Người đăng: AnhZu
CHƯƠNG 49: VĂN XA YÊU PHI
EDIT: VY VY
BETA: XÍCH NGUYỆT
Gửi tặng chương này cho Dực Hỏa Chi Nguyệt vì trả lời đúng câu hỏi của ta
=]]]. Chap này đất diễn của Sư Phụ hơi nhiều lun á ????
Minh Giới,là nơi âm u nhất thế gian,gồm nhiều chỗ như: Bát Ngục, Tam Cốc, Mười
Hào, Tứ Vòng,tại đây hắc ám kéo dài không dứt,nơi đây được gọi là địa ngục
trần gian,nếu bước vào đây thì vĩnh viễn sẽ không thoát ra được, nhân loại
không biết đến cái tên Minh Giới này. Nhưng nơi đó chỉ có một loại hoa có thể
sinh trưởng được, cũng chỉ có loại hoa đó mới có thể cứu sống được Phi
Điểu_Hoa Mạn Châu Sa.
“Sư phụ, con có thể đi sao?” Trầm mặc một lúc,ta mới hỏi chuyện này. Nếu không
phải do lỗi của ta, nếu ta ngăn cản Đỗ Liên đúng lúc, có lẽ hết mọi chuyện sẽ
không phát sinh. Ta muốn chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình. Cho nên, vô
luận đi nơi nào, cho dù là Minh Giới, ta cũng muốn thử xông vào đó một lần.
Tư Âm tựa hồ không có nghe thấy ta nói, giống như đang chìm đắm trong dòng cảm
xúc kỳ dị, biểu tình trên mặt đã không ngừng biến hóa.
“Sư phụ,con có thể đi sao?” Ta đề cao âm lượng nói một lần nữa.
Người bỗng nhiên phản ứng lại lời ta nói, nhìn chằm chằm ta, không nói được
một lời.Cáí biểu tình này của Tư Âm làm ta cảm thấy bất an, ta vừa muốn nói
nữa,sắc mặt Tư Âm đã khôi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói:“Hiện tại không
thể.”
“Nhưng sư phụ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Phi Điểu như vậy sao? Rõ ràng có biện
pháp cứu anh ấy, vì sao không thể đi!!” Ta khó hiểu hỏi.
Tư âm lãnh đạm nói:“Con ra ngoài trước đi.”
“Con không ra, sư phụ, vì sao, người cho chúng con năng lực xuyên thời không,
chẳng lẽ không thể đưa con đến Minh Giới sao, còn có người là sư phụ của chúng
con, những lúc chúng con gặp nguy hiểm người lại ở nơi nào, cho tới bây giờ
cũng không thấy người xuất hiện, người thu dưỡng con cùng Phi Điểu cũng chỉ là
làm việc cho người, sống hay chết người cũng không quan tâm sao!” Ta rốt cục
nhịn không được đem nỗi lòng phát tiết đi ra.
Tư Âm sắc mặt khẽ biến, nói:“Con nói cái gì?”
Ta tiến lên từng bước, nói:“Ta nói, người thu dưỡng chúng con chỉ là lợi dụng
chúng con, lợi dụng chúng con thay người sưu tập những giọt nước mắt đặc biệt
(nguyên văn là” mạc danh kì diệu” )!
Tư Âm trong mắt hiện lên một tia tức giận, trầm giọng nói:“Ta là không thể
giúp chuyện của các con.”
“Vì sao, người nói cho ta biết nguyên nhân đi!” Ta bắt đầu không dùng kính ngữ
nói,“Nói cho ta biết vì sao muốn sưu tập nước mắt, muốn nước mắt tới bao giờ
mới thôi! Cả đời sao? Đến chết mới thôi sao? Đến chết cũng muốn tiếp tục sao!”
(đoạn này Ẩn nổi giận ko thèm dùng kính ngữ với Tư Âm nên thay” con” = “ta”
nhé )
Thân mình Tư Âm chấn động, bỗng nhiên ôm ta vào trong lòng, ta tức giận muốn
đẩy hắn ra, hắn lại khác thường gắt gao ôm không buông, cúi đầu nói:“Thực xin
lỗi.” Ta lắp bắp kinh hãi, là ta nghe lầm sao? Sư phụ thế nhưng nói với ta
thực xin lỗi…… Nhưng,vì sao muốn nói với ta thực xin lỗi?
“Con muốn đi, Sư phụ, con muốn đi Minh giới, muốn cứu Phi Điểu.” Ta cúi đầu
khẩn cầu nói.
“Tiểu Ẩn, bình tĩnh một chút, ta đương nhiên muốn cứu Phi Điểu, nhưng trước
tiên nên thu thập đủ nước mắt đã, ta không thể đưa con đi Minh Giới được.”
Thanh âm của Tư Âm vang lên bên tai ta.
“Người nói sưu tập đủ nước mắt người sẽ đưa con đi Minh Giới sao”?Ta ngẩng đầu
lên nhìn hắn hỏi.
Thần sắc trong mắt Tư Âm nổi lên tia phức tạp,“Con thật muốn đi sao?”
Ta thật mạnh gật gật đầu.
“Cho dù con không muốn, cuối cùng con cũng phải đi tới đó.” Hắn cúi đầu nói
một câu.
Ta ngây cả người,ta nghĩ ý tứ của Tư Âm là “chờ đến đúng thời điểm,con sẽ tự
mình đi đến đó.”
“Như vậy phải chờ tới khi nào thì mới có thể sưu tập đủ nước mắt?”
“Nhanh thôi.” Tư Âm nhẹ nhàng thở dài một hơi,
Tư Âm buông lỏng ta ra, xoay người tới cửa trước đi đến.Ta nhìn về phía Phi
Điểu, nhẹ nhàng để ý đến tóc của anh ấy, mặc kệ thế nào, ta sẽ không để cho
anh ấy chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng đâu (chỗ này hơi chém, nguyên văn là” ngủ
say vĩnh viễn” =]] ).
Chính là, trong lòng ta nghi hoặc càng ngày càng nhiều, cho dù ta với Lucrezia
bề ngoài có giống nhau nhưng như thế có kì lạ quá không, như vậy vì sao ta có
thể mang vòng cổ của nàng,nhớ tới lời nói của Đỗ Liên,trong lòng ta vừa động,
chẳng lẽ ta cùng Minh Giới có quan hệ gì? Cho nên ta mới có thể đeo cái vòng
cổ kia, trong đó có nước của sông Minh Hà?
Như vậy Tát Na Đặc Tư vì sao xuất hiện? Chẳng lẽ hắn cũng cùng cái vòng cổ này
có liên quan?Phong ấn của ta sao lại có thể cởi bỏ được?
Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, ta trở về phòng chính mình,ta đi qua phòng
Tư Âm thấy cửa phòng hé,Ta thấy Tư âm ngồi ở bệ cửa sổ, trong tay cầm cái bình
nước mắt màu lam. Hắn hết sức chăm chú nhìn ở cái chai kia, giống như là nhớ
lại cái gì, vẻ mặt ôn nhu, ta lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình ôn nhu của Tư
Âm,ta kinh ngạc a,ta thấy vẻ mặt ôn nhu của Tư Âm dần dần biến mất, nam nhi
đại trượng phu mà lại dùng vẻ mặt thống khổ này, tay hắn hơi hơi phát run, cái
chai cũng bắt đầu rung động.
“Sư phụ!” Ta nhịn không được kêu hắn một tiếng.
Hắn nghe thấy thanh âm của ta,lập tức mang theo vẻ mặt sầu khổ biến mất, thản
nhiên nói:“Làm sao vậy? Còn không đi nghỉ ngơi?”
Ta xem cái chai, thấp giọng hỏi nói:“Sư phụ, cái chai nước mắt này khi nào mới
có thể đầy”?
Tư Âm vẫn là dừng ở cái kia cái chai, nói:“Cái chai tên là Bình Vô Lượng, vô
luận có bao nhiêu nước mắt đi vào, nó luôn không đầy, chỉ có đợi cho nó biến
thành màu trắng khi,ta thu thập từng giọt nước mắt. Đến lúc đó hết thảy đều đã
xong.”
“Kia, thời điểm đến nó sẽ phát sinh cái gì sao?” Ta nhìn chằm chằm cái chai
hỏi.
Tư Âm không có trả lời ta, im lặng một hồi, nói:“Con đi nghỉ ngơi đi, rất
nhanh sẽ có người ủy thác đến.”
Ta biết cho dù ta có hỏi Tư Âm cũng không trả lời,ta mang theo một bụng nghi
hoặc trở về phòng,rốt cuộc ai có thể ai hết những nghi hoặc trong lòng ta đây?
=============================
Đang chờ đợi người ủy thác mấy ngày nay,Tư Âm đem độc trong cơ thể ta thanh
trừ toàn bộ. Ba ngày sau, người ủy thác mới quả nhiên đã đến, lần này đến là
một nữ nhân ba mươi mấy tuổi, nàng trang dung lịch sự tao nhã, cho rằng khéo
léo,vừa thấy ta liền nghĩ đến vị cô nương này chắc là tiểu thư con nhà giàu có
học nhưng lễ nghĩa như vậy.
Chẳng qua, trên mặt nàng hết thảy đều khó có thể che giấu biểu cảm sầu lo.
Vừa vào cửa,nàng ta liền bị thần sắc Tư Âm mê mẩn, nàng mới bắt đầu phục hồi
lại tinh thần.
“Là như vậy, tôi là Lâm Duyệt, kết hôn đã mười năm, trong nhà mọi người ai
cũng muốn có nam hài,đi bệnh viện kiểm tra thì chuẩn đoán là một tiểu nam hài
tử, ai ngờ không lâu sau liền đẻ non, vốn tưởng ngoài ý muốn, không nghĩ tới
sau lại hoài hai thai nam hài, cũng đều đẻ non, lần này là lần thứ tư ta hoài
thai, bác sĩ nói nếu không giữ được nữa,chỉ sợ không bao giờ có tiểu hài tử
được nữa ……” Nàng vừa nói,hốc mắt đã đỏ lên,nàng muốn nhịn không cho nước mắt
chảy ra ngoài,nhưng nó đã phiến hồng.
“Hơn nữa, mỗi lần trước kia ta để non, đều nghe được tiếng của một nữ nhân
đang cười,tiếng cười kia thật đáng sợ, ta, ta thật sự không biết chuyện gì xảy
ra, cho nên trước đó không lâu nằm mơ thấy được quán trà của ngươi, ta nghĩ ta
chắc không có đâu nhưng không ngờ lại là thật……” (nổi da gà =.= …)
“Khi cô nghe được nữ nhân kia cười, đứa nhỏ bình thường đã được bao nhiêu
tháng.” Tư Âm mở miệng hỏi nói.
“Đại khái sáu tháng……” Lâm Duyệt hốc mắt càng hồng, nói:“Này nhất thai vừa mới
ba tháng.”
“Ta hiểu được, chúng ta sẽ thay cô giải quyết, bất quá cô cũng biết,ta làm
việc cho cô nhưng cô lại phải trả giá bằng một giọt nước mắt.” Tư Âm vừa nói,
một bên cầm lấy chén trà trên bàn nhấp môi uống.
“Nếu có thể bảo trụ hài tử của tôi, không cần nói một giọt nước mắt, kể cả
muốn mạng của tôi cũng được.” Lâm Duyệt vẻ mặt kích động nói.
Tư Âm uống một ngụm trà, thản nhiên nói:“Cũng không cần mạng của cô, đi về
trước đi, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho cô.”
Nhìn Lâm Duyệt đi ra ngoài, ta bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội hỏi:“Sư phụ,
người còn không biết số mệnh của nàng ta ở thời đại nào!”
Tư Âm buông xuống chén trà, nhìn nhìn ta nói:“Rất nhanh con sẽ biết nguồn gốc
số mệnh của nữ nhân này.”
“Rất nhanh sẽ biết?” Ta khó hiểu hỏi.
Tư Âm không có để ý ta, chính là nếu có chút đăm chiêu nhìn đối phương.
Chung quanh một mảnh im lặng, không biết vì sao,trên người ta bỗng nhiên rùng
mình, bên người tựa hồ có một trận gió lạnh thổi qua, thực không thích hợp, ta
cảm thấy hiện tại ở trong cái phòng, trừ bỏ ta cùng Tư Âm, giống như, còn có
người thứ ba— sinh vật.
“Sư……” Ta vừa muốn nói chuyện, Tư Âm nhìn ta, bỗng nhiên mở miệng nói:“Nếu đã
đến đây, như thế nào còn không hiện thân?”
Quả nhiên có sinh vật tồn tại, chỉ thấy phòng một góc dâng lên màu đỏ sương
khói, cùng với một trận tiếng cười xót xa lạnh thanh vang lên,chỉ thấy ở trên
không trung có một thân ảnh nữ nhân xuất hiện.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực không thể tin tưởng có một nữ quỷ xinh
đẹp, tóc dài giống như thác nước tiết đến chân, đôi mi thanh tú,mắt phượng
quyến rũ, chính là khuôn mặt màu xám, một loại người chết mới có,quần áo hoa
lệ mười hai áo đơn làm nổi bật hạ, lại có vẻ phá lệ quỷ dị.
Là— Nữ quỷ Nhật Bản sao?
Lòng ta nghi hoặc, nghe thấy Tư Âm nói câu:“Ngươi quấn quít lấy cái nữ nhân
kia là có nguyên nhân gì, Văn Xa Yêu Phi.”
Ta chấn động, cái gì, trước mắt này nữ quỷ Văn Xa Yêu Phi? Ta nhớ rõ, nữ quỷ ở
Nhật Bản, nàng coi như là có chút nổi danh. Nàng sinh thời đại trước được
phong hoàng sủng phi, yêu diễm vô cùng, là phong hoa tuyệt đại.Lúc ấy Thiên
Hoàng yêu thương quá nên, bị nữ nhân yêu khác Tân Hữu Cơ ghen ghét,tâm nguyện
lớn nhất là sinh con nối dõi, nhưng không toại nguyện, sau đó cùng ba ngàn
giai nhân nhưng lại không có một người có mang long ân— bởi vậy, ai có thể
sinh hạ hoàng tử đầu tiên sẽ có vị trí cao nhất.
Cho nên Văn Xa Yêu Phi sinh hạ hoàng tử đầu tiên,người người ghen tị nên cuồng
giam cầm nàng,giết chết con nàng. Văn Xa Yêu Phi thấy con chết nên nổi cơn
điên, cũng ở trước khi chết dùng máu viết xuống nguyền rủa, hóa thân thành lệ
quỷ. Sau Hữu Cơ sinh hạ con Nghiễm Bình thân vương đã một lần ngoài ý muốn bất
ngờ chết, truyền thuyết chính là Văn Xa Yêu Phi quấy phá.
“Nếu con không đoán sai, nữ nhân chính là Hữu Cơ chuyển thế.” Tư Âm ngay sau
đó còn nói một câu.
Văn Xa Yêu Phi kia thanh màu xám mặt càng thêm ảm đạm, trong mắt hiện lên một
tia hận ý, nói giọng khàn khàn:“Không sai, cái con tiện nhân kia, cho dù có
đầu thai, ta đều có thể nhận ra nàng!”
“Như vậy đứa nhỏ của nàng.” Ta tiếp lời nói, nếu như thế này, đứa nhỏ chẳng
phải đều bởi vì quan hệ của nàng, nếu nói như vậy, như vậy nếu……
“Không sai, ta sẽ không bỏ qua cho ả, ta sẽ không làm cho ả sinh hạ được nam
hài tử, ta cũng muốn cho ả nếm thử tư vị này, mỗi một giờ, đều làm cho ả nếm
cả nỗi đau mất con, ha ha ha!” Văn Xa Yêu Phi cuồng tiếu (cười 1 cách điên
cuồng), sảng khoái cười một trận, nàng lại ngừng lại, mắt lộ ra hung quang,
hung tợn nói:“Cho nên ta sẽ không cho các ngươi giúp ả, dựa vào cái gì muốn
cho ả từ nay về sau giải thoát!”
“Không chỉ có nàng giải thoát, ngươi cũng có thể giải thoát, ta nhất định ngăn
cản Hữu Cơ không giết chết con của ngươi, hết thảy đều đã qua đi, ngươi cũng
không hóa thân thành quỷ, có thể một lần nữa đầu thai làm người, có cái gì
không tốt!” Ta hướng về phía nàng lớn tiếng nói.
“Giải thoát? Như vậy một ngàn năm thống khổ của ta làm sao có thể giải thoát!
Tất cả cái khổ của ta đều nhận không sao?” Âm lượng của nàng sắc nhọn, sắc mặt
trầm xuống, lại xót xa nở nụ cười,:“Này một ngàn năm qua, ta nhưng không ngừng
đang tìm tiện nhân này chuyển thế, chỉ cần ả chuyển thế, chỉ cần ả hoài thai
nam hài tử, ta liền tuyệt đối không cho ả hạ sinh. Lúc này đây cũng không
ngoại lệ.”
Ta đổ rút một ngụm lãnh khí, nữ nhân này oán khí cũng quá lớn,đi theo nàng đến
một ngàn năm, nàng không biết bóp chết bao nhiêu nam hài tử, nữ nhân này thật
đáng sợ.
“Nếu nàng ủy thác, chuyện này chúng ta nhất định phải giúp nàng giải quyết.”
Tư Âm thản nhiên nhiên nói,
“Ta không cần ngươi quan tâm, ta thà rằng làm cho mọi người cùng nhau tiếp tục
thống khổ!” Trong mắt nàng hung quang động hiện, đầu đầy tóc dài giống như
loạn thảo bình thường sinh trưởng tốt, xà bình thường quấn quanh ở ta cùng Tư
Âm. Tư Âm tựa hồ bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong miệng không biết niệm một
câu chú gì, văn xa yêu phi sắc mặt đại biến, màu đen tóc dài bỗng nhiên dài
ra, vô lực theo người chúng ta.,
Nàng có chút kiêng kị nhìn chằm chằm Tư Âm, vừa muốn nói gì, Tư Âm đã lấy ra
phù chú, nhanh chóng đem nàng phong ấn.
“Văn xa yêu phi, Tiểu Ẩn trở về thời đại của ngươi trước liền ủy khuất ngươi.”
Tư Âm vừa nói, một bên đem phù chú để vào trong lòng.
“Sư phụ, con khi nào thì xuất phát?” Ta thấp giọng nói.
“Ngày mai.”
“Lúc này đây là cái niên đại gì?”
“Công nguyên năm 950.” (Vậy là vào thời Heian nhá =]] )
“Di? Khi đó Đường triều đã muốn diệt vong, quốc nội vừa vặn là thời Ngũ Đại
Thập Quốc hỗn loạn.” Ta bật thốt lên nói.
Ngũ Đại Thập Quốc (Trung văn giản thể: 五代十国; Trung văn phồn thể: 五代十國; bính
âm: Wǔdài Shíguó, 907-979) là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ
khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc
bản thổ. Thời kỳ này phân thành Ngũ Đại (907-960) cùng Thập Quốc (907-979). Về
bản chất, Ngũ Đại Thập Quốc là sự tiếp nối của tình trạng phiên trấn cát cứ
dưới triều Đường và tình hình chính trị hậu kỳ của triều Đường. Sau khi triều
Đường diệt vong, phiên trấn các nơi tự lập quốc, trong đó tại khu vực Hoa Bắc,
các quốc gia phiên trấn lực mạnh được gọi là Ngũ Đại, trong đó có các chính
quyền do tộc Sa Đà kiến lập. Năm nước này mặc dù có thực lực lớn mạnh, song
vẫn không có khả năng khống chế toàn bộ Trung Quốc bản thổ, chỉ là triều đình
theo kiểu phiên trấn. Ở các phương khác cũng có một vài chính quyền phiên trấn
xưng đế, một vài chính quyền phụng Ngũ Đại làm tông chủ quốc, trong đó có mười
nước với thời gian tồn tại tương đối lâu dài, quốc lực khá mạnh, gọi chung là
“Thập Quốc”. Trong thời kỳ này, thường phát sinh tình huống phản biến đoạt vị,
dẫn đến chiến loạn không ngừng nghỉ, những người thống trị phần nhiều là trọng
võ khinh văn. Trong bối cảnh Trung Quốc có nội loạn, Khiết Đan Quốc có cơ hội
xâm lấn phương Nam, Liêu Quốc được kiến lập.[tham 1] Ngũ Đại Thập Quốc là một
thời kỳ trọng yếu trong lịch sử Trung Quốc, trong giai đoạn này Hà Tây và Tĩnh
Hải quân dần dần “ly tâm”, Tĩnh Hải quân (miền Bắc Việt Nam) cuối cùng thoát
ly Trung Quốc để trở thành một quốc gia độc lập.
Tư Âm gật gật đầu.
Thời Ngũ Đại Thập Quốc,lịch sử Trung Quốc bây giờ được xem là hỗn loạn nhất,
bất quá ta muốn đi là Nhật Bản, hẳn là không có gì quan hệ.
Trở lại trong phòng,lời nói Văn Xa Yêu Phi còn vọng bên tai bên tai ta hồi
tưởng, kỳ thật nàng nói cũng cũng không phải không có đạo lý, tuy rằng cải
biến này đó ủy thác người kiếp trước, cải biến vận mệnh tương lai bọn họ, hết
thảy một lần nữa bắt đầu, nhưng trước kia bọn họ gặp qua đều không tồn tại
sao?Hết thảy mọi người không phải trải qua sao.
Thật sự, có điểm phức tạp,
Lại đi– Nhật Bản sao?
==============================================================
Là Hoàng Phi của Thiên Hoàng Nhật Bản sống ở thời Heian, vô cùng xinh đẹp, là
phong hoa tuyệt đại giai nhân. Chẳng qua là bởi vì lúc ấy Thiên Hoàng chỉ một
mực sủng ái nàng,Hữu Cơ con gái của gia tộc Đằng Nguyên Nguyên Phương vì ghen
tỵ mà giết chết con nàng đem cho chó ăn, nàng vì thế mà phát điên sau 3 năm
thì chết, nàng am hiểu âm nhạc và Hán thơ, trước khi chết nàng dùng máu viết
xuống lời nguyền rủa những đứa con sau này của Hữu Cơ đều chết yểu, kết quả
Nghiễm Bình thân vương (con của Hữu Cơ ) bị nguyền rủa đến chết.