Người đăng: HacLongBank
“Reng –– Reng” Tiếng chuông trường học báo hiệu giờ ra chơi vội vã vang lên,
vô số sinh viên học sinh ầm ầm đổ ra sân trường, căng tin.
Trong lớp học A1, mọi sinh viên đã đi xuống sân trường chơi đùa, thầy giáo
cũng trở lại phòng giáo viên tán gẫu, chỉ sót lại hai tên thanh niên.
“Này, Dương Tu bố mẹ mày sống ở Trung Quốc à hay sao mà đặt cho mày cái tên
Hán Việt đậm đà vãi linh hồn ra thế?” Một tên thanh niên, đầu tóc vuốt sáp,
khuôn mặt đẹp trai, hắn ngồi trên bàn đối với một thanh niên tên Dương Tu nói
chuyện.
Thanh niên Dương Tu, ngũ quan tương đối không soái ca bằng tên kia, tóc thì
gọn gàng, chẳng đẹp quá cũng chẳng xấu quá, trên người Dương Tu có một loại
khí chất bình thản, giản dị vô cùng.
“Cũng không đúng, bố mẹ tao thời trẻ yêu thích tiểu thuyết Tiên Hiệp của Trung
Quốc, bố mẹ tao sinh tao ra rồi đặt cho tao tên này vì bố mẹ tao muốn tao trở
thành những cái Tu Tiên giả giống trong tiểu thuyết vậy!”
Dương Tu chống cắm nhìn lên tấm bảng đen chậm rãi nói.
“Chậc chậc, tội nghiệp, nếu bố mẹ mày thích sao khộng đặt tên mày là Chử Đồng
Tử luôn đi. Chử Đồng Tử cởi truồng bên sông vẫn có gái theo há há.” Thanh niên
này bĩu môi nhìn Dương Tu, bỗng hắn suy nghĩ đến cái gì, cười sa sả vỗ vai
Dương Tu.
Dương Tu hai mắt híp lại nhìn thanh niên bên cạnh, hắn chọi hai quả đấm vào
nhau xoa xoa kiểu mày sống chán chê giờ thích chết xuống gặp Diêm La Vương.
“Được rồi thôi dẹp mẹ đi đi xuống căng tin ăn mì cùng tao, hôm nay bố mày bao
cả quán.” Thanh niên khóe miệng giật vài cái, thẳng tắp đứng dậy vỗ ngực tự
tin.
Dương Tu sững sờ, rất nhanh hắn cười một cách nham hiểm, lấy tốc độ nhanh nhất
xông ra hành lang lớp học hô hào : “Chúng mày ei thằng Trường Nam nó tuyên bố
bao cả quán căng tin bà Loan kìa anh em xốc nó ra căng tin đê.”
Trường Nam còn đang sĩ diện trong lớp học, ngơ ngác nhìn Dương Tu hô hào sau
mấy giây hắn lập tức xông ra bịt mồm Dương Tu : “Con mẹ mày súc vật, bạn bè
như cái bẹn bà ý.”
Nhưng bịt mồm quá muộn, Dương Tu dãy dụa ra, hắn cười hồng hộc như thằng điên
vì Trường Nam thằng ngu này trúng kế hắn rồi.
“Ây thằng Nam kìa anh em, hôm nay nó bao cả quán”
“Đù gắt vãi cả linh hồn. .”
“Trường Nam soái ca em yêu anh. .”
“Mày bị gay à Quân?”
“Ừ. . . À làm đéo có chuyện lão tử gay! Lão tử là trai thẳng nghen mày.”
“Xạo trứng! Anh em, thằng Quân gay lọ nha chúng mày!”
“. . .”
Từng đợt bàn tán xôn xao ầm ầm xung quanh Dương Tu và Trường Nam làm Trường
Nam xấu hổ vô cùng, hắn vội vã kéo Dương Tu cả người, lôi xồng xộc chay thẳng
đến căng tin góc khuất.
“Gọi đi mày.” Chuyện cũ cũng cho qua, dù sao đó chỉ là trêu đùa, Trương Nam
rút ra một tờ năm chục ngàn đỏ hồng hắn đưa cho bà Loan rồi quay người sang
chỗ Dương Tu kêu gọi.
Dương Tu nhìn nhìn thực đơn căng tin, hắn mới chuyển đến trường Lê Hồng Phong
tuần đầu tiên cũng chưa đi qua căng tin ăn bao giờ, hôm nay được Trường Nam
bao ăn nên hắn mới đi.
Cha mẹ hắn rất phản đối việc ăn vặt ngoài trường nên hắn ít khi được phép cho
tiền ăn quà vặt đấy.
“Mỳ ly cùng trứng xúc xích hoặc giò, bánh mì cá viên, bánh bao cùng sủi cao
nhân thịt. . Cho một chiếc bánh bao đi bác Loan cùng với một lon sting đỏ
nữa.” Dương Tu vuốt vuốt cằm chỉ chỉ rọ bánh bao trên bếp nói.
“Tao hoài nghi mày là người Trung Quốc chứ đéo phải Việt Nam, Dương ạ, cho
cháu một khẩu phần giống thế nha bà Loan.” Trường Nam cười nham hiểm híp cả
mắt lại, nói với Dương Tu cùng bà Loan.
Bà Loan cũng mặc kệ hai người, bà quay đầu vào trong chỗ bếp, xỏ găng tay ni
lông lấy hai cái bánh bao nóng hổi cùng hai lon sting lạnh ngắt đưa cho Dương
Tu cùng Trường Nam.
Dương Tu lấy bánh bao cùng Trường Nam đi ra một cái ghế lô ngồi, hắn vừa bóc
bánh bao, vừa mở sting, vừa ngẩng đầu lên trời xanh ngắm nhìn.
“Tao nghĩ cuộc sống này chán quá mày ạ! Cuộc đời chỉ có sinh ra ăn chơi cùng
học hành, thành đạt, kiếm tiền nuôi vợ con rồi già chết đi, quá nhàm chán!”
Dương Tu cắn một miếng bánh bao, uống một ngụm sting, hắn khà một cái rồi nhẹ
giọng.
Trường Nam bĩu môi nhìn Dương Tu nói : “Thế quy luật nó đã vậy, mày nghĩ mày
là lũ Tu Tiên giả giống trong tiểu thuyết trường thọ ngàn năm, gái gú kề kề
bên cạnh? Vô địch đến nỗi dời sông lấp biển, nghịch chuyển thế gian chắc!? Ảo
tượng sức mạnh!”
Nói xong, hắn xoa tay vào quần, bàn tay to bằng cái quạt hương bồ trực tiếp
tát vào mặt Dương Tu.
“Con mẹ mày! Thằng chó đẻ” Dương Tu gào lên, hắn vội cúi người tránh cái tát
của Trường Nam rồi trực tiếp giơ cái chân chắc nịch đạp thẳng bụng của Trường
Nam.
“Á! Đinh công mệnh thằng súc vật, mày đéo phải là người Việt Nam, mày là người
Trung Quốc!” Trường Nam tái xanh mặt, hắn quỵ xuống ôm bụng chua xót gào thét.
Dương Tu đang định vội vàng xin lỗi nhưng mà hắn nghe thấy Trường Nam mấy câu
cuối lập tức cười gắn, ngồi chồm hỗm trước mặt hắn cười thêm một cách nham
hiểm.
“Trung Của này! Trung Quốc này! Kỳ thị này! Tao là người Việt Nam nha mậy, so
sánh này!” Mỗi khi kết thúc một câu ‘này’ Trường Nam lại bị Dương Tu cho ăn
mấy phát vả đến nỗi sưng cả mặt mũi.
“Em xin lỗi Dương đại ca, hu hu em biết lỗi rồi, đại caa. .” Trường Nam méo
mồm gào khóc giả vờ, hắn ngồi xổm ôm chân Dương Tu than vãn.
Dương Tu tinh khí thần sảng khoái một cái, lại cầm lên bánh bao cùng lon nước
tiếp tục ăn uống, mặc kệ cho Trường Nam diễn kịch.
Trường Nam thấy Dương Tu chẳng để ý, trong lòng bất mãn nhưng cũng chẳng đoái
hoài cho lắm lại ăn uống trò chuyện như bình thường với hắn.
“A! Quỷ! Cương thi! Có quỷ! Cứu mạng. . . AAAAAAA! ! !”
Bỗng nhiên, một tiếng nữ sinh sợ hãi vang vọng to rõ cả ngôi trường, Dương Tu
cùng Trường Nam vội vã nuốt hết bánh bao, chạy thẳng ra sân trường theo dõi
tình hình.
Trên hành lang lầu 4, có một nữ sinh áo trắng váy đen, cô ta đầu tóc rũ rượi,
khuôn mặt nhuốm máu, sợ hãi ngã bệt xuống nền gạch hành lang.
Thứ làm cho cô nữ sinh này sợ hãi là một. . Cái xác chết biết di động! Cái xác
chết này toàn thân da dẻ màu xám, nứt vỡ, nhuộm đầy máu, đầu tóc thì đã không
còn mấy sợi lộ ra bộ não đầy nước nhờn trắng xóa.
Xác chết di chuyển rất chậm rãi, hai mắt trắng dã hiện lên từng tia tơ máu,
miệng bị rách há lên to như cái bồn rửa mặt bên trong là nhớt mầu vàng ghê
tởm.
“Oẹ!” Trường Nam cùng vô số người khác vừa ăn điểm tâm xong lập tức nôn thốc
nôn tháo dù sao cảnh này chỉ gặp trên phim trường, ngoài đời thật, đây là lần
đầu tiên.
Còn một số người gan bé khác tỷ như yểu điệu nữ sinh cùng mấy người lưỡng tính
lập tức xỉu tại chỗ.
Dương Tu thì trong lòng sợ hãi cùng chấn động không thôi, tình huống này có
chút giống tình huống trong mấy bộ truyện tận thế được tác giả Trung Quốc miêu
tả sinh động lại vô cùng giống nhau.
“Nôn con mẹ mày, đi cứu người.” Tên nữ sinh kia là học sinh cùng lớp với Dương
Tu, trong một tuần vừa rồi thường xuyên cho hắn chép bài tập, Dương Tu cũng
không thể thấy chết mà không cứu, hắn vội vã lôi kéo Trường Nam đi lên lầu 4.
Trường Nam vừa nôn xong, lại bị Dương Tu nói cùng kéo lê như vậy sắc mặt trắng
bệch vội vã níu kéo Dương Tu nói : “Mày ngu à, tao thấy con xác chết đó là
hàng real đéo phải fake đâu! Lên bị cắn thì bố mày đỡ được à? Tận thế thực sự
đến mẹ mày rồi! Chạy thôi ở đó mà làm Quan Âm phổ độ Chúng Sinh.”
Dương Tu thấy Trường Nam nói thế lập tức nhíu mày, hắn nhìn lên trên lầu 4, nữ
sinh kia sợ sắp ngất, lăn lê bò quài trên hành lang, con xác chết kia mở miệng
máu chuẩn bị tiến gần cô ta.
“Bố tao từng nói, đứng trước sóng gió bão táp phải bình tĩnh với lại, có ân
báo gấp trăm lần, có oán trả gấp trăm ngàn lần! Mày có thể đi trước, tao còn
phải đi báo ân đấy.” Dương Tu sững lại một giây, cắn răng quyết tuyệt xông lên
cầu thang lầu.
“Óc chó là có thật!” Trường Nam nhìn bóng lưng hốt hải của Dương Tu, quát lên,
hắn do dự cuối cùng cũng chạy theo Dương Tu.
Dù sao tình nghĩa bạn bè trym kỷ mấy ngày cũng không thể vì một phút tình
huống mà bỏ rơi được.
Dương Tu thể lực từ nhỏ đã rèn luyện nên rất khỏe, hắn dùng 1 phút đã chạy vọt
lên được lầu 4, nhìn sang trái, con xác chết kia đã sắp tới gần nữ sinh, mà nữ
sinh thì sợ hãi trốn trong góc tường, tinh thần khủng hoảng cực độ.
“Bảo Phương?” Trường Nam nhìn thấy nữ sinh diện mạo giật mình, sau một khắc
hắn gầm lên lao tới con xác chết kia.
Dương Tu sững sờ, lập tức hiểu ra, Bảo Phương là nữ sinh mà Trường Nam yêu
thích thầm mấy năm qua, hôm trước hắn còn kể là lén lút tặng quà sinh nhật cho
Bảo Phương.
Dương Tu cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức cùng Trường Nam lao tới con xác
chết kia đấm đá túi bụi.
Hai người bọn hắn từng luyện võ qua nên kỹ xảo chiến đấu rất không tệ, nhưng
đánh nhau cùng con xác chết này không thoải mái chút nào vì trong phim ảnh, bị
xác chết cắn rất có thể lây nhiễm.
“Gào. . Gr . . Grr” Con xác chết này tuy là đã chết nhưng bản năng khát máu
vẫn còn, nó lập tức nghẹo cổ ngoạm một cái hướng Trường Nam.
Dương Tu thấy vậy lập tức lùi một bước, giơ lên đôi chân to lớn sút thẳng vào
mặt xác chết.
Đùng!
Một tiếng giòn dã vang lên con xác chết kia bị Dương Tu dùng lực cực mạnh sút
vào gáy nó sững người lại trước mặt Trường Nam rồi lảo đảo ngã xuống đất.
“Đánh chết mẹ nó! Phang vào não! Mau!” Dương Tu quát lên làm hồi tỉnh đang
trong cơn sợ hãi Trường Nam, rồi liên tục dùng chân của mình đạp vào đại não
của xác chết.
Trường Nam cũng vậy, hắn lấy giày đinh của mình đè vào xác chết sau gáy, dùng
lực nhấn một cái, não xác chết lập tức nổ tanh bành, dịch não cùng tủy não bay
tung tóe giăng khắp nơi.