Người đăng: thienkidongphuong
“ Thiếu gia! Thiếu gia!”
Rừng núi hoang vu, trên đường nhỏ một thiếu niên mười ba mười bốn nhanh chân
chạy theo thiếu niên trước mặt vừa chạy vừa hô to sợ người phía trước không
nghe hắn gọi. Người phía trước bất đắt dĩ chậm lại bước chân chờ phía sau chạy
theo người. Thiếu niên đi trước tuổi tầm mười sáu, dung mạo anh tuấn thân hình
cân đối, trường bào tóc dài sơ buột mang vài phần tiêu sái phóng khoáng.
Trần Phàm nhìn nhà mình ngu xuẩn gã sai vặt có vài phần che mặt xúc động. Hắn
đường đường Trần gia Tam thiếu, không nói đầu óc thông minh tuyệt đỉnh, vẻ
ngoài ngọc thụ lâm phong, xứng với câu nói “ vào trong phong nhã ra ngoài hào
hoa”. Chỉ tiếc theo chân hắn gã sai vặc diện mạo tầm thường, nói đại khái là
lạc vào đám người muốn tìm cũng chưa chắc tìm thấy, vẻ ngoài kéo thấp hắn giá
trị không nói, đầu óc còn không quá nhạy bén, đôi khi còn làm hắn bận tâm.
“ Tiểu Ngũ a Tiểu Ngũ! Ta nói ngươi bao nhiêu lần trên đường không cần gọi lớn
tiếng, may là nơi này vắng người nếu không ta còn không biết dấu mặt nơi đâu.
Ngươi không nghĩ cho ngươi cũng nên nghĩ cho thiếu gia ta a!”
Tiểu Ngũ bị răng dậy cũng không khó chịu hay kiếp đảm, hàm hậu cười nói: “
Thiếu gia không phải không biết tiểu nhân tật xấu. Trước nay đã quen nhất thời
chưa sửa được, cho tiểu nhân thời gian chắc chắc sẽ sửa!”
Trần Phàm tựa cười không cười nhìn hắn: “ Ngươi tật xấu còn có nhiều đâu, bổn
thiếu gia không cùng ngươi so đo, chân nhanh không kịp đến lúc mặt trời lặn
còn không tìm ra nơi dừng chân hai người ngươi ta chỉ có thể ở tạm vùng hoang
vu, đến lúc đó thú dữ có bắt ngươi đi là không phải thiếu gia ta quan tâm.”
Tiểu Ngũ cố ép ra hai giọt nước mắt nhìn hắn nói: “ Thiếu gia a thiếu gia! Lúc
trước ngài muốn rời nhà không ai muốn theo hầu hạ ngài! Chỉ có tiểu Ngũ một
lòng trung thành đi theo, vài thàng đi cùng không có công lao cũng có khổ lao
thiếu gia nỡ lòng bỏ lại Tiểu Ngũ cho dã thú a!” Hắn càng nói càng đáng
thương, rõ ràng với bọn họ dã thú không khác mèo nuôi trong nhà là mấy.
“ Nghe ngươi nói như ta bảo ngươi nên núi đao xuống chảo dầu dường như. Rõ
ràng trước đó ai tình nguyện theo ta thì cùng ta đi qua miệng ngươi lại giống
như ta ép ngươi không bằng, mấy tháng qua ngươi ăn bao nhiêu khổ ta không thấy
mà ngươi tu vi tăng lên ta rõ ràng thấy a”
Biết mấy giọi nước mắt không lừa được nhà hắn thiếu gia hắn cũng không tiếp
tục trang đáng thương, nước mắt chưa rơi nhanh chóng thu hồi, thần sắc tò mò
hỏi: “ Thiếu gia! Tuy nói chúng ta Trần gia tại tu chân giới địa vị không cao
nhưng trong tộc tài nguyên đâu phải không đủ ngài tiếp tục tu luyện, thiếu gia
ngươi cần gì phải rời khỏi gia tộc một mình đi bái tu hành. Lại nói cho dù đi
hướng tông môn cũng là như Thanh Vân Tông chẳng hạn. Thanh Vân Tông tại Tu
Chân Giới không nói, vị trí cũng là gần chúng ta Trần Gia, tiểu nhân không tin
với thiếu gia thiên phú không vào được Thanh Vân Tông.”
Trần Phàm thần sắc không rõ hường nhìn phái trước không đáp Tiểu Ngũ lời nói,
Thanh Vân Tông tại Tu Tiên Giới cũng là đại tông đại phái, trong môn tài
nguyên không phải bình thường môn phái có thể so sánh, trong tông cạnh tranh
cao thúc đẩy người đi về phía trước. Với hắn thiên phú không vào hạch tâm cũng
có thể chiếm một cái nội môn vị trí.
Chỉ là nơi đó không phải là hắn quy túc. Năm xưa Tiên Giới tràng đại kiếp còn
như ngay trước mắt, Đế Thiên Cung tiên chúng người chết thì chết, trùng tu
trùng tu, năm người bọn họ may mắn độ kiếp thành công cùng bước lên Luân Hồi
Lộ. Hắn không rõ từ đó đến nay đã qua bao nhiêu thời gian, bọn họ chuyển thế
được bao lâu. Hắn kiếp trước đạo hiệu Thiên Ngoại, mọi người trong cung thường
gọi hắn là Đạo Nhân. Một kiếp luân hồi liền đầu thai thành Trần gia Tam thiếu.
Trần Phàm rời nhà tu hành mục tiêu là trở thành Đế Thiên Môn đệ tử. Đế Thiên
Môn danh tự tại tu chân giới so ra kém Thanh Vân Tông cũng so trung đẳng môn
phái mạnh hơn nhiều, tông cao thủ không ít. Nghe qua tên giống như ma đạo tụ
sĩ tông môn nhưng Đế Thiên Môn thanh bạch là Tu Tiên môn phái. Đế Thiên Cung
cùng Đế Thiên Môn chỉ khác nhau một chữ, không cần nói cũng biết là ai bút
tích. Trước đó không đến Đế Thiên Cung chỉ là thời cơ chưa tới, đến thời điểm
cần phải rời đi hắn liền rời đi.
Thấy Thiếu gia không muốn nhiều lời Tiểu Ngũ không lại mở miệng hỏi, hắn ngày
thường ngu ngốc nhưng không phải cái gì cũng dám làm, thiếu gia rời nhà tu
hanh đương nhiên có thiếu gia lý do, hắn chỉ cần đi theo thiếu gia là được.
Hắn cũng không biết thiếu gia mục tiêu nơi nào, bọn họ hai tháng đi đường đã
vài vạn dặm cũng không biết lúc nào mới đến được thiếu gia mục tiêu.
Hai người đi trên gập gềnh đường núi cùng đi trên đất bằng không khác nói rõ
bọn họ không phải thường nhân. Trần Phàm nhìn bên người Tiểu Ngũ trong lòng
thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng không phải không làm được việc, ít nhất hai tháng
này có Tiểu Ngũ hắn đi đường thiếu vài phần nhàm chán.
Hai người đi rồi lại đi bất giác phát hiện mặt trời xuống núi. Trần Kiêm buổi
tối đi đường không thành vấn đề, Tiểu Ngũ tu vi chưa thoát phàm nhân lại không
được, với lại thời cơ vừa đúng hắn cũng nên dừng chân gặp cố nhân. Nhìn xa xa
phía trước có ngôi miếu hắn liền mang theo Tiểu Ngũ đi tới.
Nhìn trước mắt rách nát miếu nhỏ Tiểu Ngũ trước hết nhíu mày, không phải là
hắn ghét bỏ nơi này hoàng cảnh mà là không muốn nhà hắn thiêu gia trú tại tồi
tàn nơi. Trần Phàm thoáng nhìn Tiểu Ngũ thần sắc liền biết đứa nhỏ này tật xấu
lại phát tát. Hai tháng đi đường không phải lúc nào cũng có hảo nơi nghỉ chân.
Tại rừng núi ngũ tạm đau chỉ hai ba thứ. Lần nào đứa nhỏ này cũng nhíu mầy khó
chịu, nói nào là thiếu gia thân mình quý giá, nào là tiểu nhân vô dụng, hắn
đâu phải là người không ăn được khổ mà lần nào đứa nhỏ này cũng làm quá lên.
Tiểu Ngũ đỉnh khuân mặt nhăn nhó bước chân đẩy cửa, vài bước vừa tới đã bị
Trần Phàm kéo lại.
“ Trước gõ cửa đi.”
Tiểu Ngũ tuy khó hiểu thiếu gia lời nói nhưng vẫn nghiêm túc chấp hành. Hắn gõ
cửa ba tiếng rồi quay về đứng phía sau thiếu gia nhà hắn.
“ Khét”
Chẳng bao lâu cánh cửa liền mở, Tiểu Ngũ không ngờ phá miếu thờ lại có người
ở, càng kỳ lạ người ra mở cửa không phải đạo nhân không là tăng nhân lại là
một đôi nam nữ. Nam tử thân hình đĩnh đạt, người nữ hình dáng thước tha, do
trời quá tối Tiểu Ngũ không nhìn rõ mặt. Tại hoang vu rừng núi xuất hiện hai
người khí chất không tầm thường là đủ lại thường. Bóng tối cảng trở Tiểu Ngũ
tầm mắt lại không ngăn được Trần Phàm, vừa thấy hai người hắn liền biết bản
thân trước khi rời nhà gieo quẻ tượng là không sai.
Trần Phàm quan sát đôi nam nữ, hai người kia cũng đang đánh giá Trần Phàm bọn
họ. Phạm Thiên mắt nhìn trước mặt hai người, người đứng trước thân hình đĩnh
đạt, niên kỷ không quá hai mươi, diện mạo đoan chính, trên người trang phục
không phải tục vật, rõ ràng là có tu vi trong người, người sau diện mau tầm
thường, vị trí đứng tôn người phía trước vi chủ, tu vi còn tại Luyện thể Đỉnh
phong chưa bước vào Tu Chân chi lộ. Bọn họ hai người chưa đến hắn cùng sư muội
điều có cảm giác thần thức quét ngang bọn họ diện mạo rõ như ban ngày.
Anh Túc vừa nhìn Trần Phàm hai mắt liền mạo quang. Nàng trước đến nay chỉ có
duy nhất tật xấu là thích lớn lên nhìn tốt người. Nam tử tuấn tú nữ nhân mỹ
mạo nàng đều thích, không phải là muốn cùng bọn họ có gì chỉ là thích nhìn bọn
họ diện mạo thế thôi, người càng đẹp nàng càng muốn nhìn, thiếu niên trước mặt
diện mạo không nói là đứng đâu cũng so nhà nàng sư huynh không thua kém.
“ Hai người cũng đến đây làm nơi dừng chân a!”
Anh Túc tuổi không lớn tính tình lại hoạt bát gặp người lạ cũng không ngần
ngại. Nàng trời sinh cảm giác nhạy bén, người tốt xấu chỉ nhìn qua liền biết,
hai người trước mặt rõ ràng không phải người xuất, bọn họ hơi thở so với mọi
người càng thoải mái.
Phạm Thiên bất đắc dĩ nhìn nhà mình sư muội, nếu sư muội chủ động mở lời liền
xác định hai người này không phải kẻ xấu, hắn tinh tưởng nhà mình sư muội mắt
nhìn người. Mà cho dù hai người này là ác nhân hắn đủ tự tin bảo vệ sư muội
hắn chu toàn.
Trần Phàm mỉm cười nhìn nàng đáp: “ Ta danh Trần Phàm hắn gọi Tiểu Ngũ là ta
gã sai vặt, trời tối quanh đây không nơi dừng chân đành đến đây mong nghỉ tạm
có làm phiền hai vị xin thứ lỗi.”