Mất Đi Pháp Lực


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 47: MẤT ĐI PHÁP LỰC

EDIT: VY VY

BETA: XÍCH NGUYỆT

Vui sướng đong đầy trong đáy mắt hắn, hắn đem ta đặt ở trên giường, ôn nhu
triền miên hôn lên môi ta, ta nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có hai chữ, nhẫn
nại, nhẫn nại.

Nụ hôn của hắn chậm rãi trượt xuống, hai tay rất có kỹ xảo khiêu khích vuốt ve
da thịt của ta.Đầu ta có chút choáng váng, nhưng lý trí còn rất rõ ràng, ta mở
mắt ra, cư nhiên còn có thể đối hắn cười, ta dùng tay cởi quần áo của hắn, hắn
nhẹ nhàng bắt được tay ta, nở nụ cười, thấp giọng nói:“Khi nào thì em trở nên
như nóng vội như vậy?”

Không đợi ta trả lời, hắn đem tay của ta đặt ở trong ngực hắn, cười nói:“em có
cảm thấy không? Trái tim ta đang loạn nhịp vì em, chỉ vì em!.”

Hắn cúi sát người ta nói, ta nhìn nam nhân trước mắt này,vì giấc mộng cùng dã
tâm của mình, có thể không chút do dự giết hại tất cả những ai ngán đường
hắn,ý chí,mưu đồ thật tàn ác, không lâu trong tương lai, Italia sẽ vì hắn mà
suy tàn,vì chính dã tâm của hắn mà bị hủy diệt. Nghĩ đến đây, tâm tình của ta
phức tạp,nếu những cô gái có tầm nhìn cao như những bạch mã vương tử,như vậy
không thể nghi ngờ gì nữa, nếu tới gần hắn, không thể hạnh phúc chỉ có thể
chịu thương tổn.

Hắn cầm tay ta đưa tới ngực hắn du di, một bên lại hạ thân xuống bên tai ta
nói lời ngọt ngào,

Nhanh chóng đem quần áo cởi ra, không cần nói buồn nôn như vậy chứ, trong đầu
ta bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy,lời ngon tiếng ngọt đối với ta cũng không tác
dụng gì.

“Anh,” Ta nhìn hắn cười, giãy ra khỏi tay hắn, tiếp tục cởi quần áo hắn,ông
trời phù hộ cho con,chỉ mong sao sớm nhìn thấy hình chữ thập này.

Hắn bắt được tay ta, tức cười nói:“Em thật nghịch ngợm,” Nói xong,nói xong hắn
liền đem tay của ta cố định ở hai bên, tiếp theo lại là một trận bão tố hàn
hôn, chết tiệt, thật ghê tởm,ma xát cọ cọ,ta buồn bực nhắm mắt lại,cái này coi
như ta chịu phải cực hình đi.

Hắn bỗng nhiên buông tay của ta, tự cởi quần áo mình,cuối cùng cũng cởi xong,
ta lập tức trừng lớn mắt, cẩn thận xem xét mỗi một tấc da thịt hắn, tìm kiếm
chữ thập màu đỏ, hắn thấy bộ dáng như vậy của ta, nhịn không được cười lên,
nói:“Hôm nay làm sao vậy,nhìn em có vẻ rất sốt ruột.”

Ta cười cười, nói:“Bởi vì em thích ngắm cơ thể của anh.” [ @nguyệt: tội lỗi,
tội lỗi!!! Amen cầu cho Đặc Tư ko nghe dc câu này, nếu không chắc ảnh sẽ vặn
cổ em Ẩn à ^^! ]

Mắt hắn ngưng đọng nhìn ta,trong đôi mắt ấy hiện lên tia thèm khát dục vọng
mãnh liệt.

Nhìn thần sắc này của hắn, ta toát mồ hôi hột, nhưng trên mặt như trước vẫn
duy trì nụ cười,“Anh, trước nằm xuống, hãy để em ngắm anh thật kĩ, tiếp theo
phải chờ anh biểu hiện thế nào.”

Nghe thấy những lời này, trên mặt hắn hiện lên tia thần sắc phức tạp,chỉ trong
nháy mắt, hắn cười rộ lên,nằm ở bên người ta.

Ta nhanh nhẹn đứng lên, lấy tay nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn,tới cổ, đến ngực,
theo ngón tay di chuyển, ta cẩn thận tìm kiếm hình chữ thập đỏ, không có,
không có, vẫn là không có, tâm tình ta xôn xao a,chẳng lẽ nó nằm ở nơi bí mật
kia a.

Cesare hiển nhiên không có kiên nhẫn cùng ta vui đùa, hắn bắt được cổ tay ta,
nhẹ nhàng lôi kéo, đem ta kéo vào trong lòng hắn,người hắn đè lên người ta,mỗi
tấc da thịt hắn lại nóng như là lửa a.

“Lucrezia…..” Hắn đang muốn lại một lần nữa hôn xuống dưới, ta lấy tay chặn
môi hắn, hắn sửng sốt, ta miễn cưỡng cười, nói:“Anh à, em bỗng nhiên rất khát
nước, anh giúp em đi rót nước được không?.”

Môi hắn hiện lên một tia cưng chiều, gật đầu, đứng dậy đi tới chiếc bàn bằng
gỗ Đào,hắn xoay người trong nháy mắt, ta bỗng nhiên phát hiện ký hiệu chữ thập
màu đỏ trên lưng hắn, ta vui mừng, ta nghĩ cái ký hiệu kia rất nhỏ,ta lập tức
đứng dậy,trong nháy mắt ta muốn xông tới xóa mất cái ký hiệu kia đi, nhưng
chính là chỉ trong nháy mắt,Cesare xoay người, hướng ta đi tới, hắn ngồi ở bên
giường, nhưng không có đem nước cho ta,chính là lẳng lặng nhìn ta.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi vào phòng, chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ của
hắn, mắt hắn được bóng trăng chiếu vào sáng bóng, không biết ta có nhìn lầm
không,ta thấy hắn có một sự lúng túng không hề nhẹ, ta vừa muốn mở miệng nói
chuyện, hắn bỗng nở nụ cười,hắn uống một ngụm nước, xoay người sát vào ta, nhẹ
nhàng nâng mặt ta lên, cúi thấp đầu xuống hôn môi ta trong nháy mắt, ta chỉ
thấy một chất lỏng lạnh lẽo bỗng nhiên chảy vào miệng ta, bản năng kháng cự
nổi lên, hắn lại nhìn xuống mặt ta nói:“Làm sao vậy, không có thói quen giống
ta sao?”

Ngươi cái tên biến thái này, ta ở trong lòng âm thầm mắng một câu,hắn mỉm cười
lắc lắc đầu, hắn lại cười, lại hôn lên cổ ta, nhìn hắn hôn sầu triền miên hết
sức chăm chú,chắc hẳn là cơ hội tốt đi, ta nhẹ nhàng đem tay phải hướng tóc
mình gỡ xuống một câu chủy thủy, ta nhanh chóng rút nó ra,nhìn cố định vào ký
hiệu kia, hít một hơi thật sâu, hướng nơi đó hạ dao xuống.

“Làm!” Khi chủy thủy gần tới lưng hắn nhưng có một âm thanh này làm cho ta
chần động, một trận đau đớn theo cổ tay ta truyền đến, ta ngạc nhiên nhìn về
phía cổ tay mình,cổ tay ta đang bị hắn chế ngự, nhất thời một cỗ nhiệt huyết,
truyền thẳng lên đầu ta, tuy rằng khiếp sợ vạn phần, nhưng ta còn nhẹ nhàng
nói hai chữ:“Anh, anh ……”

“Em đang làm cái gì?” Mắt hắn tối sầm lại.

“Anh,em, em và anh cùng chơi đùa một chút nha.” Ta nuốt một ngụm nước bọt, chỉ
cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng chuyền đến.

“Phải không?” Môi hắn gương lên nụ cười bí hiểm,hắn cúi đầu ở bên tai ta ôn
nhu nói:“Như vậy chúng ta tiếp tục đi, Tiểu Ẩn.”

Tiểu Ẩn? Nghe thất hắn kêu tên của mình,tim ta xém chút nữa nhảy dựng lên, tay
chân truyền đến một trận lạnh lẽo, hắn đã biết? Làm sao có thể? Hắn làm sao có
thể biết được ta chính là Tiểu Ẩn?

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của ta,hắn cười càng đậm, trong mắt cũng là một mảnh
lạnh như băng,“Nếu ta nhớ không lầm, Phi Điểu chính là gọi ngươi như vậy đi.”

“Anh, anh nói cái gì vậy, em là Lucrezia cơ mà.” Tim ra như là sắp nhẩy ra
khỏi ngực vậy.

“Phải không? Nhưng Lucrezia có đôi mắt màu đen.” Hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm
ta.

Đôi mắtt màu đen? Hô hấp của ta giống như ngừng tắt? Hay là, hay là, đôi mắt
của ta…… Ma pháp gì cũng chỉ dùng trong thời gian nhất định.

Chẳng lẽ xui xẻo như vậy sao, sao lại đúng lúc này ? Trời ạ, sẽ không xui xẻo
như vậy đi.

Ta nhìn hắn,chẳng lẽ đầu óc của hắn bị ảnh hưởng sao?

=============

“Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi có thể đeo cái vòng cổ này, bất quá,”
Miệng hắn giác khẽ nhếch,

“Ngươi nếu đã đến đây, sẽ không muốn lãng phí buổi tối này.” Đôi mắt hắn hiện
lên một tia thần sắc lãnh khốc,hắn mạnh mẽ dùng một bàn tay chế trụ hai tay
ta, tay kia thì cởi bỏ cúc áo của ta, lộ ra bộ nội y của ta, ta chỉ thấy ngực
chợt lạnh, kinh hãi ngó xuống dưới, vừa muốn dùng chân đá hắn, hắn đã nhanh
chóng ngăn hai chân đang lộn xộn của ta,hắn bắt đầu gỡ bỏ nội y của ta.

Ta cả người run rẩy, chỉ nghe thấy hắn nói:“Nhìn ngươi phản ứng như vậy, chẳng
lẽ còn là xử nữ?”

Ta cắn răng, theo hàm răng lý bật ra một câu:“Quan trọng sao.”

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười,động tác ngừng lại, nhẹ giọng nói:“Đây là lần thứ ba
em gái ta xuất giá, nếu công tước Ferrara biết ngươi vẫn là xử nữ, chẳng phải
hỏng chuyện của ta rồi sao.”

Ta trừng mắt nhìn hắn,nam nhân đáng sợ này, cho dù phát hiện ta là giả, vẫn
muốn bắt ta đã đâm lao phải theo lao sao,vẫn bắt ta gả cho Ferrara sao?

Đôi mắt hắn bỗng tối sấm lại,động tác càng theo hắn nhanh hơn.

Ta biết, hiện tại ta nói cái gì là thả ta ra,ta có nói cũng chẳng làm nên điều
gì.

Chẳng lẽ cứ thất thân như vậy, cứ như vậy mất đi cơ hội giải trừ phong ấn? Mất
đi Phi Điểu? Lúc này nghĩ đến Phi Điểu ta lại không can tâm, ta không thể mất
đi Phi Điểu, tuyệt đối không thể.

Nghĩ đến đây,không biết ta lấy dũng cảm này từ đâu ra,ta giãy dụa,đẩy hắn ra
khỏi người ta, liếc mắt một cái nhìn thấy cái ký hiệu chữ thập màu đỏ, trên
tay không có đao, ta cũng không nghĩ nhiều được nhiều như vậy, thừa dịp hắn
còn chưa phục hồi tinh thần, ta bắt lấy hắn, đối với cái ký hiệu chữ thập kia
hung hăng cắn,ta nghe thấy hắn hô một cái tiếng đau, ta rõ ràng thấy máu đang
từ nơi đó chảy ra, vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi,đã thấy hắn phục hồi tinh
thần nhưng Cesare đã ném mạnh ta về trên giường.

Hắn tức giận, khóe miệng lại nhẹ nhàng giơ lên, thanh âm lạnh lùng phát ra từ
miệng hắn:“Ngươi cho là như vậy liền giải trừ phong ấn sao? Chẳng lẽ không có
nghe nói qua phong ấn song sinh sao?”

Phong ấn song sinh? Tâm ta trầm xuống,cái này phải dùng pháp thuật mới có thể
gỡ bỏ.

“Trò chơi dừng ở đây.” Hàn quang trong mắt hắn chợt lóe,hắn dùng sức khống chế
ta, làm ta choáng váng, ta chỉ nhìn thấy nộii y của ta dần dần tụt xuống……. [
@nguyệt: oh no!!! ]

Xong rồi, lần này là không xong thật rồi……

Không cần, ta không cần cái loại nam nhân như vầy,Phi Điểu làm sao bây giờ,
chẳng lẽ ta không thể cứu được hắn?

Ta chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng như thế này,thân thể ta giống như có
một ngọn lửa đang cháy,ngực ta ngày càng nóng,là cái gì làm ta nóng như vậy,
ngực ta giống như bị thiêu cháy, ta bỗng hoảng hốt,một đạo lam quang bỗng
nhiên theo ngực ta phát ra, không theo vòng cổ của ta phát ra, sức mạnh thật
lớn làm cho hắn cút khỏi cơ thể ta, nhất thời, ánh sáng màu lam quang bao phủ
ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vầng sáng màu lam càng lúc càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng chậm
rãi biến ảo thành một bóng người.

Ta giật mình không thể tin tưởng được màn này,Cesarevẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm
chằm bóng người này. [ @nguyệt: đoán ra ai chưa ???? ]


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #48