Cũng Sẽ Vì Em Mà Bước Tới


Người đăng: tbthinh

Lần hành động này, khó khăn trùng điệp, thậm chí vượt qua Trần Thịnh tưởng
tượng. Hắn không thể sau khi tiếp tục chạy tới đến 8 giờ tối liền ngừng lại.
Phía trước trinh sát báo cáo đã phát hiện một tụ quần zombie khổng lồ lên đến
cả 2000 con đang du động. Hai ngàn con zombie, không phải là kích thước zombie
mà quân đội mệt mỏi hiện tại của Trần Thịnh có thể đối phó. Đạn của bọn họ,
cũng chỉ còn có một phần ba, đã không đủ để tiếp tục tiêu diệt đám zombie kích
thước khổng lồ này.

“Lùi lại 5km, dựng lều, nấu cơm nghỉ ngơi!” – Trần Thịnh lập tức quyết đoán ra
lệnh. Hắn không thể tiếp tục liều lĩnh, dù rằng cả người đều rất nôn nóng,
muốn đến Osaka càng nhanh cần tốt, nhưng hiện tại không thể được.

Gấp gáp sẽ làm hỏng chuyện. Toàn đội của hắn lập tức lùi lại 5km, xuống xe,
lắp lều, nhóm lửa, nấu cơm ăn. Lương thực bọn họ mang theo chỉ đủ dùng trong
bốn ngày, nếu như không kịp, bọn họ không thể không đánh cướp mấy cái siêu thị
bổ sung lương thực. Mà nếu như vậy, sẽ càng trì hoãn thời gian dài hơn nữa,
siêu thị là toàn trong thành thị, mà thành thị hiện tại chính là cái ổ zombie.

Cầm lên bánh mì và đồ hộp của mình, Trần Thịnh nhanh chóng ăn. Làm lính, chính
là làm gì cũng phải nhanh gọn, hắn mặc dù không có đi nghĩa vụ, nhưng cũng
hiểu được chuyện này. Nếu mà lề mề, ăn chưa no quân địch đánh tới thì lấy sức
đâu mà đánh trận, một đội quân khi đang ăn cơm nghỉ ngơi là lúc nguy hiểm yếu
đuối nhất.

Lúc chiều giết chết 700 zombie, lại thu hoạch được 700 nhân lực nữa, cộng thêm
còn dư, cũng đã có được gần 1500 nhân lực. Trần Thịnh lập tức cho đào tạo thêm
một tổ súng máy và một tổ pháo cối, một lính bắn tỉa và một đội grenadier nữa.
Qua 12 giờ đêm, hắn lại có thể tạo thêm một xe bọc thép, có thể mang theo tân
binh đến tiếp viện hắn, hoặc là có thể nâng cấp lên giai đoạn tấn công để xây
xưởng bọc thép.

“Nên tạo xe bọc thép, sau đó ra lệnh cho họ đi chiếm lĩnh các khu vực xung
quanh tiếp, lấy chiến nuôi chiến, thu hoạch được tài nguyên chắc chắn sẽ nhanh
chóng đủ để nâng cấp HQ lên giai đoạn tấn công. Nếu theo cách này, chỉ chừng
hai ngày nữa là có thể xây được xưởng bọc thép.” – Trần Thịnh vừa ăn vừa suy
nghĩ trong đầu.

“Còn chuyện tiếp viện thì khó nói, trên đường mặt dù mình đã khơi thông hết
các chướng ngại, tiêu diệt hết các tụ quần quái vật, nhưng ai biết bọn chúng
có tập hợp lại không? Rồi con cá voi tàu sân bay đó nữa, ai biết được nó có
làm gãy cầu Kanmon chưa? Nếu nó làm gãy cầu, thậm chí mình làm sao quay về
cũng là cả một vấn đề.” – Hắn cau mày, nhăn trán nghĩ.

