Tần Vương Doanh Chính


Người đăng: AnhZu

Trước linh dẫn chúng tôi tới một tòa nhà hẻo lánh phía thành bắc rồi ngừng
lịa, nơi này không phải phủ đệ của của Ngự Sử đại phu, nhìn qua giống một tư
dinh. Sắc trời đã tối, đại môn đã đóng. Ta nhảy xuống ngựa, bất chấp Tiểu
Chính đằng sau, niệm chú, mở cửa lớn, vọt thẳng vào trong.

Có hai bị hộ vệ nghênh diện, không đợi ta lấy Định Thân Chú, Tiểu Chính ra tay
đánh bọn họ hôn mê, hắn liếc nhìn ta, nói: “Đi làm chuyện ngươi muốn làm đi.”

Ta gật đầu, chạy theo tước linh vào bên trong, tước linh dừng lại trước một
căn phòng, nhất định là ở trong này, ta chả buồn dùng chú thuật, một cước đá
văng cửa khắc hoa này.

Trướng liêm quanh giường, bên cạnh có một nam nhân trẻ tuổi, vẻ mặt ôn nhu
nhìn người nằm trên giường, ngón tay nhẹ nhàng lưu luyến trên khuôn mặt người
kia, đúng là Lý Việt, tiếng động từ cửa truyền đến,hắn cau mày, ngẩng đầu lên
muốn nói gì đó, vừa thấy ta,hắn nhất thời đông cứng tại chỗ.

Ta một bước đã vọt vào, liếc sang bên cạnh Lý Việt, quả nhiên là Minh Nhan,
nàng ấy không cử động, cứ nằm đó, dường như không biết gì, ta không nhịn được,
giận dữ túm lấy áo Lý Việt, mặt đối mặt với hắn, giận dữ hét: “Ngươi đã làm gì
với nàng hả?”

hắn vừa sợ, vừa giận, bưng mặt, kinh ngạc nói: “Tiểu nha hoàn nhà ngươi dám
đánh ta sao!”

“Đánh loại cặn bã nhà ngươi thì sao, trả lời mau, rốt cuộc ngươi đã làm gì với
nàng?!” Ta nhịn không được mắng mấy câu thô tục, tuy xiêm y trên người Minh
Nhan vẫn chỉnh tề, nhưng ta vẫn không thể nào yên tâm.

Hắn mang vẻ không thể tin được nhìn ta chằm chằm: “Ta không làm gì cả!” hắn
cũng rống lên, thân hình khẽ động, muốn đứng lên, ta lập tức dùng Định Thân
Phù khiến hắn bất động tại chỗ, rồi cả giận nói:

“Ngươi hạ dược nàng sao?”

Hắn kinh hoàng nhìn ta, bất luận kẻ nào phát hiện mình bị khóa không thể cử
động đều có phản ứng đó, “Ngươi, ngươi biết yêu thuật?” Thanh âm hắn khẽ run.

“Ngươi không cần lo cái này.” Nghe y nói chưa làm gì, ta bình tĩnh lại, tinh
thần cũng tỉnh táo hơn.

“Ba!” Ta giáng cho hắn một cái tát. “Cái tát này là ta đánh thay cho cha mẹ
ngươi, uổng công ngươi từ nhỏ đọc sách thánh hiền, giờ lại làm ra loại chuyện
nhục nhã gia môn, đồ vô sỉ.”

Ta dừng lại, giơ tay lên, tát thêm một cái nữa: “Cái tát này là thay đại ca
ngươi, dám vô lễ với đại tẩu tương lai, bỏ qua tình cảm huynh đệ, uổng công
đại ca ngươi thương ngươi như vậy! Ti bỉ!”

“Còn cái thứ ba,” Vừa nói ta vừa giơ tay, tát thêm cái nữa. “Là thay Minh
Nhan, nàng tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại thiếu chút nữa hủy hoại cả đời
nàng! Ngươi nói xem tát ngươi ba cái có đáng không!”

Hắn sững sờ nhìn ta, sau một lúc mới phản ứng lại, bỗng nhiên cười ha hả, nói
cũng đứt quãng: “Phải, ta vô sỉ, ta ti bỉ, ta, đại ca cùng A Nhan lớn lên bên
nhau, vì sao A Nhan cứ phải thích đại ca ta, còn ta ngay cả cơ hội nói ra tâm
ý cũng không có, nếu ta không làm gì, nàng sẽ lấy đại ca ta, kiếp này ta không
còn cơ hội nữa, ngươi hiểu không!”

“Ta hiểu được tâm tình ngươi, chỉ không biết ngươi yêu A Nhan, yêu một người
là khiến nàng ấy hạnh phúc, với A Nhan mà nói, chỉ có đại ca ngươi mới có thể
trao cho nàng ấy hạnh phúc, ngươi làm thế, chẳng những hủy đi hạnh phúc của
đại ca ngươi và A Nhan, cũng hủy đi hạnh phúc chính mình, cho dù A Nhan có gả
cho ngươi, ngươi cho rằng phương pháp hèn hạ này có thể có được trái tim của A
Nhan sao? Phương pháp lấy được trái tim chỉ có một — dùng chính tim mình trao
đổi. Lúc ngươi biết mình thích nàng, nên nói ra, bây giờ đã quá trễ rồi, bởi
vì đại ca ngươi đã chiếm được lòng nàng. Nếu giờ ngươi cưỡng ép, sẽ vĩnh viễn
không chiếm được lòng nàng, hơn nữa sẽ chỉ thống khổ cả đời, hối hận cả đời.”
Ta nói một đống lớn, chính tai mình nghe cũng thấy đùng đoàng.

Hắn ngơ ngác nhìn Minh Nhan, không nói được lời nào.

“Buông tay đi, hạnh phúc của ngươi chính là hạnh phúc của nàng, đó mới thật
mới là yêu.” Ta thấp giọng nói.

“Hạnh phúc của ta chính là hạnh phúc của nàng…”Hắn thì thào lặp lại. “Ta, có
lẽ sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.”

“Ngu ngốc! Sao lại không thể! Ngươi xem ngươi còn trẻ như vậy, bộ dáng không
tồi, bối cảnh gia đình cũng tốt, nói gì thì nói cũng là Kim Cương Vương Lão
Ngũ*, cô gái thích ngươi nhiều lắm, tùy cho ngươi chọn!” Nhìn khuôn mặt bị
đánh sưng của hắn, ta không nhịn được an ủi vài câu.

*Kim Cương Vương Lão Ngũ (nguyên văn 钻石王老五; Hán Việt: toản thạch Vương Lão Ngũ; Viet Phrase: Kim Cương Vương lão ngũ)-Từ này ám chỉ người đàn ông độc thân có tiền, hoặc là gia đình có tiền có thế, ở Hồng Kông hay gọi những người đàn ông này là Kim Cương Độc Thân! Kim cương đại biểu cho sự cao quý, hiếm có, Vương Lão Ngũ ý nói người đàn ông độc thân. Cho nên kim cương Vương Lão Ngũ nhằm chỉ người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, không chỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độ, học thức uyên bác, tài giỏi và đạt yêu cầu về mọi mặt.

Trên mặt y hiện lên tia cười chua xót.

“Tin ta đi, mỗi người đều có một người dành cho mình, ngươi nhất định sẽ gặp
người có nhân duyên với ngươi.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói.

Hắn vẫn như trước chỉ nhìn Minh Nhan, thấp giọng nói: “Hiện tại ta bị ngươi
quản chế, có thể không buông tay sao, có lẽ đúng như lời ngươi nói, chỉ có thể
trách chính ta, vì sao lúc ấy không nói ra lời muốn nói, không chịu nắm bắt cơ
hội…không chịu sớm hơn một chút…”

“Ta biết, ngươi sao có khả năng nói quên liền quên, hãy cho mình thời gian đi.
Một ngày nào đó, ngươi sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình.”

Thấy hắn đã tỉnh táo lại, ta vừa nói, vừa giải phù chú, hắn giật giật tay, lại
từ từ nói: “Kỳ thực — ta vốn cũng chẳng định làm gì, ta chỉ khiến nàng hôn mê,
để nàng tưởng mình đã là người của ta.”

“Cái gì?” Ta cả kinh. “Như vậy, nói đúng ra, Minh Nhan nàng ấy vẫn…” Ta kinh
hãi, không khỏi cảm thương thay Lý Tín và Minh Nhan, chính là vị chuyện này,
bọn họ vô duyên vô cớ rơi vào vận mệnh tam thế tình kiếp oan nghiệt, nếu Minh
Nhan biết mình vẫn trong sạch, thì…

Ta trừng mắt nhìn Lý Việt. “để ta đánh thêm cho ngươi chưởng nữa!” Thật sự
đáng giận!

========================================

“Tiểu Ẩn, giải quyết xong rồi à?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tiểu Chính,
ta xoay người, thấy hắn tựa tiếu phi tiếu tựa cửa nhìn ta. Xong rồi, đã quên
còn có người này, trời ạ, hắn đứng ngoài cửa bao lâu? Bộ dạng bùng nổ vừa rồi
của ta chẳng lẽ hắn đã thấy hết rồi?

Hắn như nhìn thấu tâm tư ta, cười với ta, đi tới, Lý Việt ngẩng đầu vừa thấy,
nhất thời giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống, run run nói một
câu: “Đại… Đại vương.”

Ta nghĩ sắc mặt của tôi chẳng tốt hơn Lý Việt là bao, nhìn chằm chằm cái tên
lãnh khốc trước mặt, trong đầu hỗn loạn, Tần vương Doanh Chính, mười ba tuổi
đăng cơ, hiện tại là Tần Vương chính năm tứ tám, Doanh Chính vừa vặn hai mươi
mốt, Văn Chính, Văn Chính, không phải trùng từ Chính sao? Ta sao lại không
nghĩ tới,não của ta đúng là bị nhúng nước rồi

Như vậy, bá phụ mà hắn nói nhất định là…. Lã Bất Vi…

*:Lã Bất Vi (chữ Hán: 吕不韦; 292-235 TCN) là tướng quốc nước Tần thời Chiến Quốc. Xuất thân từ thương gia nước Triệu, ông được chọn giữ chức thừa tướng cho nước Tần. Lã Bất Vi được xem là cha của Doanh Chính tức vua Tần Thuỷ Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa. Ông được cho là người nổi tiếng trong lịch sử về buôn quan bán tước.

“Lý Việt, ngươi làm ra việc này, thật sự khiến quả nhân thất vọng.” Hắn vẻ mặt
trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Lý Việt.

“Đại vương thứ tội……” Lí Việt cả người run rẩy.

“Tiểu Chính…. À không… Đại vương, xin tha thứ cho hắn đi, ai cũng từng phạm
sai lầm, hắn cũng biết sai rồi, hơn nữa cũng không gây ra đại họa, cho nên…”
Ta vừa mở miệng, lập tức sửa đổi cách xưng hồ.

Hắn nhìn tai, trong mắt xuất hiện thần sắc phức tạp, phẩy tay áo đi ra ngoài.

Ta đỡ Minh Nhan dậy, nói với Lý Việt: “Ta đem nàng về trước, kẻo bị phàn nàn.”

Hắn gật gật đầu nói, “Ta có xe ngựa ngoài cửa, cũng nói với Thái Sứ là mẫu
thân gọi A Nhan đến phủ.”

“Biết rồi.” Ta đỡ Minh Nhan ra ngoài, chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng
thở dài bị kiềm nén.

Tiểu Chính vẫn còn ngoài cửa, ta đỡ Minh Nhan vào xe ngựa, nghĩ nghĩ, nói với
hắn: “Đại vương, người tính xử trí Lý Việt như thế nào?”

Sắc mặt hắn trầm xuống, nói: “Có phải khi biết thân phận ta, ngươi sẽ không
giống như trước kia cùng ta nói chuyện, lại giống như những người khác sợ hãi
ta, không dám nói thật?” Hắn bỏ đi cái xưng hô quả nhân vô dụng kia.

“Ta sao dám, ta là đá mà, không biết từ trước tới nay người nói chuyện phiếm
với ta là đại vương.”

Sắc mặt hắn hòa hoãn hơn: “Như vậy, ngươi vẫn giống như trước?”

Ta suy tư một hồi, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Muốn ta nói thật cũng được, nhưng
ngươi phải đáp ứng một điều kiện.”

“Cái gì?”

Ta làm động tác chặt đầu, cười nói. “Không được đem ta răng rắc!” =]]]

Vừa dứt lời, hắn liền cười ra tiếng, nói: “Được, điều đó ta nhất định làm
được.” Hắn dừng một chút, nói. “Song, ngươi cũng không được mang cả tên họ nói
Doanh Chính, Doanh Chính, không hề quy củ.”

“Ừ, ta cũng không thể gọi ngươi Tiểu Chính?”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Phải gọi ta là đại vương, hơn nữa còn ba quỳ chín khấu.”

“A?” Miệng ta mở ra thành hình chữ ‘o’.

Dưới trăng sáng, trong mắt hắn mang theo ý cười mơ hồ, giống như một bảo thạch
màu đen ấm áp, nam nhân này, thật sự là Thủy Hoàng đế tiếng tăm lừng lẫy sao?
Ra hắn cũng có mặt trẻ con, trong lòng ta dâng lên cảm xúc có thành lời, tôi
có thể làm bằng hữu của người này, cũng là duyên phận đi.

“Đúng rồi, ngươi vừa dùng cái kia…” Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Da đầu ta tê rần, vừa rồi tình thế cấp bách, trước mặt hắn dùng hai chiêu.
“Chỉ là chút đạo gia thuật pháp, không có gì đặc biệt.” Ta giải thích qua loa.

“Đạo gia thuật pháp ta cũng có nghe qua, song tận mắt thấy là lần đầu.” Hắn
dời ánh mắt, nhìn ra xa, thần sắc khó nhận dạng, ta cũng không biết hắn tin
thật hay ti giả. Song Thủy Hoàng đế không phải ngay sau đi tìm linh dược bất
tử sao, hẳn là bán tín bán nghi.

“Khi nào ngươi đi?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Hơn nửa tháng nữa.”

“Trước khi đi có muốn nhìn Hàm Dương cung?”

“Cái gì?” Ta kinh ngạc nhìn hắn.

“Trước khi đi tới Hàm Dương cung bồi ta uống sảng khoái đi.” Hắn nhìn ta, thật
lâu, ánh mắt trong suốt như nước, ta nghĩ, ta có thể tin hắn.

“Ừ.” Ta gật gật đầu. “Đương nhiên, vì Tiểu Chính là bằng hữu của ta.”

Sắc mặt của hắn vẫn như trước, nhưng đáy mắt đã hình thành một sự vui sướng
tràn đầy.

“Mười ngày sau ta sẽ phái người đón ngươi.” Hắn nói xong, phóng ngựa mà đi.

Tâm tình ta lúc này mới dần hồi phục, nhìn thoáng qua Minh Nhan còn say ngủ,
không khỏi thở phào nhẹ nhõm, coi như xong, không còn cái vụ tam thế tình kiếp
gì đó nữa, Liễu Nhan, A Bảo Cơ, vui vẻ làm tam thế thần tiên quyến lữ của hai
người đi.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #7