Anh Hoa Lạc Vũ


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 59: ANH HOA LẠC VŨ*

EDIT & BETA: VY VY- NGUYỆT

Sau hết thảy đều thuận lợi, chung ta lại về Đong Cung, Văn Xa Phi khong hề
đien,Hữu cơ bởi vi co thế lực vững chắc phia sau, nen cả Hoang Thượng cũng
khong xử tội nang, chỉ la phế đi nang, đem nang trục xuất khỏi cung.

Tất cả mọi việc, đều giải quyết xong …… Nhiệm vụ, thuận lợi hoan thanh ……

Ngay ly biệt…… cũng đến rồi……

Noi thật luc nay……

Khi ta noi ta sắp đi khỏi đay, phản ứng của Bảo Hiến va Tinh Minh đung như ta
dự đoan, bọn họ đều kha binh tĩnh..

"Kỳ thật, ta đa sớm hoai nghi than phận của co." Bảo Hiến cười cười.

"Cai gi? Ngươi hoai nghi khi nao" Ta chấn động.

"Lần trước đụng độ Bach Quỷ Dạ Hanh, một nữ hai tử binh thường lam sao co thể
biết đo la Phat Quỷ một cach tường tận như vậy."

"Thực xin lỗi, ta luon luon lừa cac ngươi." Ta ngoai noi xin lỗi, cũng khong
biết nen noi cai gi.

"Vậy la co chuẩn bị về thời hiện đại của co sao?" Bảo Hiến thất kinh hỏi. Co
lẽ la do mối lien hệ giữa cac Âm Dương Sư, đa thấy qua nhiều chuyện ki quai,
cho nen bọn họ vẫn nghe lời giải thich của ta.

"- Đung vậy" Chuyện ngay hom nay thật sự kho ma mở miệng.

Ta nhin Tinh Minh một cai, hắn vẫn mang vẻ mặt trầm tĩnh như trước, khong noi
gi cả.

Bầu trời, bỗng nhien đổ tuyết, lả tả bay xuống. Ta ngắm nhin bong tuyết mịn,
trong long vo cung hỗn loạn, khong ngờ, đa ở thời đại nay lau như vậy……

"Ta nghĩ, ta nen đi rồi……" Ta bỗng nhien phat hiện hom nay noi điều gi cũng
đều thật kho khăn.

"Tuyết mịn bay lượn, hội tụ trong khong trung một cach kho khăn, bong tuyết vỡ
tan. Nếu như vậy, chung ta cũng khong thể cản trở ngươi." Bảo Hiến đứng dậy,
trong mắt thoang qua một tia mất mat,lập tức khoi phục vẻ mặt tươi cười, thấp
giọng noi:"Noi thật, ta thực thich co em gai nay đo."

"Ta cũng muốn co một ca ca tốt như ngươi vậy." Ta nhin hắn bật thốt len noi.

Hắn nhin chằm chằm ta, anh mắt lộ ra một tia phức tạp, bỗng nhien khoe miệng
giương len,dung quạt go thật mạnh vao đầu ta một cai.

"A, đau qua, sao ngươi ra tay nặng như vậy!" Ta nhanh chong xoa đầu, thật la
ta sắp phải đi rồi, ma hắn con khong quen ăn hiếp ta.

"Như vậy co mới khong quen người ca ca nay a. Nga ha ha a." Hắn cười đi tới
cửa, lại ngừng lại. Thấp giọng noi:"Sa La, bảo trọng."

Hắn đi ra khỏi cửa, ta giống như nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng.

Trong phong chỉ con lại ta với Tinh Minh, bốn phia im lặng lam cho người ta
hit thở khong thong, ta chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chinh minh.

"Tinh Minh, ta……"

"Cung ta ngắm cho xong trận tuyết nay." Tinh Minh bỗng nhien cắt ngang lời noi
của ta.

"Cai gi?" Ta kho hiểu nhin hắn liếc mắt một cai.

Hắn bỗng nhien nở nụ cười với ta, song mắt kia lưu chuyển trong nhay mắt, giữa
hai đầu chan may vo cung mờ mịt như sương chiều buổi hoang hon, đung la anh
hoa lạc vũ*,đẹp tuyệt lệ, lại khong hề co dấu vết thương cảm, tran ngập tự do.

(*) hoa anh đao rơi trong mưa.

Hắn đứng dậy, vươn tay về phia ta,"Đến đay." am thanh của hắn giống như băng
tuyết trong suốt.

Ta mỉm cười gật gật đầu, nhẹ nhang cầm tay hắn, hắn keo tay ta đi tren hanh
lang gấp khuc trước phong.

"Lạnh khong?" Hắn nắm chặt tay của ta.

Ta lắc lắc đầu, tay của Tinh Minh thật ấm ap, bị cai loại cảm giac ấm ap nay
vay quanh, lam cho người ta xuc động muốn khoc……

"Năm nay tuyết đầu mua đến thật sớm." Hắn ngắm nhin tuyết bay, thấp giọng noi.

"Ân, chắc la vi tiễn ta đi." Ta vừa noi xong, liền cảm thấy tay Tinh Minh nắm
tay ta ngay cang chặt.

Tuyết bay đầy trời, thỉnh thoảng co bong tuyết rơi vao hanh lang gấp khuc,
tuyết rơi tren mặt ta lập tức hoa thanh bọt nước. Ta cung hắn, khong ai noi gi
nữa, chỉ lẳng lặng ngắm tuyết rơi.

Ta nghieng đầu nhin Tinh Minh, vẻ mặt hắn binh tĩnh, khẽ mim moi. Tinh Minh
hiện tại đang suy nghĩ cai gi? Hắn thật giống như chan trời, giống như một
rừng truc, sự tồn tại của hắn, vĩnh viễn khong co cach nao chạm tới.

Tương lai hắn, sẽ co một người nắm tay cung hắn ngắm tuyết sao? Ai, co khả
năng chạm tay vao ang may troi, trận gio mat nay.

Nghĩ đến đay, ta cảm thấy vo cung mất mat……

Tuyết, bắt đầu rơi it dần, trận tuyết nay, tựa hồ sẽ kết thuc, vi sao khong
thể rơi lau một chut? Bất luận la, thời gian co keo dai bao lau thi cũng sẽ co
luc kết thuc.

"Tinh Minh, con nhớ ro lời noi của ta khong." Ta nhịn khong được đanh vỡ giay
phut yen lặng,"Ngươi nhất định trở thanh Âm Dương Sư giỏi nhất. Tương lai
ngươi co thể ho phong hoan vũ nha."

"Ho phong hoan vũ……" Hắn cui đầu lập lại một lần,"Nếu co thể, ta chỉ hy vọng
co thể lam cho trận tuyết nay mai mai rơi."

Cai cảm giac muốn khoc nay, lại xuất hiện trong long ta.

Ta nắm chặt tay hắn, hắn cũng dung hết toan lực nắm tay của ta, tay của từng
đốt ngon tay của ta bắt đầu nhức nhối.

Vai bong tuyết thưa thớt rơi xuống, đung luc lại rơi tren gương mặt ta, tan
chảy thanh bọt nước hoa lẫn vao trong nước mắt, thi nhau chảy xuống.

"Sa La?" Hắn cui đầu gọi ta một tiếng.

"Bong tuyết rơi tren mặt ta." Ta cười noi.

Hắn cười cười, chậm rai buong lỏng tay của ta, nhanh tay thay ta lau đi bọt
nước, thấp giọng noi:"Sa La, ngươi vẫn la-- phải đi sao?"

Ta gật gật đầu, khoe miệng gương len một độ cong, Tinh Minh, ta muốn cười với
ngươi noi-- Tạm biệt.

Lại một lần nữa keu gọi Tư Âm, nhin day xich thủy tinh trong tay phat ra anh
sang loa mắt, ta ngẩng đầu, nhin Tinh Minh mỉm cười,

"Tử Hoan, phải bảo trọng nga."

"Đa noi la khong được gọi cai ten kia."

"Nhưng la thực đang yeu."

"Sa La, ngươi thật đung la……"

Tinh minh bỗng nhien nghĩ tới cai gi đo, đến gần rồi nắm lấy toc ta, nhẹ nhang
keo xuống.

"Lam cai gi vậy?" Ta kho hiểu hỏi.

Mắt hắn xuất hiện một tia hồ ly giảo hoạt, nhẹ giọng noi:"Nguyền rủa."

"Tinh Minh, ngươi sẽ khong ghi hận trong long, hạ lời nguyền rủa độc ac gi với
ta chứ?"

"Ý kiến hay đo."

"Tinh Minh……" Ta bất đắc dĩ nở nụ cười, du sao hắn cũng sẽ khong hại ta.

Lời muốn noi con rất nhiều, nhưng anh sang từ vong thủy tinh đa bao phủ toan
than ta, sự nong quen thuộc nay, nghĩ đến việc sắp ra đi, ta khong thể nao
cười nổi, cười noi từ biệt, thật sự khong phải la chuyện dễ dang.

"Sa La……" Trong khong gian ta nghe được am thanh mất mat của Tinh Minh, giương
mắt nhin len, tuyết, khong biết khi nao lại rơi xuống,tuyết bay tan loạn quanh
người, đan xen trong khong gian, bong tuyết kia dừng ở đầu vai của chinh minh,
ống tay ao, tươi cười sớm biến mất, chỉ con lại vẻ mặt buồn ba.

Thi ra ta khong thể nao cười va noi lời tạm biệt với ngươi…… Khong chỉ la ta
đau……

=============================

Lại một lần nữa, về tới chỗ ngồi quen thuộc nay, quan tra Tiền Kiếp Kim Sinh.

"Tiểu Ẩn, tỉnh tỉnh." Giọng noi của Tư Âm nhu hoa thần kỳ, ta khong thể tin
được mở mắt, cui đầu keu:"Sư phụ."

"Con, co khỏe khong?" Tư Âm nhẹ nhang nang ta dậy.

Ta gật đầu, nở nụ cười:"Sư phụ, con hinh như đa mơ thấy một giấc mộng rất
đẹp."

"Mộng?"

"Ân, giấc mộng rất đẹp." Ta cười cười, trong giấc mộng kia co kinh thanh Binh
An phồn hoa thịnh thế, co muon hinh vạn trạng loai yeu ma, co mau đỏ như hoa
anh đao,ban đem con co đom đom bay lượn ben hồ,la cay mau đỏ giống như hồ điệp
bay toan loạn đầy trời, mang theo bi thương của tuyết lạnh, co thiếu nien cười
rộ len giống như anh nắng chiều khong thể nắm bắt ……

Đo la giấc mộng đẹp nhất.

"Sư phụ, con mệt mỏi qua, cũng khong để cho con dựa vao một chut." Ta thấp
giọng noi.

Tư Âm nhẹ nhang om ta vao long,tren người Tư Âm phảng phất mui hương hoa,
khong phải mui thơm của mai đầu xuan, cũng khong phải mui hương thơm ngat của
mặt hồ kết băng, ta tựa đầu vao bờ vai của người, khong muốn nghĩ gi nữa.

Đo la giấc mộng đẹp nhất, lại la-- một giấc mộng đẹp, nhưng mộng cho du đẹp
thế nao củng phải kết thuc.

====================

"Đi tắm rửa đi, tắm xong rồi hom nay ta tự minh xuống bếp." Tư Âm sờ sờ đầu ta
noi.

Cai gi? Tự minh xuống bếp? Ta khong co nghe nhầm chứ. Ta ngạc nhien ngẩng đầu
len, Tư Âm xuống bếp, khong phải noi đua chứ.

"Lam sao vậy?"

"Sư phụ, người lam đồ ăn-- sẽ khong hại chết con chứ?" Ta nhỏ giọng noi một
cau.

"Nhanh đi tắm đi." Tư Âm nghe ta noi xong hiện len một tia buồn bực.

"Con nghĩ trước tien đi thăm Phi Điểu đa."

"Đi thoi."

Phi điểu vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đo, ta vuốt ve mặt anh ấy, trong long xuất
hiện nhiều nghi hoặc, từ luc Phi Điểu gặp chuyện khong may, sư phụ hinh như
đối với ta so với trước kia on hoa rất nhiều, đay la vi sao?

Ngay hom sau, kiếp sau của Hữu Cơ-- mỹ nhan Lam Duyệt kia sẽ đến quan tra.

Tư Âm đem khuc mắc kiếp trước của nang va Văn Xa Phi kể cho nang nghe, nang
khiếp sợ căn bản noi khong nen lời.

"Kiếp trước toi sao co thể la nữ nhan ngoan độc như vậy?" Nang khong ngừng thi
thao tự noi, hoan toan khong thể tin,"Như vậy con của toi mới……"

"Như vậy nữ quỷ kia đau?" Nang đột nhien hỏi.

"Ngay tại nơi nay." Tư Âm thản nhien noi.

"Toi, toi co thể nhin nang hay khong?" Nang hinh như từ chối cả nửa ngay rốt
cuộc cũng noi ra những lời nay.

Tư Âm nhin nang, gật gật đầu. Chỉ thấy người niệm vai cau chu văn, bạch quang
hiện len, giải trừ phong ấn cho Văn Xa Phi,sương khoi mau trắng ở khong trung
tự dưng xuất hiện, nang vừa nhin thấy Lam Duyệt liền trợn mắt nhin.

"Văn Xa Phi, con của co khong co việc gi, tất cả đều quay lại từ đầu, co cũng
khong cần chấp nhất." Ta nhẹ giọng noi.

Nang vẻ mặt tan khốc noi:"Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ buong tha cho ả ta"

"Văn Xa Phi, Đong Cung thực đang yeu,thời điểm toi om be con,hắn tựa như con
meo nhỏ." Ta khẽ cười len.

Nang thoang sửng sốt, tren mặt cũng hiện len thần sắc nhu hoa.

"Toi khong biết kiếp trước ta đa đối xử qua đang với co như vậy" Lam Duyệt lẩm
bẩm noi, bỗng nhien ngẩng đầu, noi:"Thực xin lỗi, toi thay co ấy noi lời xin
lỗi với co."

Tren mặt nang thần sắc cang them ảm đạm, noi:"Thực xin lỗi, toi thực xin lỗi
co."

"Thực xin lỗi la toi vo dụng, nhưng hết thảy đều phải nhin về phia trước,
khong cần phải cố chấp như vậy, cứ tiếp tục như vậy, thống khổ của co vĩnh
viễn khong thể biến mất. Khong cần ngu ngốc như vậy!" Ta nhịn khong được
khuyen nhủ.

"Nếu bay giờ đi đầu thai, co lẽ con co thể tiếp tục duyen phận mẫu tử của hai
người." Tư Âm thản nhien noi.

Nang than minh chấn động, mạnh mẽ giương mắt, noi:"Thật vậy chăng?"

Tư Âm từ chối cho ý kiến nhin nhin nang, noi:"Mọi sự đều do mệnh,do ong trời.
Co thể trở thanh mẫu tử, tất cả la duyen, gặp thoang qua, cũng la duyen. La
duyen phận của cac người."

Nang im lặng một hồi, noi:"Ta nen tin tưởng lời noi của ngươi, ngươi vốn khong
phải la người thường, ngươi……"

"Văn Xa Phi, trở lại chỗ của ngươi thoi." Tư Âm cắt ngang lời noi của nang.

Nang than nhẹ một hơi, do dự một luc, rốt cục hoa thanh một trận khoi hồng
biến mất.

Coi long ta hy vọng nước mắt của Lam Duyệt rơi thật nhiều vao trong lọ, kết
quả lại lam ta thất vọng, trong binh cai gi cũng khong phat sinh, khong biết
ta phải lam bao nhieu nhiệm vụ nữa nước mắt mới đầy đay.

=============================

Trở về đa hơn mười ngay, nhưng hang đem lại ngủ khong ngon, kho co thể tiếp
tục nhiệm vụ.

Đem nay,ta nằm tren giường, ta lại bắt đầu đếm cừu, một con, hai con, tam
con…… Đem nay hinh như co hiệu quả, đếm được một luc, cơn buồn ngủ keo đến,
mắt từ từ nhắm lại.

Cũng khong biết ngủ bao lau, ta mở mắt, khong khỏi chấn động, tất cả mọi vật
trước mắt vo cung quen thuộc,nga tư đường ngang dọc,hoa anh đao bay tan
loạn,xe bo tới lui, cửa sổ dan giấy vang, manh tre buong xuống lộ ra cổ tay ao
rực rỡ hoa mỹ, kinh Binh An, ta lại đa trở lại sao?

Khong, khong phải, ta mới vừa rồi con nằm tren giường ma? Nằm mơ, hẳn la nằm
mơ đi.

Ta chậm rai đi tren nga tư đường, người chung quanh hinh như đều khong thấy
ta, khong biết đi bao lau, ta đi thẳng tới một toa phủ đệ xa lạ, phủ đệ cửa gỗ
rất la đơn giản, duy nhất bắt mắt la tren cửa co hinh cay hoa Cat Canh.

In hinh hoa Cat Canh, tam lý của ta chấn động, Tinh Minh-- Hoa Cat Canh?

Chẳng lẽ nơi nay la……

Ta nhẹ nhang đẩy cửa ra, đinh viện hoa anh đao đang nở rộ, canh la xum xue kết
đầy hoa đỏ rự,. Một người nam tử mặc Thu Y mau trắng cầm ly rượu trong tay,
nằm nghieng về phia trong hanh lang gấp khuc, vẻ mặt thản nhien nhin hoa anh
đao rơi.

Trai tim ta, đập mạnh, la Tinh Minh, quả nhien la Tinh Minh……

Chinh la hắn, hắn hinh như trong gia dặn rất nhiều, ta nằm mơ thấy Tinh Minh
của mấy chục năm sau sao?.

Đối diện hắn la một nam tử mặc y phục mau lam tuấn nha, la tri kỷ trong truyền
thuyết của Tinh Minh -Nguyen Bac Nha sao?

Tinh Minh, hắn nhin khong thấy ta. Nhưng ma,

Ta nhin thấy hắn, đuoi long may khoe mắt tươi cười tự tại.

Ta nhin thấy hắn, hắn cười yếu ớt tao nha giống như ngay hom qua.

"Bac Nha, hom nay ngươi hinh như nhắc về tiểu thư nha Đại Nạp Ngon- Đại Nạp
Ngon Đằng Tử tiểu thư rất nhiều."

"Ta, co sao? Bất qua Đằng Tử tiểu thư nang……"

"Bac Nha, ngươi trung bua me rồi."

"Cai nay cũng la bua me sao?"

"Nam nữ trong khoảnh khắc ki diệu đo, coi như một loại bua me."

"Tinh Minh, ngươi lại muốn bắt đầu đam luận về bua me của ngươi sao, nhưng ma
Tinh Minh ngươi, cho tới bay giờ cũng đa trải qua một loại bua me như vậy
sao?"

Tinh Minh uống rượu động tac tạm dừng một chut, lại nhẹ nhang nở nụ cười.

"Co lẽ."

"Nhưng la bất luận la loại bua me nguyền rủa gi, khong phải ngươi cũng co giải
trừ sao?"

"Co lẽ."

Ta ở một ben lẳng lặng nhin bọn họ, anh hoa lạc vũ, Tinh Minh của trước kia
nhưa may troi tren trời, như gio thổi, một Tinh Minh tự tại như vậy, vi sao
khong thể giải trừ nguyền rủa.

Mai cho đến Bac Nha rời đi, sắc trời dần tối, giấc mộng của ta con chưa tỉnh.

"Đại nhan, sớm nghỉ ngơi một chut đi." Một giọng nữ tử truyền đến, ta kinh
ngạc nhin nữ tử nay, sao lại giống ta như vậy, la Thức Thần của Tinh Minh sao?

Tinh Minh on hoa nhin nang liếc mắt một cai, gật gật đầu, than thủ nhẹ nhang
vung len, nang kia lập tức biến mất, hoa thanh một cay sợi toc nhẹ nhang xuống
dưới,rơi trong tay hắn.

"Sa La……" Hắn cui đầu gọi một tiếng, cười nhẹ,"Kỳ thật-- ta khong thể giải
được lời nguyền"

Sợi toc kia, chẳng lẽ la lần trước ly biệt khi đo…… Ta nhất thời kich động,
rốt cuộc kiềm chế khong được, muốn đi giữ chặt ống tay ao của hắn, lại khong
thể chạm tới.

"Tinh Minh, ta ở đay, ta ở đay……" Ta liều mạng la len, lại căn bản phat khong
ra một chut thanh am nao.

Hắn như la cảm thấy cai gi đo, mạnh mẽ ngẩng đầu len, tiếp theo lại lắc lắc
đầu, nhẹ nhang cười.

"Tinh Minh!" Ta mạnh mẽ bước tới, than minh bỗng nhien bị một cỗ đại lực mạnh
mẽ keo trở về, ở trong mơ mơ mang mang, mơ hồ nghe thấy giọng Tinh
Minh:"Nguyệt khởi tich thi nguyệt, xuan phi tich nhật xuan. Thử than độc vị
biến, nhưng nhị tich thi than……"

Khi mở to mắt, ta đang nằm tren giường, ngoai cửa sổ đa la một mảnh anh nắng
tươi sang, quả nhien, quả nhien la lam một giấc mộng.

"Tiểu Ẩn, con khong dậy sao?" Tư Âm đẩy cửa ma vao, đi đến ben giường của ta.

"Sư phụ, con nằm mơ ……"

"Nằm mơ? Mơ cai gi?" Ánh mắt đảo qua đỉnh đầu ta, bỗng nhien than thủ khong
biết lam cai gi, noi:"Toc dinh cai gi vậy?"

Ta chậm rai nhin lại,trong long ban tay người la-- một mảnh canh hoa mau hồng
sắc của cay anh đao.

Bỗng nhien…… Lại muốn rơi lệ ……

Nguyệt khởi tich thi nguyệt.

Xuan phi tich nhật xuan.

Thử than độc vị biến.

Nhưng nhị tich thi phan

(Lạc anh sao) chung.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #62