Tiến Vào Vùng Núi


Người đăng: tbthinh

Đoàn xe đã bắt đầu tiến lên, dựa theo lộ trình đã tìm hiểu sẵn bắt đầu tiến
vào vùng đồi núi. Mặc dù có chút khó đi, cũng khá nguy hiểm do đi ban đêm,
nhưng cũng may Nhật Bản các khác thiếu, chỉ là đường nhựa là không thiếu. Kể
cả đường núi cũng là đường đã được trải nhựa.

Bởi vậy nên chỉ cần không bị dã thú tấn công hay là lạc tay lái nhào thẳng
xuống vách núi thì đi đường núi ban đêm cũng không đến nỗi quá nguy hiểm.
Nhưng mà hiện tại là tận thế nha, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đã zombie,
orc, heo rừng đều đã thành bầy thành đàn xuất hiện, như vậy nếu như cũng có
sói, cọp, trong truyền thuyết tinh linh, ma cây thì làm sao? Nên nếu không
phải bất đắc dĩ, Trần Thịnh không bao giờ muốn vào núi vào ban đêm.

“Toàn thể quân lính cảnh giác cao độ, chúng ta đang đi vào khu vực không biết
rõ, chú ý khả năng xuất hiện tập kích từ hai bên cánh.” – Rundstedt nói vào
máy vô tuyến.

Quân đội chính quy sợ nhất là gì? Chính là đang hành quân trên đường nhỏ hẹp
bị tập kích hai bên cánh, đầu đuôi không hỗ trợ lẫn nhau được, bị cắt nhỏ nuốt
hết. Quân đội La Mã cổ đại, mạnh mẽ đến dường nào, hai lần đại bại, một lần
tại Anh, một lần tại Đức, đều là bị phục kích hai bên cánh trong rừng khi đang
hành quân kiểu kéo dài. Đạo quân giáp trụ hoàn mĩ, bị một đám người man rợ
đánh cho chết sạch sẽ, chỉ chạy trốn được có vài trăm người.

Trần Thịnh cũng khá căng thẳng nhìn xung quanh. Lúc này màn đêm đang dần buông
xuống, cảnh vật xung quanh bắt đầu chìm vào bóng tối, cả ngọn núi từ từ biến
thành một bóng đen khổng lồ, như một con quái thú khổng lồ đang chờ con mồi
bước đến gần.

Đoàn xe bắt đầu rẽ khỏi đường cao tốc, chạy lên đường nhỏ vào núi. Do đường
nhỏ, lại thêm là ban đêm, nên mọi người cũng không dám chạy với tốc độ tối đa
mà chỉ duy trì tốc độ 25km/h. Tuy chậm nhưng ít ra an toàn, khả năng nhào vực
cũng thấp hơn.

Thân thể lắc lư theo xe bọc thép, Trần Thịnh ngồi trong khoang ôm Rem, cả
người trùm một tấm chăn giữ ấm. Mặc dù đã là đầu xuân, nhưng nhiệt độ không
khí của nước Nhật hiện tại vẫn cực kỳ lạnh, ban đêm nhiều khi chỉ còn 4-5 độ.
Chưa kể hiện tại chạy vào trong rừng núi, nhiệt độ lại giảm xuống còn 2-3 độ
mà thôi, Trần Thịnh có thể nhìn thấy hơi thở của mình hình thành từng làn khói
trước mặt.

“Thời tiết khắc nghiệt thật, cũng chỉ có trong hoàn cảnh thiên nhiên khắc
nghiệt như thế này mới có thể tạo ra một dân tộc kiên cường đến như vậy, có
thể tạo ra nhiều kỳ tích đến như vậy.” – Trần Thịnh nghĩ về sự phát triển thần
kỳ của Nhật trước tận thế cảm khái. Chỉ có điều hiện tại tận thế đã đến, đối
với một đất nước giải trừ vũ trang, quân đội duy trì mức 20 vạn người, cả đất
nước hầu như đều là người dân yêu hòa bình như Nhật, đây quả thật là một tai
nạn. Không khó hiểu khi số người sống sót hắn tìm thấy lại ít đến như vậy.

“Trên thế giới chắc người sống sót nhiều nhất có lẽ là Mỹ đi, đất nước số súng
nhiều hơn số dân. Với lại những nước đang có chiến sự như Syria ở Trung Đông.
Không biết tình hình bên Việt Nam như thế nào đây nữa?” – Trần Thịnh lại lo
lắng về Việt Nam – “Hệ thống, ta có thể quay về Việt Nam hay không?”

“Được thưa chủ nhân! Chỉ cần chủ nhân đạt cấp 3, chiếm lĩnh diện tích đạt
1000km2 sẽ kích hoạt hệ thống Heart of Iron, lúc đó chủ nhân có thể xây dựng
nhà máy, nhà máy có thể chế tạo các phương tiện như máy bay, tàu thủy để trở
về.” – Hệ thống rất hợp tác trả lời hắn.

“Được, có thêm hệ thống Heart of Iron nữa thì đúng là vô địch!” – Trần Thịnh
cười yên tâm. Xem ra tương lai cũng thật không đến nỗi quá tệ nha.

Nhìn người yêu đã ngủ say trong lòng, Trần Thịnh cười cười để đầu Rem tựa vào
lòng ngực của hắn, dọn cho này một tư thế ngủ dễ chịu hơn, sau đó cũng nhắm
mắt nghỉ ngơi. Mặc dù xe bọc thép chạy không hề êm chút nào, dù sao nó cũng
không phải xe khách, nhưng hắn và Rem đều đã mệt mỏi nên rất nhanh thì ngủ
mất.

Đoàn xe chậm rãi chạy tới, từng người lính tay cầm chặt súng trường, chăm chú
quan sát xung quanh. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có đèn xe chiếu sáng một
khoảng phía trước.

Thời gian yên lặng trôi qua, lúc này đã là rạng sáng 2 giờ, hầu như chỉ có
lính trực vẫn đang cầm súng nghiêm túc đứng gác, mọi người còn lại đều đã thay
phiên nhau ngủ say. Lúc này xe máy trinh sát dẫn đầu bỗng dưng thắng lại.

Do đường núi nguy hiểm nên Trần Thịnh cũng không cho xe máy trinh sát đi trước
mà cùng đoàn xe tiến lên, hiện tại xe máy dẫn đầu ngừng lại, cả đoàn xe cũng
lập tức ngừng lại. Rundstedt lập tức thò đầu ra khỏi xe bọc thép hỏi.

“Vì sao dừng lại?” – Lính trinh sát trên xe máy đáp lời – “Tướng quân, phía
trước dường như có gì đó, lúc nãy đèn pha của chúng ta chiếu đến có ánh sáng
lóe lên.

Trần Thịnh lúc này cũng đứng lên nói: “Cho một đội Grenadier xuống kiểm ra,
lính bắn tỉa vào vị trí, súng máy sẵn sàng yểm trợ!” – Hắn vừa dứt lời thì
trên xe bọc thép đầu tiên lập tức nhảy xuống một đội grenadier, cả đội cầm
súng chầm chậm di chuyển về phía trước. Bên trong hai người lính đã được nâng
cấp lên STG44 đi đầu tiên, trên tay mỗi người còn kẹp theo đèn pin chiếu sáng
về phía trước.

Theo đội grenadier tiếp cận, rốt cuộc mọi người có thể nhìn thấy thứ gì phía
trước họ, là một sinh vật hình người, nhưng tai nhọn, thân hình mảnh khảnh hơn
nhân loại, trong tay cầm một thanh trường cung, không phải tinh linh trong
truyền thuyết đây sao?

“Mẹ! Này rốt cuộc là tận thế hay là dị giới vậy chứ? Hết orc rồi giờ đến cả
tinh linh cũng xuất hiện, vài bữa nữa lại có thú nhân hay thiên sứ gì nữa thì
làm sao mà đánh đây?” – Trần Thịnh hết nói nổi. Nếu đã là tinh linh, thì như
truyền thuyết họ là chủng tộc yêu thích hòa bình, chắc là không cần đánh nhau
đi?

Lúc này phía trước tinh linh nhìn thấy đám nhân loại này đang cầm một khúc gỗ
chỉ về phía mình, trong tay cầm một vật hình trụ phát ra ánh sáng thì kinh
ngạc không thôi, nhưng không hổ là chủng tộc yêu thích hòa bình, mặc dù cảm
thấy nguy hiểm nhưng cũng chỉ cài tên lên cung chứ không giương cung.

Tinh linh này mở miệng nói một tràng tiếng tinh linh chẳng ai hiểu. Trần Thịnh
đang không biết làm sao thì hệ thống đã lên tiếng: “Phát hiện ngôn ngữ tinh
linh. Bắt đầu học tập! Học tập hoàn tất. Đã truyền vào não chủ nhân!” – Còn có
công năng này? Vậy thì mình thành thiên tài ngôn ngữ rồi còn đâu?

Nghĩ vậy nhưng Trần Thịnh cũng không chậm, nhảy xuống xe, bước tới trước, đội
hiệp sĩ lập tức bưng lên STG44 theo sát phía sau.

“Xin chào tinh linh! Tôi là nguyên thủ của đệ tứ đế quốc. Vì gặp phải zombie
bên ngoài nên buộc phải đi đường vòng trong núi, nếu có làm phiền đến quý vị
xin thứ lỗi.” – Nói rồi nhẹ khom người một cái.

Nữ tinh linh nhìn thấy Trần Thịnh nói được tiếng tinh linh cũng rất bất ngờ,
nghe hắn nói như vậy cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Nàng mở miệng nói:

“Nếu như vậy, các vị khi đi xuyên qua khu rừng này, tuyệt đối không được săn
giết động vật hoặc thực vật, đây là lãnh thổ của tinh linh tộc. Quý vị phải
nhanh chóng rời khỏi, không được phá hư bất kỳ thứ gì.” – nữ tinh linh dùng
một giọng cực kỳ bình thản nói ra.

“Tất nhiên rồi tinh linh mỹ lệ, lãnh thổ chúng tôi ở đây rất xa, chúng tôi chỉ
là đi ngang qua, sẽ nhanh chóng rời đi! Cảm ơn tinh linh tộc cho phép chúng
tôi thông qua lãnh thổ của các vị!” – Hiện tại là tận thế nha, giờ người ta
chiếm lĩnh chỗ này nói là lãnh thổ của mình cũng không có cách nào phản bác
cả. Cho qua là mừng lắm rồi, Trần Thịnh nào giờ vẫn không phải là người thích
cãi nhau, nếu người ta đã nhường hắn một cái, hắn liền vui vẻ cười ha ha
nhường lại.

Đội quân của hắn lại nhảy lên xe, tiếp tục lên đường, khi đi qua nữ tinh linh,
hắn còn cúi người chào một cái. Mà nữ tinh linh cũng cúi người đáp lễ. Lúc này
hắn mới phát hiện, phía sau lưng nữ tinh linh xuất hiện thêm mấy tinh linh
khác nữa, nếu như lúc nãy có xung đột xảy ra, hắn dám chắc là bên mình sẽ có
thương vong xuất hiện. Cũng may hắn không có thấy nữ tinh linh quá đẹp liền
định cướp đoạt dân nữ.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #21