Gia Tộc Bị Nguyền Rủa


Người đăng: AnhZu

Ngày hôm sau, ta gặp lại Liễu Nhan, nàng hình như gầy đi rất nhiều, cũng tiều
tụy đi không ít. Nàng cũng không hỏi xem có thể gỡ bỏ tam thế tình kiếp hay
không, vừa vào cửa đã hỏi tình trạng của A Bảo Cơ.

“Liễu Nhan, cô nghe tôi nói, tam thế tình kiếp của các người đã hóa giải rồi,
A Bảo Cơ không thể mang cô đi được đâu, yên tâm đi.” Ta cười nói với nàng.

Ngoài dự tính của ta, nàng không vui mà lại đau buồn, nói: “Tôi mặc kệ cái gì
tam thế tình kiếp, tôi chỉ biết mấy ngày A Bảo Cơ không có bên cạnh, lòng tôi
cũng theo hắn mất rồi, tôi nhớ hắn!” Tôi kinh ngạc nhìn sang Tư Âm, thấy người
sắc thái tự nhiên, chậm sãi nói:

“Nếu đã vậy, cô nói chuyện riêng với hắn đi.”

Nói xong, Tư Âm lấy ra phù chú, mặc niệm chú văn, giải phong ấn, trong một làn
khói trắng, A Bảo Cơ chậm rãi xuất hiện trước mặt chúng ta.

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Liễu Nhan.

“Theo ta về đi, không cần lo gì cả.” Liễu Nhan bỗng nhiên mở miệng, nói.

A Bảo Cơ lắc đầu, nói: “Tam thế tình kiếp đã được giải, ta cũng nên trở về nơi
ta vốn thuộc về.”

“Ức, ta nhớ ngươi, hai tháng ngươi không ở bên cạnh, ta rất cô đơn, thực sự
rất cô đơn, ta rất nhớ ngươi, ta mặc kệ ngươi là linh hay quỷ, cũng không quản
tam thế tình kiếp, đừng rời bỏ ta…” Mặt Liễu Nhan đã sắp đỏ bừng, trong mắt
phiếm hồng, ngữ khí kích động, có lẽ đã cảm thấy sẽ mất đi thứ gì đó trân quý.

A Bảo Cơ không khỏi động dung, đáy mắt hiện lên nét lưu luyến, nói: “A Nhan,
ta cũng…”

“Dẫn ta đi đi, mang ta đến thế giới của ngươi.” Lời Liễu Nhan làm ta chấn
động, ta vội ngăn cản, nói:

“Cô điên rồi, không muốn sống nữa sao.”

Sắc mặt A Bảo Cơ thay đổi không ngừng, đè nén tình cảm xuống, lắc lắc đầu nói:
“A Nhan, hãy bảo trọng.”

“Nếu giờ hắn không đi, như vậy sẽ không thể đầu thai, vĩnh viễn sẽ trở thành
một phược linh (linh hồn bị trói buộc).” Tư Âm lạnh lùng nói một câu.

Người Liễu Nhan chấn động, sau một lúc, buồn bã nói: “Ta hiểu mà, Ức, song
trước khi đi ta muốn nói, cho dù ngươi là hồn, ta cũng rất thích ngươi, ta
vĩnh viễn không quên thời gian khoái hoạt cùng ngươi. Ta — thích Ức.”

A Bảo Cơ khẽ run rẩy, thống khổ cùng không muốn đan xen trên mặt hắn, hắn vừa
đi mấy bước, Liễu Nhan liền lao ra muốn ôm hắn, nhưng nàng lại quên mất A Bảo
Cơ là linh hồn, không có thực thế, nàng ngạc nhiên nhìn thân thể mình xuyên
qua A Bảo Cơ, không khỏi thất thanh nức nở: “Ít nhất, ít nhất trước khi rời đi
ôm ta một lần. Ít nhất hãy cho ta cảm giác ngươi là thật.” Trong mắt A Bảo Cơ
hiện lên nét bi thương thật sâu, nhìn Liễu Nhan nức nở mà không biết làm sao,
ta không đành lòng nhìn tiếp, lúc này A Bảo Cơ hẳn đau lòng nhất.

“A Bảo Cơ, cho ngươi mượn cơ thể ta một lần.” Tư Âm vẫn trầm mặc đột nhiên mở
miệng, ta không thể tin vào tai, chẳng lẽ Tư Âm cũng có lúc không nhẫn tâm
sao?

Trên mặt A Bảo Cơ có chút cảm kích, trong nháy mắt liền biến mất trong không
khí, chỉ thấy Tư Âm bỗng nhiên đứng lên, một bước xuất hiện trước Liễu Nhan,
ôm nàng thật chặt, cũng thật nhanh. Trong nháy mắt, tai thấy rõ ràng một giọt
nước mắt từ khóe mắt hắn chảy xuống. Lòng ta, bỗng như bị thứ gì đó đâm…

Cũng không biết qua bao lâu, A Bảo Cơ mới rời khỏi thân thể Tư Âm, là lúc phải
rời đi…

“Ức, ngươi thích ta chỉ vì ta là Minh Nhan chuyển thế sao?” Liễu Nhan cúi đầu
hỏi.

“Không, không hoàn toàn.” A Bảo Cơ khẽ lắc đầu, cuối cùng lưu luyến nhìn nàng,
vĩnh viễn tiêu tan trước mắt chúng tôi…

Liễu Nhan mờ mịt nhìn về phía trước, nước mắt chậm rãi dọc theo hai gò má chảy
xuống, tí tách một tiếng, chất lỏng trong trẻo rơi vào chiếc bình lam thủy
tinh trong tay Tư Âm.

“Nếu có duyên, hai người sẽ có ngày gặp lại, cho dù dung mạo thay đổi, các
người nhất định sẽ nhận ra nhau.” Con mắt tím của Tư Âm xuất hiện nét ôn nhu
hiếm thấy, Liễu Nhan chậm rãi gật đầu, đứng dậy, đi ra ngoài.

“Sư phụ, cô ấy sẽ quên hết à? Cả A Bảo Cơ?” Nhìn người đi xa, ta nhịn không
được phải hỏi.

Tư Âm bình tĩnh nhìn ta, nói: “Có một loại kí ức, ngay cả ta cũng không thể
xóa đi.”

Ta nhìn chằm chằm, người tựa hồ nhận thấy ánh mắt ta, dùng con mắt màu bạc
lạnh lẽo liếc ta một cái: “Làm sao vậy?”

“Sư phụ, người hôm nay hơi khác đó, ra là người cũng có lúc không đành lòng,
con còn nghĩ tim sư phụ là tảng đá, không nghĩ sư phụ cũng có mặt ôn nhu…” Ta
cười hì hì nói.

Sắc mắt người trầm xuống: “Chuyện hôm nay con tốt nhất quên ngay, còn nữa…”
Giọng người mang theo uy hiếp. “Nếu ta biết con nói với Phi Điểu, thì sẽ…” Ta
cảm giác được mùi nguy hiểm.

Nhưng hệ thần kinh không chịu khống chế, khóe miệng buông lỏng, xì một tiếng
bật cười,

“Sư phu, người, người thật đáng yêu!” Tôi hướng người làm mặt quỷ, vọt ra khỏi
cửa bằng tốc độ nhanh nhất, phải nhanh nói với Phi Điểu thôi!

=============================

Một tuần sau, người ủy thác không có, ta vô cùng vui vẻ thanh nhàn, Phi Điểu
đột nhiên tới chợ vải hẹn hò cùng bạn gái mới, ta đột nhiên muốn hỏi khi huynh
ấy ở dị thời không có cuộc diễm ngộ nào không. Đột nhiên ta cũng nhớ tới thành
Hàm Dương, cung điện hoa lệ, con phố náo nhiệt, tất cả như hiện lên rõ ràng
trước mặt, còn có người kia — mắt phượng hẹp dài tối tăm, khí chất tiêu sái
không kiềm chế, khiến người khó quên, nhớ tới thật sự là không tin được, cách
xa nhau tới hai ngàn năm, ta tự nhiên cùng hắn gặp mặt…

Hai ngày sau, người ủy thác rốt cuộc cũng tới.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi diện mạo thanh tú, ăn mặc khéo léo, khí chất
không tồi, nhưng kỳ quái, chỉ là có chỗ nào đó kỳ quái không nói được.

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi của khiếp sợ và im lặng, anh ta rất nhanh đã khôi
phục như bình thường, anh ta đưa danh thiếp của chính mình cho ta và Tư Âm,
tai nhìn lướt qua, Đinh Dương, phóng viên báo tường thành thị.

“Là thế này, không biết vì sao, bắt đầu từ khi nào, cổ của tôi bắt đầu khác
thường, cứ động là như có dao cắt vào, vô cùng đau đớn, tôi đã gặp nhiều bác
sĩ, họ cũng thúc thủ vô sách (không có cách nào), cũng không biết là bệnh lạ
gì, hơn nữa rất kỳ quái, cha tôi, ông tôi, tất cả nam nhân trong nhà đều có
bệnh này. Tôi cũng không biết làm thế nào,giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, mơ thấy
quán trà này, còn có tiếng nói bảo tôi tới nơi này thì không gặp việc gì, mới
đầu tôi cũng không tin, nhưng bệnh ngày càn cùng nặng, cho nên đến thử xem.”
Trách không được sao tôi thấy lạ, ra là cổ có bệnh.

Tư Âm uống một ngụm trà, thản nhiên nói:“Không phải bệnh, đó là nguyền rủa.”

“Nguyền rủa?” Sắc mặt Đinh Dương lập tức thay đổi, run giọng nói: “Không,
không thể nào?”

“Lại đây.” Tư Âm giống như lần trước, ngón trỏ để lên trán anh ta, trong khi
mơ màng, trên trán anh ta xuất hiện chữ nước ngoài, nói đúng ra — là tiếng
Nhật. Ta không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ nguồn gốc quá khứ của anh ta là ở Nhật
Bản cổ đại?

“Ngươi có nhiều kiếp trước, một trong số đó là một vị kiếm khách nổi danh, vì
báo thù cho bằng hữu mà giết một cô gái, sau khi chết cô gái này oán khi vô
cùng lớn, không đi đầu thai, mà hóa ác linh, nguyền rủa hậu thế của kiếm
khách, phàm là hậu nhân của người đó, qua hai lăm tuổi đều sinh loại bệnh này,
chịu nỗi khổ đao cắt.” Tư Âm nói, nhẹ nhàng, bâng quơ.

“Thật là… Có loại chuyện này sau?” Sắc mặt Đinh Dương tái nhợt, nói: “Sinh
nhật hai lăm tuổi của tôi vừa qua, tiền bối của tôi cũng sau 25 tuổi phát
bệnh… thật đáng sợ.” Vẻ mặt anh ta hoảng sợ, nói: “Giúp tôi, xin các người,
hãy giúp tôi! Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng!”

“Ngươi đã đến nơi này, chúng ta sẽ giúp ngươi, song thứ ta muốn — chỉ là một
giọt nước mắt của ngươi.” Tư Âm lại uống một ngụm trà.

“Được được, bao nhiêu nước mắt đều được!” Anh ta vội nói.

“Như vậy, ngươi về trước, đến lúc đó ta sẽ thông báo.” Tư Âm liếc ta một cái.

“Được được, cám ơn, xin cám ơn.” Anh ta vội vàng rời đi.

“Sư phụ, lần này tới thời đại của kiếm khách kia sao?” Ta hỏi.

“Không sai, con phải đến kinh đô Nhật Bản năm 1867, ngăn cản kiếp trước của
anh ta — đội trưởng đội ba của Tân Tuyển Tổ, Trai Đằng Nhất, giết một chủ
quán rượu tên là A Cúc.

“Cái gì? Tân Tuyển Tổ? Kiếp trước của anh ta là kiếm khách đứng đầu một thời-
Trai Đằng Nhất?” Ta không khỏi chấn động, hoàn toàn không thể liên hệ Đinh
Dương với Trai Đằng Nhất.

Ta bắt đầu điều động lại trí nhớ của mình, Tân Tuyển Tổ thảnh lập năm 1863,
trong 7 năm cục diện chính trị biến động nhất, tập đoàn kiếm khách mạnh nhất
trong lịch sử Nhật Bản vì Đức Xuyên Mạc Phủ (Mạc Phủ của tướng Tokugawa, thời
Edo) mà ngăn cơn sóng dữ, thậm chị lợi dùng thành động Trì Điền Ốc biến cố (sự
kiện Ikedaya), khiến cuộc Minh Trị Duy Tân chậm lại một năm. Giơ cao lá cờ chữ
‘Thành’ (誠) màu đỏ, Tân Tuyển tổ với sắc phục Thiển Thông Sắc, lấy hành động
sắc bén tàn khốc tiêu diệt kẻ địch, pháp luật nghiêm khắc đến tàn nhẫn, bị dân
chúng gọi bằng biệt danh Nhâm Sinh Lang. (sói Mibu.)

“Sư phụ, cho con đi đi, thời đại tinh phong huyết vũ không hợp với Tiểu Ẩn
đâu.” Phi Điểu không biết về từ lúc nào, khoanh hai tay vào nhau, tựa cửa nói.

Tư Âm quét mắt liếc Phi Điểu: “Con cho rằng Tiểu Ẩn không dám đi sao?”

Phép khích tướng thật kém cỏi, nhưng vẫn rất hiệu quả, tôi lập tức nhảy dựng
lên: “Con đi, con đi, con biết pháp thuật, sợ cái gì! Hơn nữa, thân là người
phương Đông, đi sẽ tiện làm việc hơn Phi Điểu.”

Trong mắt Tư Ấm hiện lên tiếu ý khó phát hiện, gật gật đầu, nói: “Quyết định
vậy đi, con chuẩn bị một chút, mai xuất phát.”

Ta gật đầu thật mạnh, cười cười Phi Điểu, anh ấy cũng cười, trong mắt lại có
chút lo lắng.

Sau cơm tối, Phi Điểu ôm sách vở và quần áo xông vào phòng ta.

“Tiểu Ẩn, cảm tạ sư huynh đi, vừa vặn huynh có bạn gái người Nhật, kimono là
của cô ấy, tuy rằng có chút mới, cũng quá tốt so với em. Còn có, sợ em sót,
nên ôn lại lịch sử Tân Tuyển Tổ.” Ít khi sư huynh có vẻ mặt đứng đắn.

“Tha em đi, em biết rồi, dù sao đa số thành viên Tân Tuyển Tổ đều không có kết
cục tốt, toàn bị quân địch giết. Em chỉ phải đi cản Trai Đằng Nhất giết một nữ
nhân, xong việc thì quay về.” Ta lên giọng xem thường, không kiên nhẫn nói.

“Kinh nghiệm không có bao nhiêu, dù sao đó cũng là nơi rối ren, sơ suốt là sẽ
có người thấy người nào không vừa mắt, liền rút đao giết người, cho nên mọi
chuyện phải cẩn thận, trăm ngàn không được khiêu khích.” Phi Điểu vừa nói, vừa
mở laptop.

“Hừ, ai trêu em, em triệu ác linh ăn họ luôn haha.” Ta đùa cợt.

Sắc mặt Phi Điểu thay đổi, nói: “Tiểu Ẩn, nhớ kỹ, không có sự cho phép của sư
phụ, trăm ngàn không thể tùy tiện triệu hồi ác linh, vạn nhất thao túng không
được chúng, ác linh sẽ phản phệ, đến lúc đó người điểu khiển nó sẽ gặp nguy
hiểm.”

Ta gật gật, tai cũng chỉ nói thôi mà, nếu nguy hiểm thật, chạy trốn tốt hơn.
Khi tu tập thông linh thuật, sở trường của ta chính là vụ độn, cách giăng
sương khắp nơi cũng không khó.

*vụ độn: sương mù thuật.

“Đúng rồi, huynh đã tra qua, người phụ nữ tên A Cúc kia có chỗ buôn bán gần
sông cạnh Mai tiểu lộ ở Kinh đô, bát điều .” Phi Điểu vừa nói vừa không ngừng
ấn bàn phím.

*điều: đường, phố.

“Ừ, biết gì nói lại.” Ta cười cười, âm thầm nhớ kỹ địa chỉ này.

Nhiệm vụ lần này nhìn qua, cũng không khó lắm.

=========================================

Lần thứ hai xuyên thời không, ta thích ứng hơn nhiều, đau đầu cũng bớt đi, lần
này khác biệt của Tư Âm cũng không lớn, chẳng qua thời gian có chút khó khăn,
thoạt nhìn đã khuya. Quên đi, dù sao ta cũng ở trong thành rồi, còn tốt hơn là
so với hoang vu sơn dã.

Ngẩng đầu, là một ngã tư đường hẹp dài cổ xưa. Ngẫu nhiên có vài cô gái mặc
kimono, võ sĩ lưng thắt trường đao vội vàng đi qua, hai bên đường là một loạt
quán bán rượu đúng tiêu chuẩn từ cửa sổ. Ngọn đèn giấy mờ nhạt lộ ra quang
mang âm u mờ mờ, có một chút ý nhị, trách không được Tây Âu nghệ thuật gia
từng khen kiến trúc Nhật Bản là “Nghệ thuật mộc và giấy.” Mộc với giấy là tổ
hợp xinh đẹp và tinh tế. Lửa thì vô tâm lay động, số mệnh phiêu bạt trong gió
tuyết, yếu ớt mà đẹp đẽ. Nơi này, chính là kinh đô sao?

Ít ra Phi Điểu đưa cho ta kimono, nên bây giờ không dễ khiến ai chú ý.

Ta cản đường một nữ tử trông hiền lành: “Xin hỏi, nơi này là Mai tiểu lộ?”
Giải ngữ hoàn đúng là thần kỳ, ta vừa mở miệng, lưu loát nói tiếng Nhật.

Cô ta nhìn nhìn ta, trong mắt có chút kinh ngạc. “Nơi này là Thất điều Du tiểu
lộ, Mai tiểu lộ ở Bát Điều.”

Được rồi, được rồi, theo như ta biết, kinh đô ban đầu thiết kế theo Trường An
và Lạc Dương ở Trung Quốc thời Tùy Đường, toàn bộ kiến trúc xếp theo hình chữ
nhật, lấy Chu Tước lộ là trục từ nam sang bắc, chia thành hai kinh, Đông Kinh
(Edo) phỏng theo Lạc Dương, Tây Kinh (Kyoto) thì như thành Trường An, ở giữa
là Hoàng cung. Ngoài Cung Thành là Hoàng Thành, ngoài Hoàng Thành là Đô Thành.
Ngã tư đường trong thành xây theo hình bàn cờ, nam bắc dọc ngang có trật tự,
bố cục chỉnh tề, xác định rõ ràng giữa Hoàng cung, quan phủ, khu dân cư, khu
buôn bán. Từ nhất điều đến cửu điều mà phân bố, thì thất điều không cách xa
bát điều lắm.

Ta nói cảm ơn, liền đi hướng bát điều. Lẳng lặng trên đường nhỏ, ngẫu nhiên
nhìn thấy rất nhiều phù linh giấy, ta không khỏi ngạc nhiên, ở Trung Quốc, phù
linh tuyệt không xuất hiện nhiều như vậy, chỉ khi có thổi qua, họ mới hiện
hình.

Nghe Tư Âm nói qua, quỷ quái ở Nhật Bản có nhiều loại, trong đó có rất nhiều
từ Trung Quốc tới. Đáng sợ nhất chính là Bách Quỷ Dạ Hành.Bách Quỷ Dạ Hành từ
quỷ mà thành, nghe nói linh hồn bám vào trong đồ vật hàng ngày mà yêu quái,
đến thời gian riêng là chúng tụ tập với nhau, dưới ban đêm sáng sủa mà du
hành, đi tới âm phủ, có thể nói là đội ngũ tử thần! “Bách Quỷ” Nhật Bản có một
truyền thuyết thế này: dùng đồ vật đến lần thứ chín chín, nếu vứt nó đi, nó sẽ
tụ tập oán khí thành yêu quái, cho nên lại gọi là quỷ chín mươi chín.

Thời Bình An (Hei-an) và thời Giang Hộ (Edo), là thời điểm quỷ quái thịnh hành
nhất.

Giờ là hậu thời đại Giang Hộ, vẫn còn nhiều quỷ linh quấy rầy cuộc sống mọi
người.

Dọc theo mặt đường, qua một loạt cửa sổ ô vuông tìm đến nhà gần sông của A
Cúc, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, trong phòng không lớn chỉ có hai, ba võ sĩ ngồi
uống rượu, thấy tôi tiến vào, bọn họ thoáng sửng sốt, rồi lại tiếp tục uống
rượu của họ.

Một phụ nữ mặc kimono tím nhạt chân thành đi tới, xoay người nhẹ nói: “Hoan
nghênh đến đây.” Cô ấy chỉ khoảng hai mươi mấy, dáng người thon thả, là người
thanh tú, chỉ là trên khuôn mặt trắng trẻo có ẩn ẩn chút sắc đen xám, hai mắt
vô thần, có chút quái dị, không chỉ cô ta, cả gian phòng này cũng có chút quái
dị khó nói, ta cảm nhận được — một loại sinh vật khác tồn tại.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #9