Trở Về


Người đăng: chungqc88

Có những lúc, ngoảnh đầu lại, mọi thứ như một giấc mơ, đau đớn có, thất lạc
có, ưu tư, rồi phiền muộn, hạnh phúc và nâng niu…mọi thứ đan xen, vẽ nên một
thứ gọi là cuộc đời.

Với gã bây giờ những cảm xúc đó vẫn có, nhưng cũng có cái gì đó thật cười cợt,
bởi đơn thuần đó cũng chỉ là một phép toán đã được ghi nhận.

Nhưng thực ra, gã vẫn hiểu, gã vẫn tồn tại, vẫn tồn tại thứ gọi là linh hồn.
Bởi tận sâu ở một góc tối nào đó, gã vẫn cảm nhận được,vẫn cảm nhận được mình
cô độc. Chả nhẽ những thứ cảm xúc này lại chỉ là của một cỗ máy được lập trình
ra sao.

Việt Quốc!

Hắn đứng từ xa, nhìn vào ngôi nhà kia, trong đó có Vy. Mối tình này thật đáng
nuối tiếc, những dư âm của một lần ân ái thôi, cũng thật sâu đậm, và trên hết
là cái cảm giác tội lỗi. Có gì đó trong ta luôn bảo ta rằng hãy giữ cho mình
một góc riêng. Nhưng nếu cái góc riêng đó ta thừa hiểu là chỉ cần lộ ra, ai đó
thân thiết nhất với ta sẽ ra đi, sẽ bỏ mặc ta, vậy thì có phải chính là ta
đang lừa dối.

Ta có một giấc mơ, một giấc mơ, khi ta mở mắt ra mọi thứ sẽ chỉ như là một cơn
ác mộng, rằng ta của quá khứ chỉ là một giấc mơ. Nhưng có vẻ ta, đang đau, ta
có nước mắt đâu mà khóc.

Ting toong!

Ai đấy?

Anh đây!

Pạch! – tiếng mở của mạnh.

Anh, anh đã về rồi!

Nàng xuất hiện, nụ cười ấy thật vui!

Ba năm qua anh đã ở đâu?

Anh bị nhốt vào một chỗ, mãi tuần vừa rồi mới được cứu ra!

A! Vậy những kẻ đã bắt anh thì sao?

À! Chết hết rồi!

Vy…! Anh muốn nói với em một sự thật!

Tối rồi! – nàng cướp lời – Để em nấu cái gì anh ăn đã, chắc anh đói lắm rồi!

Vy! Anh sẽ đi…nên anh cần phải nói!

Nàng nhìn thấy trong mắt hắn sự xấu hổ, không sự tủi thẹn, hắn đã có lỗi gì
với nàng ư?

Anh là một sát thủ! – gã bắt đầu.

Một sát thủ?

Đã từng! Nói chính xác, anh là một kẻ giết người không ghê tay!

Trong đầu nàng có thứ gì đó đang mở ra, thật khó chịu, thứ lí trí này, nàng
lại rất ghét, nàng không muốn nghe nữa. Nước mắt bắt đầu lăn trên má nàng.

Có lẽ em đã hiểu!

Tức là lúc đó, anh đã giết bố em! – nàng nói ra cái suy nghĩ tàn khốc nhất.

Phải! – Đúng là một từ lạnh lùng, ngôn từ là như thế, có khi ấm áp, có khi
hạnh phúc, có khi tràn đầy sinh khí nhưng cũng có khi thật tàn nhẫn.

Chính anh, chính anh là kẻ đã giết bố em!

Không ! Em xin anh mà, đừng nói với em như vậy! Nói với em đi, là anh lừa em
phải không?

Anh yêu em! Nhưng càng vì như thế, anh lại càng chán ghét với sự thật đó. Anh
khinh bỉ chính bản thân anh, khinh bỉ quá khứ của mình, và khinh bỉ sự giả dối
khi tiếp nhận tình yêu em dành cho anh!

Em xin anh mà! Sau ba năm, sau ba năm rời đi, trở lại, sao anh có thể nói ra
điều đó, anh không hiểu điều đó rất tàn nhẫn với em? Anh muốn em hiểu mọi điều
lúc anh quan tâm tới em chỉ là do anh ray rứt thôi sao? Anh ác lắm, nếu anh đã
chịu đựng nỗi ray rứt đó tại sao anh không chịu đến suốt đời đi, chỉ cần anh
đừng nói, em vẫn có thể ôm lấy anh, có thể ở bên cạnh anh, và có một hạnh phúc
thật sự…

Anh phải đi…!

Anh phải đi…chì vì thế nên anh mới nói ra thôi sao?

....

“Anh chỉ muốn nói với em lời xin lỗi, xin lỗi khiến em mất đi hạnh phúc, xin
lỗi gieo vào trong em tình yêu, và xin lỗi không thể đáp trả. Nếu thời gian
quay lại, anh có giết bố em không, có lẽ, anh vẫn làm. Đó là định mệnh, nếu
không, anh và em đã không gặp nhau, đã không đồng cảm, đã không yêu nhau. Anh
như một thứ gì đó, bước đi cô độc trong cuộc đời này, anh sắp đi rồi, sắp trả
giá cho những điều anh đã gây ra…”

Lúc này đây không một lời có thể miêu tả được nỗi đau trong lòng nàng. Bàng
hoàng, sụp đổ…

Mẹ! Mẹ! Con đói bụng quá! Mẹ nấu cơm cho con ăn đi.

Giọng nói non nớt vang lên, nếu gã đi chậm một chút thôi, gã sẽ gặp được gương
mặt quen thuộc này, quen thuộc không phải vì gã đã từng gặp, mà vì…

Chiều hôm đó…

Ting tong…

Ai đấy?

Thưa bà, đây là giấy tờ chuyển giao hết tất cả tài sản mang tên Lập Thiên,
sang tên bà. Ông ấy có lời dặn lại cho bà rằng đừng từ chối, bà là tất cả
những gì còn lại chứng minh ông ấy đã từng tồn tại…

Sở Quốc

Thế gian là một thứ trầm ngâm, trầm ngâm trong phút chốc, ngốc nghếch trong
giây lát, khoảnh khắc là kỉ niệm.

Tích…tắc…tích…tắc…

Từng khoảnh khắc kết nối lại, tạo nên chuỗi thời gian, từng sự kiện liên tiếp
tạo nên dòng chảy, những điều đã trôi qua gọi nhanh thì là quá khứ, ưu tư một
chút lại gọi là kỉ niệm.

Gã đứng từ xa nhìn nàng, trong cuộc đời gã, cũng chỉ có bốn bóng dáng len lỏi
vào, một sâu thẳm trong tiềm thức với một chút mơ hồ không hiểu vì sao mà có
nhưng đã mất đi, một thì khắc sâu tận xương cốt, lại mất đi, còn hai, thì
không phải mất đi mà hiện tại thực không thể song hành…có lẽ gã đã tới một
biên giới của sự tồn tại bất thường, thôi thì đành bước tiếp vậy…

Phía xa, Hy Viên đang sóng đôi cùng với một người đàn ông trẻ, có vẻ khá thành
đạt, sao vậy nhỉ, vậy là cuối cùng nàng cũng đã lựa chọn sống với những tham
vọng về tiền tài. Bên cạnh nàng, mặt của gã kia rạng ngời hạnh phúc, và cậu bé
bên cạnh thì cũng thật đáng yêu.

Có lẽ, thế gian này chỉ có một mình gã ưu tư…

Sao vậy nhỉ, em cảm giác như là có ai đó nhìn em thì phải?

Chắc không? Không phải đâu!

Đôi trai gái lại cười nói cùng nhau mà không hề biết có một bóng dáng ở cuối
con đường vừa biến mất.


Tận Cùng Vũ Trụ - Chương #12