Bản Tính Đổi Thay


Người đăng: HacLongBank

“Có sao không Phương?” Trường Nam xử lí xong con xác chết kia lập tức tiến lại
gần Bảo Phương, hắn lấy một tấm vải nhỏ trong túi ngực ra lau đi nước mắt cho
cô ta.

“Ta sợ. . Rất sợ.” Bảo Phương mếu môi, nước mắt lưng tròng, đầu nhỏ gục vào
trong ngực Trường Nam tỉ tê khóc.

Trường Nam vừa sướng vừa thương, hai người cứ thế ôm nhau cho đến khi một đoàn
thầy cô giáo hốt hoảng chạy lên lầu 4.

Dương Tu đang soi sét thi thể của xác chết, thấy thầy cô giáo lên lầu lập tức
chào hỏi báo cáo lại toàn bộ tình hình nãy giờ.

“Thực sự có chuyện này? Chả lẽ tận thế!?” Ngài hiệu trưởng Phan Chí Lâm đứng
ra, Phan hiệu trưởng ngón tay quệt qua xác chết hoảng sợ nói.

Trầm tư một lúc, Phan hiệu trưởng ra lệnh cho một cô giáo : “Cô giáo Thủy, cô
đi xuống căng tin kêu bà Loan thu thập tất cả lương thực cùng vật dụng thiết
yếu tụ tập tài nhà kho mau lên cho tôi! Còn lại mọi người đi tìm nhu yếu phẩm
cùng vũ khí!”

Phan hiệu trưởng nổi tiếng IQ 500 nên ngài xử lý tình huống cực nhanh, lập tức
ra lệnh cho thầy cô giáo rồi quay sang với Dương Tu nói : “Võ công của cậu rất
tốt cậu cùng Trường Nam dẫn theo cô gái kia lập tức đến nhà kho cho tôi! Thế
giới này biến đổi rồi.”

Nói xong Phan hiệu trưởng vội vã đi xuống lầu.

Dương Tu nhìn Phan hiệu trưởng một cách cảm khái, người này trong tình huống
vẫn bình tĩnh tự tin giải quyết, là một người tốt mạnh mẽ đáng giá hắn nể
phục.

“Xong chưa thằng kia, Phan hiệu trưởng nói chúng ta đi đến nhà kho.” Dương Tu
xoay người nhìn tình cảm nồng thắm Bảo Phương cùng Trường Nam, bĩu môi nói.

“Mày đùa à, nhà kho của trường cách trường học mấy trăm mét, có xe máy mất 10
phút mới đi qua được, bộ hành thì 20 phút, mày nghĩ đi nổi? Nhỡ gặp xác chết
vây công, chúng ta ăn phân no.” Trường Nam trừng mắt nhìn Dương Tu, run rẩy
nói.

Dương Tu nghe vậy cũng do dự, 20 phút nói dài cũng không dài nhưng nếu giữa
đường gặp thêm mấy con xác chết như vậy, hắn với Trường Nam cũng sống không
được.

Nhưng là hắn nghĩ nghĩ một chút, dứt khoát : “Đéo phải lo, tận thế hình như
mới xảy ra, nhân cơ hội này chúng ta nên đi mau, đến đó mới có hi vọng sống, ở
đây là thuần túy chờ chết.”

Sau đó, hắn lập tức kéo dậy Trường Nam, ba người nhanh nhẹn xuống lầu một.

Tại lầu một, Phan hiệu trưởng dùng loa thông báo sự vụ tận thế, vô số học sinh
sợ hãi gào thét, một số người thét lên chạy khỏi cổng trường muốn về nhà.

Phan hiệu trưởng đối với việc này cũng không đoái hoài, dù sao việc này vẫn
rất bình thường, tận thế giáng lâm, một số người tâm trí sẽ không được trấn
tĩnh như hắn cùng hai thiếu niên kia.

“Phan hiệu trưởng, có thể đi xe máy?” Dương Tu chạy đến phòng hiệu trưởng, gấp
rút hỏi vì hắn thấy bên ngoài cổng trường lác đác một hai con xác chết thẫn
thờ ở đó!

Phan hiệu trưởng trừng mắt nhìn Dương Tu quát : “Cậu bị sao thế? Xác chết cực
kỳ nhạy cảm với tiếng ồn, cậu mà đi xe máy khác gì cõng rắn cắn gà nhà?”

Dương Tu xấu hổ gãi đầu, hắn quên mất việc này, xác chết cực kỳ nhạy cảm với
mùi máu cùng tiếng ồn lớn!

“Có một ngõ tắt đi đến nhà kho, chừng mười phút đã đến nhưng địa thế chật hẹp,
nhiều ngách, tôi sợ cậu bị vây công trong đó, cậu dám đi không?” Phan hiệu
trưởng đắn đo nhìn Dương Tu một lúc chỉ tay sau trường nói.

Dương Tu cũng lâm thế bí, đường nào cũng có rải rác đầy hiểm nguy hắn cũng
không còn lựa chọn nhiều lắm nên quyết định đi đường lớn.

Hắn quyết chọn đường lớn ngoài cổng trường là bởi vì theo sau hắn còn Trường
Nam cùng Bảo Phượng, nếu đi đường ngõ tắt tuy nhanh nhưng gặp phải xác chết
chặn hai hướng liền thập tử vô sinh rồi.

“Cũng được, ta không cấm đoán! Thượng lộ bình an.” Phan hiệu trưởng nhìn Dương
Tu một thoáng, đưa cho hắn một cái balo bộ đội nho nhỏ phất tay.

Dương Tu nhìn balo bộ đôi, đây là balo một quai, bên trong là một số bánh bao,
mì cốc, bánh mì và ít chai lavie và aquafina, trong lòng hảo cảm đối với Phan
hiệu trưởng tăng lên nhiều.

Đưa cho Trường Nam cùng Bảo Phương mỗi người một ít nhu yếu phẩm bỏ túi, sau
đó hắn tìm một đôi găng tay da dày trang bị vào.

Dù sao hắn không có vũ khí, mỗi lần giáp lá cà với xác chết vẫn rất nguy hiểm,
có đồ bảo hộ thì đỡ hơn không bị xác chết cắn lây nhiễm.

“Trong trường nghiêm ngặt lữu trữ vũ khí nên cậu thông cảm, tôi không có vũ
khí cung cấp cho cậu chứ không phải là keo kiệt không muốn cung cấp.” Phan
hiệu trưởng sợ Dương Tu hiểu lầm vội vã nói.

Dương Tu cũng không để ý chuyện nhỏ nhặt đấy gật đầu chào Phan hiểu trưởng một
cái, dẫn theo Trường Nam cùng Bảo Phương hai người đi đến cổng trường.

Cổng trường lúc này, hỗn loạn vô cùng người người chen lấn xô đẩy nhau gào
thét liên tục, Dương Tu có chút nhức đầu, hắn chật chội chen vào đám đông.

“Cứu a . .”

Bỗng trong đám đông có một tiếng hét thảm vang lên, không biết từ lúc nào, một
con xác chết đã xông được vào nơi này! Nó mở ra miệng to như bồn máu nuốt trọn
cánh tay của 1 thanh niên.

Mọi người lúc này ai ai đều sững sờ im bặt, quá một giây, lại một tiếng gào
thét vang lên, đoàn người như thủy triều chạy vào sân trường.

“Nam! !” Dương Tu cùng Trường Nam, Bảo Phương bị đoàn người đông ùn ụt úp đến,
trực tiếp lảo đảo ngã xuống, Bảo Phương bị chèn lên chên ngã trước mặt một con
xác chết.

“Grr. . Cút!” Trường Nam mắt đỏ như máu rống lên như một con mãnh thú, hắn
vung hai tay, biển người trước mặt bị lực lượng mạnh mẽ của hắn hất ngã sang
hai bên.

Dương Tu thấy vậy cũng vội vã ổn định thân thể, hắn lực lượng cũng tương đối
kha khá lập tức xuyên qua được biển người chằng chịt.

“Gào!” Một tiếng trầm thấp vang lên, hai con xác chết hung hãn vồ tới bên này.

Dương Tu cùng Trường Nam hơi hơi giật mình, hai người nhìn nhau gật đầu,
Trường Nam lao lên đối chọi với con bên trái, con còn lại cho Dương Tu.

Còn Bảo Phương, cô ta sợ hãi nhìn hai người bọn họ, do dự quay đầu theo đoàn
người tiến vào sân trường, dù sao nàng không có chiến lực ở đây chỉ làm rắc
rối thêm.

Dương Tu nhìn trước mắt xác chết, tinh khí thần ổn định, hắn bước chân trái
lên một bước, chân phải theo đó giơ lên đá hờ.

Xác chết là không biết kỹ xảo chiến đấu cùng tránh né đấy! Vì vậy con xác chết
ăn trọn một cú đạp của hắn, thân hình mảnh khảnh bay ra hai ba mét.

Còn bên Trường Nam, Trường Nam lực lượng cũng là cực kỳ tốt, hắn tiến tới xác
chết trước mặt, cả người cúi xuống, nhanh thoăn thoát vòng ra hông con xác
chết giáng một cú đấm.

Cú đấm này toàn lực lại cộng thêm xác chết xương cốt mềm giòn nên con xác chết
bị Trường Nam đấm gãy xương sườn, máu đen hôi tanh chảy liên tục.

“Gào!” Nó gầm lên một tiếng, tay phải quét một phát hướng phía Trường Nam.

Trường Nam thấy vậy kinh hãi nhảy về phía sau năm bước, móng tay của xác chết
cực kỳ sắc nhọn cùng dài, bị cứa quá da khẳng định sẽ bị lây nhiễm nên hắn
không thể khinh thường.

Lại nhìn bên Dương Tu, con xác chết bị Dương Tu đạp bay lần nữa đứng dậy, nó
gầm gừ một tiếng, thân thể lảo đảo lần nữa xồ ra cắn Dương Tu.

Dương Tu nắm chặc bàn tay, mắt thấy con xác chết tới gần, hắn dồn toàn lực
tung ra một cú đấm giữa trán con xác chết.

Đùng!

Tiếng nổ giòn dã vang lên, máu đen, dịch tủy não màu trắng văng tung tóe.

Răng rắc!

Bên phía Trường Nam, con xác chết kia bị Trường Nam lấy tốc độ cực nhanh ôm
cổ, bị một cú vặn, đầu liền đứt lìa thân thể bay ra xa.

“Đối phó bọn này không khó! Chẳng qua là những người kia quá sợ hãi thôi.”
Dương Tu phủi trên người dịch tủy não, lông mày nhíu sâu nói.

Trường Nam cũng đồng ý, bọn xác chết này không có chiến đấu kỹ xảo, chỉ có
thuần túy bản năng giết người, gặp phải một số người gan lớn liền dễ dàng giết
chết, không quá khó.

“Gọi Bảo Phương mau theo chúng ta đi đi, trời sắp tối!” Dương Tu nhìn bầu trời
sắp hoàng hôn lập tức hô hào Trường Nam.

Trên phim ảnh, trời tối là Xác chết càng thêm khát máu, chúng nó tốc độ cùng
lực lượng mạnh mẽ hơn vô cùng chưa chắc Dương Tu hoặc Trường Nam có thể đối
phó được.

Trường Nam lau máu trên mặt, chạy vào sân trường tìm kiếm Bảo Phương.

Qua một lúc lâu, Bảo Phương cùng Trường Nam từ trong sân trường đi ra, theo
sau bọn họ còn có hai ba người nữ sinh.

Dương Tu nhìn hai ba người kia những người kia vẻ mặt đều sợ sệt vô cùng, hai
mắt nhìn chằm chằm Dương Tu, lại nhìn qua cỗ xác chết kia, cả người co rúm
lại.

“Đây là bạn thân của tớ, có thể cho các bạn ấy đi theo đến nhà kho?” Bảo
Phương cũng sợ sệt, nàng lắp bắp hỏi Dương Tu.

Dương Tu trầm ngâm một lúc thấy ánh hoàng hôn chiếu sáng liền nhìn sang phía
Trường Nam.

“Dù sao cũng là bằng hữu, đi thôi.” Trường Nam cũng không có dị nghị, hiền
lành gật đầu.

Nếu Trường Nam nói vậy, Dương Tu cũng không ngăn cản, xoay người nhẹ nhàng
bước ra khỏi cổng trường.

“Chờ. . Chờ đã!” Dương Tu vừa bước ra khỏi cổng trường, nhìn xung quanh khung
cảnh hoang vu thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ đằng sau.

Sáu người bọn hắn đồng loạt quay đầu, nơi đó có một nam sinh thân hình nhỏ con
tầm 1m60, hai mắt đeo kính cận dày cộp hắn run rẩy nói với Dương Tu.

“Có chuyện gì sao?” Dương Tu nghi hoặc.

Nam sinh liếc mắt nhìn sau lưng đám người, lắp bắp : “Bọn. . Bọn chúng tớ có
thể đi theo cậu?”

Dương Tu lông mày lúc này nhíu thật sâu, hắn nhìn đám đông người kia, mỗi
người đều sợ hãi không thôi, hắn dứt khoát nói : “Không thể! Đi với lượng
người quá đông dẫn tới cực kỳ nhiều xác chết lúc đấy sợ là mạng của chúng mày
tao bảo vệ không nổi.”

“Tao cũng đéo phải thánh mẫu trong truyền thuyết!” Trường Nam đang định đi
theo Dương Tu lúc, cảm giác có nhiều ánh mắt dồn về phía mình, hắn quát lên
rồi bỏ đi.

“Bọn mày thật ác độc!”

Dương Tu vừa đi được một đoạn, một tiếng quát lại vang lên.

Lần này, là một tên nam sinh khác, tên này thân thể hung hãn, hai mắt đỏ như
máu, trong tay hắn dính rất nhiều máu hẳn giết qua một hai con xác chết.

Dương Tu liếc mắt qua tên nam sinh, cũng không để ý vẫn ung dung bước đi theo
con đường lớn.

. ..

“Kệ mẹ bọn nó, tất cả đi theo tao, tao cam đoan dẫn chúng mày đến nhà kho an
toàn!” Nam sinh nhìn thấy Dương Tu không để ý mình lập tức giận dữ, hắn gầm
lên một tiếng lớn, dẫn dắt đoàn người đi ra khỏi cổng trường.

“Ừ, tao nghĩ đúng đấy dù sao Nguyễn Hùng nó giết được ba con xác chết! Võ công
của nó khẳng định mạnh mẽ!”

“Kệ mẹ thằng Dương quần què kia đi, thằng chó độc ác đấy! Anh em với nhau mà
đéo giúp!”

“Nhất trí! Theo Nguyễn Hùng!”

Vô số người bàn tán xôn xao, Nguyễn Hùng lập tức dương dương đắc ý bước đi
trong lòng kiêu căng : “Để tao xem lúc mày đến nhà kho mày còn ngon như thế
không con chó!”


Tận Thế Nhân Sinh - Chương #2