1. Tiên Giới Kiếp Nạn.


Người đăng: thienkidongphuong

Thiên địa bất nhân vạn vật vi sô cẩu, cho dù đắc đạo thành tiên thoát li phàm
trần cũng không ngoại lệ.

Tiên giới công lịch ba trăm vạn sáu ngàn năm.

“ Mau mau gọi Cung Chủ xuất quan, có Thiên biến có Thiên biến! Mau đi gọi!
Mau!”

“ Nhanh chân gọi Các Chủ!...Người không ở trong các! Chết tiệt, bằng mọi cách
phải gọi người mau mau trở về! Nhanh!”

“ Các ngươi đám ăn hại! Mau đi gọi mấy lão bất tử, dù có tẩu hỏa nhạp nha cũng
phải xuất quan cho bổn tọa. Tiên giới sắp xong còn bế quan cái rắm! Con mẹ nó
Thiên Đạo!”

Bát Đại Thánh Địa, Thập Đại Bí Cảnh hỗn loạn diễn ra khắp nơi, bế quan không
biết bao nhiêu năm lão quái vật cũng bị kinh động. Tiên nhân tu luyện cảnh
giới càng cao càng gần Thiên Địa Bản Nguyên, lần này Thiên biến chỉ cần là
tiên nhân điều có cảm giác, tu vi càng cao nguy cơ càng mãnh liệt càng không
càn nói đến các vị Tiên Đế Thiên Tôn.

....

Thời điểm đó, Đế Thiên Cung Đại Điện.

“ Ha ha ha!!! Thiên biến a! Chính là Thiên biến a! Bần đạo sống đến từng tuổi
này còn chưa thấy Thiên biến, lần này được chứng kiến có chết cũng cam tâm.”

“ Chết lão đầu câm miệng! Lần trước Thiên biến cách đây hơn ba trăm vạn năm,
chết thì chết chuyển thế thì chuyển thế, không biết lần này còn được bao nhiêu
người chuyển thế thành công!”

“ Anh Túc Tiên Tử không cần như thế bi quan, sinh tử minh minh trong điều có
định sổ, chưa thành Thánh Nhân ai cũng không đám tự xưng thoát khỏi quy tắc,
chuyển thế thành công hai không đành xem mệnh vậy.”

Anh Túc Tiên Tử thở dài không nói, đạo lý Nam Hoa Thượng Tiên lời vừa nói nàng
đâu phải không biết, chỉ là tới lúc sinh tử không khỏi có chút cảm khái mà
thôi. Tử Lão Đầu so nàng xem càng thấu triệt.

Tại Tiên điện không thiếu nhóm năm nhóm ba người tập trung thảo luận lần này
Thiên biến, bọn họ tu vi không đồng đều, đối với thiên địa cảm nhận có chênh
lệch chỉ có thể cùng nhau thảo luận lấy dư bù thiếu.

Tròng ồn ào đám người lại có vài cá nhân khác biệt, không tham gia cùng bọn
người thảo luận. Bọn họ chỉ cố thủ bản thân vị trí không tham gia cũng không
phát biểu ý kiến. Mấy người đó phân biệt là Lão đạo nhân tiên phong đạo cốt,
một vị nam tử lưng đeo cung tiễn, một người khác tay cầm ngọc tiên, cuối cùng
là một vị trung niên trên tay có đan lô. Mỗi người mỗi vẻ chỉ giống nhau ở chỗ
khí chất không tầm thường, bọn họ điều là Tiên Cung nguyên lão.

Bỗng trống rỗng đài cao xuất hiện một vị nam tử, hắn diện maọ khôi ngô, tóc
dài thả loạn, trường bào không gió tự động bay nhìn qua có vài phần trang bức
phong cách.

“ Bái kiến Cung Chủ! Mừng cung chủ xuất quan!”

Lúc nam tử xuất hiện phía dười mọi người nhất tề dừng thảo luận, đứng lên hành
lễ.

Nơi khác Cung Chủ xuất hiện tiên chúng chỉ cần bái kiến là đủ, đến Đế Thiên
Cung nơi này bọn họ còn phải chút mừng cung chủ xuất quan. Không phải bọn họ
vẽ rắn thêm chân mà là do Dạ Thiên Đế từ trước đến nay có bất lương sở thích
là ...bế tử quan.

Không nói đến tân tiên chúng cho dù Tiên Cung lão nhân cùng chưa chắc gặp được
cung chủ, nhiều người không được có nguyên lão nhắc nhở chưa chắc phát giác
bọn họ Tiên Cung có cung chủ nữa là. Không biết ai cũng không rõ khi nào bắt
đầu mỗi lần nhìn thấy cũng chủ lúc hành lễ phải thêm câu “ Mừng cung chủ xuất
quan” muốn tìm hiểu nguyên do chắc chỉ có vài vị nguyên lão mới biết. Dạ Thiên
Đế không phải không biết bọn họ mờ ám, chột dạ nhìn hướng mấy vị nguyên lão,
dù rằng hắn cũng không biết bản thân có gì phải chột dạ.

Thiên Ngoại Đạo Nhân đón nhận hắn tầm mắt, nhàn nhạt nói:

“ Cung Chủ bế quan ba vạn tái, bọn thần không biết ngài bế quan có thành công
hay không. Trước giờ không dàm làm phiền ngài sợ kiếm cuổi ba năm thiêu một
giờ, trong cung sự vụ bọn thần còn miễn miễn cưỡng cưỡng lẫn nhau thay phiên
giải quyết. Chỉ là ba trăm vạn sáu ngàn năm luân hồi sắp tới, Thiên biến sự
chúng thần không dám tự chuyên, bất đắt dĩ đàng cắt đứt ngài bế tử quan, mong
Đế Quân thông cảm.”

Đạo Nhân một tiếng cung chủ một tiếng Đế Quân làm Dạ Thiên cả người khó chịu,
lanh quanh lòng vòng chỉ kém chỉ vào hắn mũi mắng hắn vô trách nhiệm.

“ Đế Quân ngài không nên trách Đạo Nhân mời ngài xuất quan. Lần này đại sự quá
quan trọng, ngài là một cung chi chủ, cũng là Tiên Thiên Đế Quân tám vị một
trong, các đại thánh địa đã nhiều lần trao đổi với Thiên Cung chỉ là không có
ngài ý chỉ chúng thần không đám làm càng. Ngài quyết định như thế nào chúng
thần chỉ theo ý chỉ mà làm.”

Hàn Long Tiên Vương thản nhiên nhìn Dạ Thiên, lời hắn ý nghĩa cùng Đạo Nhân
vừa rồi không kém bao nhiêu, hai vị nguyên lão còn lại tuy không lên tiếng
nhưng thái độ rõ ràng theo hai người kia ý kiến, cái ngày gánh Dạ Thiên không
muốn gánh cũng phải gánh. Đại điện tân tiên đối với các nguyên lão thái độ bất
kính tuy khó hiểu lại không dám hỏi, một nhóm lão nhân vài lần chứng kiến
nguyên lão đối với Cung Chủ thái độ cũng không nhiều lời.

“ Thiên Địa Hạo Kiếp, không ai có thể tránh, Tiên nhân tam tai cữu kiếp một
lúc cùng tới, tu vi càng cao kiếp nạn càng mạnh, ngay cả Đế Quân như ta còn
chưa chắc qua khỏi thì có đường nào để đi đâu. Độ kiếp thành công thì chỉ có
on đường chuyển thế trùng tu, độ không qua là hồn phi phách tán. Có thể vượt
qua kiếp nạn chỉ toàn dự vào sức mình.”

Dạ Thiên bản thân hắn biết rõ bọn họ quản lí Tiên Cung cực khổ, tuy rằng Đế
Thiên Cung là ho hắn lập ra nhưng có thể phát triển đến nay không thiếu bọn họ
công sức. Lần này đại kiếp bọn họ không biết chuyển thế còn được bao nhiêu.

Đại điện bỗng chóc yên tĩnh, mọi người thần sắc nặng nề không muốn lên tiếng.
Thiên Địa hạo kiếp, ba trăm vạn sáu ngàn năm một lần luân hồi, Thánh Nhân gặp
Thiên Nhân Ngũ Suy, Tiên Nhân độ Tam Tai Cữu Kiếp, một kiếp một trọng thiên,
chín phần mười Tiên Nhân không có khẳ năng sống sót, hồn phi phách tán là kết
cục, mà cho dù cắn răng độ kiếp thành công đi nữa tu vi cũng tan hết, thần hồn
theo luân hồi lộ chuyển thế tại Hạ giới, Tiên giới Cữu Trọng Thiên lại một lần
phong bế chờ hạ giới Tu Tiên Giả độ kiếp thành công phi thăng.

Môt ngày thảo luận không ra kết quả, trăm người đại điện một lời giải tán chỉ
còn năm người bọn họ

Long Đỉnh Đan Sư nhắm mặt tự như nhập định, Phạm Thiên Tiên Vương mắt không
tiêu cự nhìn hướng xa, Hàn Long cao mày khó chịu, Thiên Ngoại Đạo Nhân cuối
đầu uống trà thần sắc không rõ, Dạ Thiên mắt đão qua mọi người muốn nói lại
thôi cuối cùng nhìn Đạo Nhân nói:

“ Chúng ta năm người suy diễn thiên cơ Đạo Nhân ngươi nhất chính xác, ngươi
thử tính xem Đế Thiên Cung tương lai thế nào.”

Thiên Ngoại Đạo Nhân nhìn nhìn hắn thản nhiên lấy từ túi áo ba đồng tiền, thần
sắc nghiêm nghị, miệng tụng chú ngữ, theo chú ngữ niệm càng nhanh đồng tiền
trên thân hào quang càng lúc càng sáng.

Trên không trung từ đạo huyền ảo hoa văng từ bốn phương tám hương tụ tập bọn
họ trên đầu. Bốn người còn lại tuy không tinh thông Thiên Cơ Thuật Số nhưng tu
vi không thấp đối với pháp tắc điều có cảm nhận, ban đầu bọn họ còn miễn cưỡng
hiểu được huyền văn tin tức, chớ tới lúc sao là mị mờ. Thuật nghiệp mỗi người
chuyên tâm có khắc, bọn họ không tiếp tục nhìn thản nhiên uống trà.

Cuối cùng âm tiết niệm xong Thiên Ngoại Đạo Nhân phun ra một ngụm tinh huyết,
đồng tiền hào quang đại thịnh, huyền văn sáng chói cực điểm rồi vụt tắt. Đạo
Nhân cẩn trọng thu tiền đồng vào túi, tinh khí thần suy yếu một mảng lớn nét
mặt lại nhẹ nhỏm hơn trước đôi phần.

Nhìn hắn sắc mặt như trút gánh nặng bọn họ cũng không hỏi kết quả, Thiên Cơ
bất khả lộ, chỉ cần biết Tiên Cung không đoạn tuyệt là đến nơi, còn trong đó
khúc chiết là không quan trọng.

...

Tiên Giới công lịch Ba trăm vạn sáu ngàn năm, thiên địa biến hóa chúng tiên
thân vẫn, Thánh Nhân gặp Thiên Nhân Ngũ Suy suy yếu lâm vào ngủ say, Tiên Giới
phong bế, còn lại Tiên Nhân lần lượt bước vào Luân Hồi Lộ chuyển thế trùng tu.


Tân Đế Thiên Cung Kỳ Truyện - Chương #1