Người đăng: chungqc88
Con người là một chuỗi những mâu thuẫn, trách than nhau bội bạc, nhưng thật
tâm họ không bao giờ muốn mình đứng ở vị trí bị phản bội. Tán tụng nhân đức
của ai đó, nhưng đồng thời họ cũng nói, nhân đức không nuôi sống nổi bản thân.
Ưu phiền này thật khó chịu. Gã bây giờ là cái gì…khi sống trong nỗi căm hờn,
gã trách móc những kẻ đưa ra quyết định khiến cho hạnh phúc của gã tan tành,
còn bây giờ, gã không phán xét, nhưng một mặt nào đó, gã trở thành thứ công cụ
cho những kẻ khác phán xét những con kiến nhỏ bé…
Liệu có khi nào đó gã sẽ bị trừng phạt?
Gã ngồi đó, trong thật bình dị, như một gã nhà quê vừa bước ra thành thị,
nhưng nếu chú ý quan sát, hẳn sẽ nhìn thấy ánh mắt gã một sự hờ hững như mọi
thứ chẳng có sức hấp dẫn…
Trên hết mọi thứ là gì, là chẳng lệ thuộc gì vào xã hội, là không thuộc vào
bất cứ cái gì, là không ghét, không thương, không vui vẻ…Là một kẻ bị xã hội
đẩy ra xa, hay một kẻ từ chối xã hội…liệu những tội lỗi đó gã có bao giờ trả
hết. Mà thực ra, cũng chả có ai gọi những hành động đó của gã là tội ác. Nhưng
có thể gọi nó là nghề nghiệp không?
Anh lại ra ngồi đây à? – Giọng nói nhu mì từ đằng sau lưng gã.
Gã ngoảnh lại, là Vy…
Anh đi công tác về, nên ra đây giải sầu!
Giải sầu?
Công tác, giải sầu, trong đầu nàng chạy nhanh hai chữ này, một bên môi nhếch
lên, nụ cười này thật mỉa mai. Cái gã đang đứng trước mặt nàng mà còn cần phải
đi làm, vậy thế giới này thực không có ai có thể nghỉ ngơi.
Ngay từ lúc bắt đầu tiếp xúc nàng lờ mờ cảm nhận được cái vòng tròn bí ẩn
quanh gã. Nàng không hiểu trong đôi mắt u sầu kia có thứ gì, nàng không hiểu
vì sao gã lại giúp nàng nhiều như thế, sự thành công này của nàng, không hay
nói sự thành công của tiền từ gã cấp cho nàng, gã cần gì từ nàng?
Đi, đi nhậu đi! – gã nhanh chóng đề nghị.
Được! – nàng gật đầu, đối với nàng yêu cầu của gã cũng giống như mệnh lệnh của
thượng đế vậy.
…
Em biết không, thế giới này đen tối lắm, bẩn thỉu lắm…cánh tay gã khoác lên
vai nàng, đôi chân có phần nặng hơn vì cơn say. Cánh tay nàng cầm cánh tay
khoác qua vai kia, đồng thời tay còn lại giữ lấy eo gã.
Rồi, em biết rồi, tại sao khi nào đi một chuyến trở về, anh cũng như thế này?
– nàng lại thắc mắc như bao lần. Gã giơ cánh tay lên, dùng lưng bàn tay vuốt
nhẹ trên khuôn mặt nàng, rồi lắc đầu, cũng như bao lần.
Cạch, tiếng cánh cửa bật tung ra, gã cố đẩy nàng tránh ra rồi bò về phía
giường ngủ. Gã vẫn có một chút ý thức để không làm nên một điều gì đó không
hay.
Nàng giận dỗi, nàng sợ cái cảm giác xa cách gã dành cho nàng, nàng muốn được
bên gã…Nàng mặc kệ gã, không được, cuối cùng nàng vẫn đỡ lấy và dìu tấm thân
gã về giường.
Cô mặc kệ tôi, bỏ tôi ra! – gã lại lầu bầu.
Em xin anh! – những giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cánh tay đã đưa lên của gã
lại buông xuống, gã để mặc cho nàng kéo gã đi về giường.
Nàng lấy từ trong tủ ra bộ đồ ngủ, rồi bắt đầu mở quần áo thay cho gã, trong
lúc thay, nàng không ít lần vuốt ve cơ thể gã. Gã vẫn nhắm mắt lại, gã vẫn còn
một chút lí trí nào đấy.
Em yêu anh! – nàng lí nhí – em không biết, thực sự không biết vì sao anh lại
luôn u buồn, không biết vì sao anh mâu thuẫn như thế, vì sao anh giúp em nhiều
như thế, nhưng lại một mực đẩy xa em…
Nàng khóc, giọt nước mắt này rớt lên ngực gã…mắt gã mở ra, cái nhìn này về
phía nàng đầy quan tâm, nhưng vẫn có một tầng cách trở.
Nàng ngã xuống, ôm chầm lấy gã, cánh môi tham lam hôn lên môi gã, nàng khóc,
gã ưu tư. Nàng chống tay lên, nhìn đôi mắt hờ hững kia, bất giác nàng đã tự
cắn nát môi. Nàng cố gắng đứng dậy, nhưng…cánh tay gã đưa ra, cầm lấy cánh tay
nàng giật nàng vào trong lòng gã, gã hôn lên mắt, hôn lên môi nàng…nàng lại
khóc.
Sáng…
Trên giường, nàng rúc đầu vào trong lòng gã, cánh tay ôm chặt eo gã, có lẽ
ngay cả khi đã ngủ nàng cũng sợ mất gã. Gã ngắm gương mặt thơ ngây của nàng,
hôn lên trán, rồi lại siết chặt vòng tay. Nàng cựa mình thức dậy, má đỏ hồng
lên, trong ánh mắt có gì đó vui vẻ, thỏa mãn…
Em, em còn đau lắm…anh không phải…
Em ngủ đi, anh vẫn ở bên em…
Có lẽ nàng muôn đời không hiểu, không hiểu được cảm xúc của gã lúc này. Gã sợ,
hay ray rứt, gã có phải là thứ xấu xí nhất