Người đăng: tbthinh
Có lẽ là ông trời mở mắt đi, hoặc là Trần Thịnh bắt đầu liên tục thuận lợi, từ
việc tìm được Rem cho đến chuyện trốn trở về. Vậy nên Trần Thịnh vừa mới cùng
Rundstedt ăn xong bữa cơm thì đã có tin báo của lính bắn tỉa rằng đã tìm được
đường đi vòng qua bầy zombie, mặc dù hơi khó đi, nhưng với xe bọc thép và xe
việt dã thì hoàn toàn không thành vấn đề.
“Rundstedt, như vậy ngươi lập tức cho đội SS đi tìm xe việt dã về, gầm xe phải
cao mới có thể đi đường xấu được.” – Trần Thịnh nhìn Rundstedt nói.
Rundstedt gật đầu đứng lên đi truyền lệnh, còn Trần Thịnh cũng để người dọn
bàn ăn, hắn quay sang nhìn thấy Rem vẫn còn ngủ ngon lành liền cởi áo khoác ra
trùm lên người nàng để tránh cảm lạnh rồi ngồi bên cạnh nhìn nàng ngủ. Khuôn
mặt đã có chút màu máu lại rồi, lại khôi phục lại như khuôn mặt đã in hằn
trong đầu hắn bấy lâu nay.
“Đã bao lâu rồi anh mới lại có thể ngồi nhìn em ngủ say như thế này vậy Rem?”
– Trần Thịnh lẩm bẩm – “Bây giờ sẽ chẳng ai nói chúng ta gì nữa, mình có thể
yên tâm sống bên cạnh nhau rồi.” – một giọt nước mắt chảy xuống trên gương mặt
cứng cỏi của hắn. Hắn hầu như không khóc, mà vì nàng, hắn cũng đã không phải
lần đầu rơi nước mắt rồi.
Kiềm nén cảm xúc của mình, Trần Thịnh đứng lên bước ra ngoài, hiện tại súng
ngắn của hắn đã là vô hạn đạn, hắn muốn tập bắn để tăng khả năng chính xác của
mình lên. Ai biết có ngày nào hắn phải cầm súng lên chiến đấu thì sao? Lúc
trước còn ngại vì mỗi ngày có số đạn nhất định, hiện tại vô hạn đạn rồi, tha
hồ mà tập bắn.
Bên ngoài, các binh sĩ đã phân chia ra, người nghỉ ngơi, người canh gác, đảm
bảo khả năng chiến đấu khi có tình huống bất ngờ xảy ra. Trần Thịnh nhìn các
binh lính của mình trong tay vẫn cầm súng trường Kar98 liền lắc đầu ngao ngán.
Trong lịch sử, nước Đức chiến thắng Ba Lan, Đan Mạch, Na Uy, Hà Lan, Bỉ, Pháp,
Hy Lạp… chiếm lĩnh gần hết châu Âu, đúng thật không tách rời được tài hoa chỉ
huy quân sự của các tướng lĩnh, tố chất cực cao của lính Đức, và khả năng phối
hợp các binh chủng. Còn phần trang bị quân đội, trừ đoạn cuối cuộc chiến có
khởi sắc, còn lại liền tào lao hết.
Kar98 là một khẩu súng trường tốt, khi khả năng sát thương lên đến 800, thậm
chí 1000 mét, chỉ cần gắn thêm ống nhắm là thành súng bắn tỉa. Tuy nhiên thiết
kế chốt động đúng là hố người. Khoảng cách giao chiến toàn là 200-300 mét mà
thôi, thiết kế tầm bắn cực xa, bù lại, lượng đạn bắn ra trong khoảng thời gian
ngắn quá thấp, hoàn toàn không đáp ứng được chiến tranh hiện đại nhu cầu:
trong thời gian ngắn nhất, vung một lượng đạn khổng lồ về phía đối phương. Cần
lượng đạn chứ không cần chính xác, mưa đạn bắn qua, thế nào cũng có viên trúng
đích.
Hiện tại, súng trường Kar98 vẫn đáp ứng được nhu cầu của Trần Thịnh, thậm chí
còn thích hợp hơn hẳn súng trường tấn công STG44, nhưng không có nghĩa tương
lai cũng sẽ như vậy. Hiện tại zombie vẫn còn chậm chạp, chẳng khác nào một cái
bia ngắm di động cả. Quân lính có thể từ từ ngắm chuẩn rồi nổ đầu bọn chúng từ
khoảng cách an toàn, lại kéo chốt nạp đạn, ngắm bắn. Tuy nhiên tương lai thì
sao?
Đừng nói đâu xa, chỉ hiện tại thôi, Trần Thịnh đã cảm thấy tiểu đội dân binh
mà gặp zombie hơi nhiều là khả năng chỉ có chết thôi. Bọn zombie đã tiến hóa,
và đã tiến hóa nhiều nữa là khác, chúng đã mạnh hơn, nhanh hơn, linh hoạt
thông minh hơn nhiều so với ban đầu. Hiện tại Trần Thịnh không dám để cho quân
lính của hắn đi tấn công nếu không có súng máy hay pháo cối làm hỏa lực yểm
trợ.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai vài tuần nữa, zombie chậm chạp sẽ biến thành như
trong World War Z như vậy, nhanh, mạnh, hơi ngu nhưng đúng là không thể cản
bọn chúng được. Hắn cũng không biết công binh có thể xây tường cao như trong
phim hay không nữa.
“Nếu không nhanh chóng nâng cấp toàn quân đều cầm súng tự động thì chỉ có ăn
mày thôi! MP40 cũng được, STG44 hay MG42 cũng được, phải nhanh chóng thay thế
Kar98! Tuy nhiên chi phí là cả một vấn đề, STG44 mỗi khẩu 25 đạn dược, MG42
mỗi khẩu 50 đạn dược, súng phóng tên lửa 50 đạn dược, toàn là nuốt tiền! Rẻ
nhất MP40 cũng phải 10 đạn dược một khẩu!” – Trần Thịnh khổ não suy nghĩ.
“Chủ nhân! Chỉ cần ngày tăng đến cấp 2, tức là tự tay giết 100 zombie, hoặc
thủ hạ giết 10000 zombie, thì sẽ có thể mở khóa chức năng xây dựng công xưởng.
Lúc đó chủ nhân có thể lựa chọn xây nhà máy quân sự hoặc dân sự. Nhà máy dân
sự có thể giúp chủ nhân sản xuất vũ khí, không cần tiêu hao nhiều đạn dược mua
từ hệ thống!” – Đang lúc Trần Thịnh khổ não thì hệ thống lại rất nhân tính báo
cho hắn một tin tức tốt.
“Nói như vậy, mình chỉ có thể xách mông lên đi giết zombie thôi chứ làm sao
bây giờ?” – Trần Thịnh cười cười vỗ vỗ cây súng ngắn treo bên hông. Kiểu này
hắn có muốn lười cũng không được rồi. Phải xách mông lên mà đi thôi.
Chừng một giờ sau, hai lính bắn tỉa đi trinh sát cũng đã trở lại, mà đội SS
chạy ra ngoài tìm xe cũng đã mang về 10 chiếc xe việt dã. Bao nhiêu đây đã đầy
đủ để hắn mang theo người sống sót cộng thêm một ít thực phẩm và xăng đi xuyên
núi rồi.
“Nguyên thủ, hiện tại cái tôi sợ là kiểu heo rừng như ngài đã kể. Nếu trong
núi có một cái cứ điểm hổ báo gì đó thì thực lực hiện tại chúng ta khó mà
chống nổi.” – Rundstedt đứng bên cạnh Trần Thịnh nhìn người sống sót đang
nhanh chóng chất đồ lên xe nói.
“Cái này ta cũng không có cách nào khác, nếu trời tuyệt đường chúng ta đến như
vậy, thì đành chịu thôi. Nhưng chúng ta quyết không đầu hàng số phận, dù chỉ
có chút hy vọng mong manh cũng phải cố gắng, đừng để sau đó phải nói giá như
cố gắng hơn chút nữa là được rồi những thứ câu nói hối hận này!” – Trần Thịnh
cũng là tâm thần lo lắng, nhưng hắn càng quyết tâm, đã có cơ hội, thì phải
thử, đã có thể cố gắng, thì phải cố gắng.
Rundstedt không nói gì gật gật đầu. Hắn hiện tại được hệ thống triệu hoán ra
là hình tượng một người mới vừa 30 tuổi. Trong đầu hắn vẫn còn những kỹ năng
quân sự như kiếp trước, cũng như những gì đã xảy ra trong lịch sử, nhưng hệ
thống lại cấy vào đầu hắn tư tưởng trung thành tuyệt đối với Trần Thịnh, với
đế quốc mới. Vậy nên mặc dù có chút bất ngờ, nhưng hắn hiện tại càng thêm có
nhiều nhiệt tình thực hiện mộng tưởng xây dựng lại đế quốc của mình, mang theo
quân đội đế quốc đánh khắp thế giới, tiêu diệt hết địch nhân của đế quốc, hoàn
thành sự nghiệp mà kiếp trước không làm được.
“Nguyên thủ, tôi đề nghị chúng ta nên lập tức xuất phát. Tránh cho khả năng
zombie đột kích hoặc di chuyển chặn đường thoát.” – Rundstedt nhìn trời đã bắt
đầu ngã về chiều lên tiếng.
Trần Thịnh gật đầu, mặc dù ban đêm đi đường núi rất nguy hiểm, nhưng vẫn phải
mạo hiểm. Trời mới biết bọn zombie có tự dưng nổi hứng chạy lên núi chơi hay
không, lúc đó thì đúng là hết đường chạy trốn. Ban đêm đi núi chỉ cần cẩn thận
chút là được, còn nếu có dã thú tấn công, đó thì chỉ còn coi mệnh trời thôi.
“Mọi người nhanh chóng lên, chúng ta tranh thủ xuất phát ngay!” – Trần Thịnh
hô lớn, cho mọi người nhanh tay nhanh chân chất lên xe những thứ có thể sử
dụng được.
Nghe phải xuất phát ngay, ai cũng nhanh chóng làm việc. Chẳng ai muốn bị bỏ
lại cả, khác với dưới quê, trên thành phố người sống sót đã nhìn thấy dòng lũ
zombie tàn phá, họ càng thêm sợ hãi, càng thêm cảm thấy yên tâm hơn khi đi
theo Trần Thịnh. Mặc dù chưa biết hắn có biến thái gì không, nhưng ít ra, hắn
là người và hắn có súng, đi theo hắn, có gì thì vẫn còn đỡ hơn làm thức ăn cho
bọn zombie ngoài kia.
Cũng chỉ có trong tiểu thuyết mới có chuyện mấy đứa không mở mắt gây hấn với
người cầm súng mà thôi. Thế giới này mấy thằng ngu như vậy vẫn không nhiều,
không thấy có mấy vụ cướp chỉ dùng súng giả thôi là người ta đã sợ xanh mặt
rồi hay sao?
Trần Thịnh quay vào bên trong khách sạn, lúc này Rem vẫn còn ngủ, chưa biết gì
chuyện mọi người đang chuẩn bị di chuyển. Chắc hẳn ai cũng biết nàng là đặc
biệt nên cũng chẳng ai kêu nàng dậy phụ dọn đồ đạc cả.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, vuốt vuốt khuôn mặt nàng rồi lên tiếng
gọi nàng dậy. Rem mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt hắn đang trước mặt nàng, dường
như là băng tuyết tan ra, hai cánh tay vươn lên ôm chầm lấy hắn. Trần Thịnh
mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Rem, sau đó ẵm nàng lên mang vào phòng vệ sinh
rửa mặt. Hắn rất vui, vì rốt cuộc hắn lại có thể quan tâm nàng như lúc trước.