nhà kho đi!” Trường Nam nắm chặt
một thanh gỗ nứt ra bên cạnh, hắn gằn giọng nói.

Nguyễn Hùng đảo mắt qua xung quanh, cuối cùng chăm chú vào đang bất tỉnh Dương
Tu nằm trên giường đệm, lập tức cười nham hiểm : “Á à thằng chó này bị thương
nặng! Thằng Tú cùng Toàn đâu lên đánh chết mẹ nó cho tao!”

“Con mẹ mày!” Trường Nam gào lên, hắn ngả người phía trước rồi chân lấy lực
bắn nhanh về phía Nguyễn Hùng.

Trường Nam thế không thể đỡ, Nguyễn Hùng tuy là né người sang một bên nhưng
vẫn bị thanh gỗ nhọn này quét qua, sứt mất da thịt.

Nguyễn Hùng điên cuồng lên, thấy sau lưng Trần Tú cùng Minh Toàn đã chạy tới
ứng cứu, hắn hùng hùng hổ hổ lao đến chỗ Trường Nam quát : “Mày quả này chết
với tao!”

Hắn tung ra một cú đấm xé gió thẳng vào mặt Trường Nam nhưng mà Trường Nam
phản ứng rất nhanh nghiêng người né được.

Cơ hội tới!

Trường Nam vui vẻ trong lòng, tay cầm thanh gỗ duỗi ra hết mức phang một cú
trời giáng vào huyệt thái dương của Nguyễn Hùng.

“A. . Đau quá!” Nguyễn Hùng thảm thiết kêu lên, hai mắt hắn mờ mịt, thân thể
to lớn như gấu ngã quỵ xuống nền đất.

Trần Tú cùng Minh Toàn hai người vừa tới kịp gặp Nguyễn Hùng bị đánh gục cùng
với hung thần ác sát Trường Nam hốt hoảng biện minh : “Tớ tớ không có ý gì
hết! Tiếp tục đi! Tớ đi đây.”

Trường Nam sức lực cùng kiệt ngồi xuống nền đất cũng không đi quản Trần Tú
cùng Minh Toàn hai người, mặc kệ bọn họ sợ hãi chạy trối chết.

“Ồ, thằng Hùng sao ở đây?” Dương Tu ngay lúc này mơ hồ tỉnh giấc nhìn thấy
Nguyễn Hùng đầy người vết bầm tím ngất xỉu, ngạc nhiên hỏi.

Trường Nam hai mắt đang khép hờ ngủ thấy Dương Tu tỉnh liền giải thích một
tràng chuyện.

Nghe xong, Dương Tu hai mắt nhìn Nguyễn Hùng một cách lạnh lẽo vô cùng!

“Đừng giết nó phiền phức lắm, hai thằng tiểu đệ của nó thấy nó bị như này, nếu
giết tí đến nhà kho liền bị mấy người ở đó lôi ra thì. .” Trường Nam thấy
Dương Tu ánh mắt liền hiểu lập tức đứng dậy khuyên nhủ.

Dương Tu nhìn Trường Nam một lúc, thở dài : “Thế giới này đã biến đổi, nó còn
độc ác hơn mày nghĩ Nam à, lần này tao có thể tha cho nó nhưng lần sau thì
không.”

Trường Nam cúi đầu nhìn hai bàn tay nhuốm máu có mình, hắn nghĩ hắn đã bước
vào một con đường không thể trở về!

. ..

Phan hiệu trưởng nói nhà kho, kỳ thực đó là một khu gia viên Villa cực kỳ to
lớn có cả bể bơi.

Lúc Dương Tu cùng Trường Nam đi đến villa này lúc thì Villa đã bị bọc bởi một
hàng rèo thép gai, camera cùng cảnh vệ tứ phía.

“Cho ta gặp Phan hiệu trưởng!” Dương Tu đi đến chỗ cửa thép gai, giơ ra một
cái phù hiệu trường Lê Hồng Phong nói.

Một tên cảnh vệ đó giật nảy minh, hai mắt lườm lườm Dương Tu tiếp nhận phù
hiệu xem xét kỹ lưỡng.

“Cậu cùng năm người kia theo tôi đi kiểm tra xem lây nhiễm hay không!” Cảnh vệ
gác súng lên vai mở ra cửa thép gai.

Dương Tu cũng không có ý kiến gì lẳng lặng đi theo cảnh vệ.


Tận Thế Nhân Sinh - Chương #3