“Toàn đội có tám tiếng nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi xong lập tức xuất phát!” – Trần
Thịnh ra lệnh. Hiện tại là chín giờ tối, hắn muốn xuất phát lúc 5 giờ sáng, có
như vậy ngày mai mới đến kịp Osaka, trễ nữa thì chắc không còn ý nghĩa gì nữa
rồi.

Chuyện phân công gác đêm, quân lính sẽ tự động phân công cho nhau, không cần
Trần Thịnh bận tâm, hắn chui vào trong xe bọc thép, ngồi trên ghế phụ lái ngủ.
Ai đi xe rồi đều biết, ngồi ngủ chẳng thoải mái gì, nhưng hắn không dám ngủ
chỗ khác, sợ chết nha. Ngủ chỗ này, có gì lập tức nổ máy xe vọt mất, chưa kể
xung quanh là binh sĩ của hắn, an toàn lắm. Nằm chỗ khác ngủ, lỡ trong đêm có
con gì xuất hiện đớp hắn một cái, là coi như xong.

Cửa sổ xe bọc thép cũng là dạng nửa hở, Trần Thịnh đơn giản trùm một cái áo
choàng lên người chống lạnh rồi ngủ. Quân lính của hắn cũng vậy, ai cũng lấy
một cái áo choàng hoặc mền ra đắp lên người rồi ngủ. Mặc dù bọn họ thể lực
kinh người, nhưng hôm nay chiến đấu cả ngày đã quá mệt mỏi rồi, không ai nói
chuyện, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mười hai giờ đêm, một quân lính đã được hắn căn dặn, tiến đến đánh thức hắn,
Trần Thịnh tỉnh ngủ lập tức kiểm tra lại thế lực của mình.
Thế lực: Đệ Tứ Đế Quốc – Lãnh đạo: Trần Thịnh – Chức vụ: Nguyên thủ.
Khu vực chiếm lĩnh: 7. Diện tích chiếm lĩnh: 70km2. Dân số: 355.
Tài nguyên: Nhân lực: 1211 (955/ngày); Đạn dược: 45 (35/ngày); Nhiên liệu: 45
(35/ngày).
Quân đội: Công binh 4; Dân binh 20; Lính SS 10; Hiệp sĩ Đế quốc 3; Tổ súng máy
3; Tổ pháo cối 3; Lính bắn tỉa 3; Grenadier 30; Xe máy 1; Xe bọc thép 2. Đang
huấn luyện: Không.
Đặc biệt: 10 Heo rừng cấp 1.
Kiến trúc: HQ 1 (Cấp 2 Tập kích); Khu đóng quân 1; Trại lính đế quốc 1; Khu
quân nhu; Đang xây dựng: Không.

Trần Thịnh lập tức cho tạo 1 xe bọc thép và 1 xe máy cùng 1 đội grenadier nữa.
Nhân lực lập tức chỉ còn 531. Sau đó, liền cho HQ bắt đầu nâng cấp lên giai
đoạn tấn công. Mặc dù tài nguyên chỉ mới có phân nửa, nhưng lần này rất nhân
tính, bắt đầu nâng cấp thì sẽ tiêu hao tài nguyên dài cho đến khi đủ thì thôi.

Vậy nên Trần Thịnh cũng không cần chờ đủ tài nguyên mới nâng cấp, hắn chỉ cần
bắt đầu nâng cấp thì tài nguyên còn thiếu sẽ về không, khi có thu nhập tài
nguyên đó thì sẽ tự động bù vào, cho đến khi đủ thì thôi. Như hiện tại khi hắn
ra lệnh thăng cấp, số nhiên liệu còn lại từ 25 lập tức thành 0. Còn thiếu 25
nhiên liệu nữa sẽ bổ sung sau.

“Thăng cấp HQ lên giai đoạn tấn công, còn cần 24 giờ nữa!” – Trần Thịnh được
thông báo, nếu sau 24 giờ vẫn không có đủ tài nguyên, thì thăng cấp sẽ tiến
vào trạng thái chờ, đủ tài nguyên sẽ lập tức hoàn thành.

Sau khi đã chắc chắn không còn sót thứ gì, Trần Thịnh cũng lập tức ngủ bù giấc
tiếp. Hắn trước giờ vẫn là một người ham ngủ. Ngủ không đủ giấc là hắn sẽ lờ
đờ ngay, nên không chuyện gì quan trọng với hắn hơn chuyện ngủ cả, nếu không
là không mần ăn gì nổi.

Một đêm trôi qua…

Sáng hôm sau, 4h30’ sáng, một hiệp sĩ đánh thức hắn, hắn nhanh chóng rửa mặt,
ăn sáng rồi đánh răng, sau đó nhanh chóng nhảy lên xe bọc thép, cả đội lập tức
xuất phát.

Lính trinh sát báo lại, đoàn zombie 2000 con đó đã bất ngờ rời đi, dường như
bọn chúng đang hướng về địa điểm nào đó, hôm qua chỉ là vô tình đang qua đường
thì đụng phải lính trinh sát của Trần Thịnh mà thôi.

Không phải tiêu diệt lượng lớn zombie, Trần Thịnh tất nhiên vui mừng khôn
xiết, lập tức ra lệnh toàn đội tăng tốc tiến tới. Đến bảy giờ sáng, họ đã đến
ngoại thành Osaka, rốt cuộc đến mục đích của chuyến đi lần này.

Đó là một bệnh viện, chính xác hơn là bệnh viện kết hợp viện dưỡng lão. Người
hắn muốn cứu, là một điều dưỡng viên người Việt Nam trong bệnh viện này.

Tuy nhiên khi đoàn xe nghiến qua vài chục con zombie đến được bệnh viện thì
Trần Thịnh lại chỉ muốn chửi đổng. Zombie cũng chơi lễ hội mùa hè hay sao?

Ít nhất là 4000 con zombie, trùng trùng điệp điệp vây quanh bệnh viện chật như
nêm cối. Trần Thịnh nhìn tê cả da đầu. Hắn thậm chí còn nhìn thấy trong đám
zombie, có vài con thân hình cao to hơn những con zombie khác ít nhất gấp
rưỡi, vừa nhìn liền biết không dễ chọc rồi.

“Lập tức tiến vào tòa nhà đó, chúng ta lập điểm hỏa lực, xử lý hết bọn zombie
này!” – Trần Thịnh cắn răng ra lệnh.

Quân đội của hắn lập tức xuống xe, chạy vào chiếm lĩnh một tòa nhà 5 tầng bên
cạnh bệnh viện, trên sân thượng, hai tổ pháo cối và hai lính bắn tỉa đã vào vị
trí, mà các tầng bên dưới, lính SS và grenadier cũng chiếm lĩnh. Hai tổ súng
máy cũng lựa chọn hai khung cửa sổ có tầm nhìn khoáng đạt, lắp đặt súng máy
của mình, chuẩn bị trúng mưa đạn xuống đầu bọn zombie. Công binh bắt đầu nhanh
chóng kéo kẽm gai, còn hai xe bọc thép sẽ lợi dụng ưu thế tốc độ và bề ngoài
cứng rắn của mình, tạo thành hai điểm hỏa lực di động, lôi kéo một bộ phận
zombie.

Đội xe máy thì lâm thời tuột khỏi xe, vác lên súng máy làm một tổ súng máy số
3, cùng các đồng đội súng máy khác chiến đấu. Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng,
Trần Thịnh ánh mắt kiên định nhìn xuống phía dưới đông nghịt zombie hạ lệnh:

“Dù phía trước có là địa ngục, vì em anh cũng sẽ bước tới! Giết hết bọn chúng!
Khai hỏa!”


Tận Thế Đế Quốc - Chương #15