U Ảnh Dao Găm


Trần Tinh quay lại nhìn, thì ra là Ám Dạ gọi hắn.

Mặc dù bị người khác cắt đứt khiến Trần Tinh rất khó chịu. Nhưng Trần Tinh
cũng không có ngay lập tức cho mười người bọn họ được hồi sinh, mà là muốn
nghe thử xem Ám Dạ muốn nói gì.

Đây cũng không phải Trần Tinh đột nhiên thánh mẫu thuộc tính trổi dậy hay cái
gì khác, mà là hắn bỗng nhiên nhớ tới một giai thoại ở kiếp trước.

Rất khả năng nhân vật chính của cái giai thoại này đang đứng trước mặt hắn.
Cho nên Trần Tinh mới bởi vì bỗng dưng nổi lên hứng thú mà kiềm chế lại sát
tâm.

Lại nói Ám Dạ nhìn cái đó đang nhìn chằm chằm mình Thiên Cơ, hắn cái đó đổ mồ
hôi a.

Phải biết trước mắt nhưng là một cái so quái vật càng thêm quái vật, so boss
càng thêm boss tồn tại.

Nếu bởi vì mình lỡ lời mà lại đưa đến đoàn diệt thì muốn khóc cũng không kịp.

Nếu có thể, hắn thật không muốn gọi lại Thiên Cơ, nhưng mà hắn không muốn cũng
phải gọi a!

Không đề cập đến hắn đã đắc tội Thiên Cơ đại thần một lần, trở lại đây vốn là
để xin lỗi. Hắn thật sợ mình im lặng thêm một thời gian, đợi khi Thiên Cơ phát
hiện nhìn chướng mắt mà cho mỗi người một đá, hắn chịu không nổi cái đá đó a,
chín người kia càng là chịu không nổi a!

Hơn nữa những cái kia trang bị cùng sách kỹ năng hắn nhìn cũng rất thèm. Hắn
biết số trang bị đó đối với Thiên Cơ là vô dụng đấy.

Đùa, nhìn Thiên Cơ mặc một thân vừa nhìn đã biết là sáo trang, hơn nữa còn
phải là rất cao cấp sáo trang, người ta sẽ chịu bỏ đi sáo trang thuộc tính mà
mặc cái khác trang bị sao?

Đương nhiên trừ khi cái trang bị đó cao cấp hơn sáo trang rất nhiều, nhưng mà
dựa theo trực giác của hắn thì những trang bị mà Đọa Lạc rơi ra không bằng một
cái góc áo mà Thiên Cơ đang mặc, huống chi trong đó còn có chiến sĩ trang bị…

Mà đối với Thiên Cơ vô dụng đồ vật thì sẽ ra sao? Đương nhiên là sẽ được treo
lên Thiên Cơ Các để tiến hành đấu giá. Một khi đã đấu giá thì cũng không có Ám
Dạ hắn chuyện gì rồi, bởi vì đó sẽ là lúc những thế lực lớn tranh nhau.

Ám Dạ bản thân cũng có một chút quan hệ với một gia tộc lớn, bởi vì thế nên
hắn nghe ngóng được rằng cái trò chơi này cũng không phải là do LOH sáng tạo
ra như trong tuyên truyền, mà nó dính đến một bí mật rất lớn, thậm chí sẽ ảnh
hưởng đến vận mệnh của loài người cùng tất cả sinh vật trên Trái Đất.

Ám Dạ cũng đoán được rằng có lẽ thông qua cái trò chơi này mà trật tự thế giới
sẽ một lần nữa bị xào bài, nếu hắn ở trong trò trơi có thành tựu to lớn thì
rất có thể sau này sẽ trở thành tầng lớp thượng đẳng, người trên người. Cho
nên hắn mới lựa chọn từ bỏ tất cả mà trước tiên tiến vào trò chơi.

Mà bây giờ một cái cơ hội trời ban để trở thành cao cấp người chơi đang đặt
ngay trước mặt hắn, nếu có thể cùng Thiên Cơ tạo mối quan hệ hoặc đơn giản hơn
chỉ là đạt được những món trang bị kia thì hắn sẽ so với người chơi khác có
được ưu thế rất kinh khủng.

Cho nên Ám Dạ mới phải cắn răng liều lĩnh gọi lại Trần Tinh.

Khi mà Trần Tinh quay lại thì nhìn Ám Dạ đã chuẩn bị tâm lí bị đoàn diệt.
Nhưng mà Trần Tinh cũng không có ngay lập tức ra tay mà chỉ nhìn hắn, điều này
nói lên Ám Dạ đã đánh cược thắng, hay ít ra thì hắn còn có cơ hội cùng Thiên
Cơ đại thần trao đổi.

Nhìn cái kia mười cái đang đổ mồ hôi sợ sệt người chơi, Trần Tinh cũng hết ý,
ta có đáng sợ như vậy sao?(Đáng sợ hơn thôi) Hắn quay về phía Ám Dạ cất tiếng
hỏi:

“Ngươi gọi ta có gì sao?”

Thấy Thiên Cơ đại thần hỏi mình, Ám Dạ ngược lại trở nên bình tĩnh rất nhiều.
Hắn đối với Hóa Lâm Minh, “Tiểu Dạo rất thoải mái” cùng với Tiếu Long nữ làm
ánh mắt ra hiệu, sau đó bốn người cùng tiến lên cho Trần Tinh cúi đầu.

“Lúc sáng có nhiều đắc tội, mong Thiên Cơ đại thần tha lỗi”

Nhìn phía trước bốn người, Trần Tinh cũng im lặng, có cần thiết như vậy sao?
Chẳng lẽ bọn họ cho là hắn sẽ bởi vì chuyện nhỏ đó mà nhớ thù lên bọn họ.
Nhưng hắn cũng không có nói nhiều, chỉ là nói:

“Chuyện lúc sáng ta giết các ngươi một mạng coi như xong, ngươi gọi ta lại
chắc cũng không chỉ là bởi vì chuyện này đi?”

Nói xong Trần Tinh liếc mắt nhìn cái này có phần anh tuấn chiến sĩ.

“Thiên Cơ đại thần đúng là biết được thiên cơ, thật không giấu gì ngài, ta là
đối với mấy món trang bị kia có hứng thú, không biết ngài có thể…”

Ám Dạ cũng không quanh co lòng vòng, hắn biết đối với thứ người sát phạt quyết
đoán như thế này càng quanh co sẽ càng khiến người ta chán ghét.

“Ồ, đúng như ta nghĩ, nhưng mà hình như ngươi một món cũng không mua nổi đi?”

“Chuyện này…”

Ám Dạ lúng túng, hắn đúng là có một chút tích phân, nhưng mà đừng nói một
chút, cho dù mười chút cũng không đủ a!

“Ám Dạ ca, chín người chúng ta góp tích phân lại cho ca chắc cũng đủ mua cái
thanh kiếm kia đi…” Hóa Lâm Minh

“Chuyện này… Như vậy không tốt a…” Ám Dạ

“Có gì không tốt, cây kiếm đó vừa nhìn đã biết là trang bị cao cấp, ngươi có
nó sau đó chúng ta giết quái vật cũng sẽ nhanh hơi nhiều, kiếm được tích phân
cũng sẽ càng nhanh a!” Dạ Mộng

“Đúng đó Ám Dạ” Tiếu Long Nữ

….

Nhìn cái kia một đám mười người đang bàn luận, Trần Tinh cũng không có cản
trở. Hiện tại hắn ngược lại có chút thiện cảm với đám người này.

Nhưng mà nghe đến bọn họ chuẩn bị bán đi nước thuốc để góp tích phân thì Trần
Tinh cũng không nhìn nổi nữa…

“Ta nói các ngươi, đừng nói các ngươi bán nước thuốc, cho dù có bán hết trang
bị trên người cũng không đủ mua cây kiếm này đâu. Đó là màu lam trang bị!”

“Cái này… Màu lam trang bị sao…”

Nghe được Trần Tinh, đám người cũng không còn gì để nói, ban đầu bọn họ còn
tưởng rằng đó chỉ là một cây màu trắng hoặc cùng lắm là màu lục chiến sĩ kiếm.

Như vậy nếu bọn họ đánh đổi tất cả thì còn có cơ hội mua được. Còn nếu là màu
lam thì đừng nói là bán hết vật phẩm trên người, cho dù là mười người bọn họ
bán thân cũng chưa chắc mua được một cái chuôi kiếm…

Nhìn ủ rủ đám người, Trần Tinh cũng có chút không nói gì. Có cần bi quan vậy
sao? Ta còn không có nói hết đây…

“Ủ rủ cái gì? Ám Dạ đúng không? Ta có cái này muốn hỏi ngươi, nhớ phải trả lời
thật, nó rất có thể ảnh hưởng đến tương lại của ngươi đấy.”

“Ngài có gì cứ hỏi…”

“Ngươi biết U Ảnh dao găm không?”

“U Ảnh… Sao ngài lại biết?” Ám Dạ vốn đang mặt chán chường nhưng nghe được câu
hỏi của Trần Tinh sau đó bỗng dưng lui lại mặt đầy cảnh giác.

Những người còn lại mặc dù hiếu kì nhưng phản ứng cũng không chậm, toàn bộ
nhìn chằm chằm Trần Tinh. Mặc dù bọn họ biết như vậy cũng chả có tác dụng cọng
lông gì nhưng mà cũng không có cách nào a…

Nhìn phản ứng của mười người, đặc biệt là Ám Dạ, Trần Tinh biết mình đã đoán
đúng. Cái giai thoại đó nhân vật chính đang đứng trước mặt mình, không, phải
nói là giai thoại đó nam và “nữ” nhân vật chính!

Ở kiếp trước…


Tận Thế Chí Tôn - Chương #16