Công Tước Độc Dược


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 42: CÔNG TƯỚC ĐỘC DƯỢC

EDIT & BETA: BẢO BÌNH THIÊN THỦY

Notes: chương này thiệt là nổ não =.=!

Thế kỷ 15, thời kì Phục Hưng, La Mã

Khi ta trên ngã tư đường La Mã, cũng không ngạc nhiên vì sự phồn hoa nơi đây.

Cùng là thời Trung Cổ, cũng bị văn hóa Châu Âu ảnh hưởng, tuy nhiên La Mã và
Hungary- nơi ở của Bá Tước hút máu kia hoàn toàn không giống nhau, kiến trúc
bốn phía tràn ngập hoa lệ,phong cách của văn hoá phục hưng đầy mê hoặc, những
cột đá ở La Mã được kiến tạo dựa theo kiến trúc Hy Lạp, những bức điêu khắc
bằng đá cẩm thạch sừng sững đối xứng nhau bên trong toàn kiến trúc, những bức
phù điêu Đức Mẹ lập thể được khảm trên tường vô cùng xa hoa, hai bên ngã tư
đường hoa tươi nở rộ, lục ý dạt dào.

Nhưng lúc này ta không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp này chút nào,điều ta suy
nghĩ là Phi Điểu rốt cuộc ở nơi nào?

Như vậy, chỉ có triệu hồi phụ cận linh, nhờ chúng nó giúp ta tìm vị trí mà Phi
Điểu rơi xuống.

Ta nhìn bốn phía, người ở đây nhiều lắm, ta tính tìm một nơi vắng vẻ để triệu
hồi linh thể, mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến
một thanh âm cực kỳ quen thuộc:“Tiểu ẩn!”

Ta chấn động, thanh âm này, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Ta chậm rãi quay
đầu, ở phía sau ngừng một cỗ xe ngựa, ta mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn
người đang từ trong xe ngựa đi xuống.

Tuy rằng này nam nhân kia mặc nam trang của thời đại này, nhưng ta vẫn có thể
nhận ra được.

“Phi, Phi Điểu!” Ta kinh hỉ kêu lên, chạy tới, sà vào lòng hắn.

“Làm em sợ muốn chết, Phi Điểu,em cùng sư phụ đều nghĩ là anh đã xảy ra
chuyện, làm em sợ muốn chết, thì ra là anh vẫn khỏe, thật tốt quá, thật tốt
quá!” Ta nói năng lộn xộn,nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Phi Điểu nhẹ nhàng sờ sờ đầu ta, nói:“Cô ngốc này, sư huynh của em làm sao xảy
ra chuyện gì.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẫn là gương mặt tươi cười như trước, không
biết có phải do ta quá mẫn cảm hay không,đôi mắt của hắn so với trước kia hình
như thâm thúy rất nhiều.

“Vì sao không quay về? Nhiệm vụ của anh không phải hoàn thành rồi sao?“Ta vội
vàng hỏi.

Hắn buông ra ta, gật gật đầu, nói:“Xong cả rồi, bất quá,ta còn có một chút
chuyện muốn làm, hiện tại ta đang muốn đi đến chỗ của Công Tước Ngõa Luân Đinh
(Valentinos – ý nói tới Cesare đó mấy mem, đây là một trong những cái tên khác
của Cesare lần trước có chú thích rồi nhỉ :) ),em đi cùng ta nhé.”

“Cái gì!” Ta chấn động, lúc này ta mới để ý hoa văn trên xe ngựa vô cùng bắt
mắt, màu vàng sáng lạn trên nền đỏ thắm,sơn hình một con bò đực phía trên, ta
hoàn toàn bị shock khi thấy biểu tượng này,đây là biểu tượng của thần Bò Ya
Bishi, cũng là— gia huy tiếng tăm lừng lẫy của gia tộc độc dược Borgia.

Gia huy của gia tộc Borgia đây:

EscudodelafamiliaBorja.svg

Gia huy của gia tộc Borgia, được sử dụng bởi Callixtus III (Alfons de Borja,
1455-1458). Bắt đầu từ Callixtus III (kế thừa của Nicholas V), họ dùng chúng
như đồ trang trí bên ngoài tay áo khoác của họ. (Thật ra gia tộc Borgia còn
chia ra làm các nhánh nhỏ mỗi nhánh còn có nhiều huy hiệu riêng, kể tới sáng
mai cũng chưa hết @@! nên chỉ giới thiệu gia huy chung nhất của Đại gia tộc
này thoy ^^!)

tâm của ta, bỗng nhiên trầm xuống,

Ta cầm tay hắn, dồn dập nói:“Phi điểu, anh điên sao? Sư phụ luôn dặn rằng trăm
ngàn lần không được dính líu tới gia tộc Borgia, sao anh lại cố tình qua lại
vơi công tước Valentinos, tính cách của hắn chúng ta cũng không phải không
biết, người như thế tuyệt đối không thể trêu vào, anh lập tức theo em trở về!”

đôi mắt của hắn bỗng nhiên có cái gì đó rất lạ, trong lòng ta bỗng nhiên dâng
lên một cảm giác kỳ quái,hình như không giống với Phi Điểu mà ta biết.

“Tiểu ẩn, anh biết lần này trì hoãn lâu chút, khiến em và sư phụ lo lắng,ta
lập tức sẽ cùng em trở về, Công Tước Valentinos lần này giúp ta không ít việc,
ta ít nhất cùng hắn đi cáo cá biệt”” dù sao vẫn phải lịch sự, dù sao hắn cũng
là người của gia tộc Độc Dược có tiếng ở Italia.”

Hắn cười vỗ vỗ đầu ta,“Đừng lo lắng, sau một thời gian tiếp xúc ta thấy hắn
cũng không xấu như trong truyền thuyết đã nói, lẽ nào em không muốn gặp nhân
vật truyền kỳ trong lịch sử này sao?”

Nghe hắn nói,trong lòng ta có chút hiếu kì, lịch sử tàn nhẫn nói hắn là một
nam nhân tài giỏi nhưng cũng vô cùng đáng sợ, là độc dược chết người, ta thật
muốn thấy tận mắt hắn là người như thế nào? Hơn nữa hắn còn là kiếp trức của
Phi Điểu.

Đang chần chờ, Phi Điểu cười phá lên, nói:“Ta thật sự là không nghĩ tới, sư
phụ cũng sẽ lo lắng cho ta, nhưng sư phụ lại cho em tới đây, nếu ta xảy ra
chuyện, có phải nói em tới đây là vô dụng không, ha ha.”

“Anh dám!” Ta trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, quá coi thường người ta
rồi,“Làm sao có thể, sư phụ ngay cả Kính Âm Dương Bát Quái đều giao cho em,
làm sao có thể đánh không lại người khác,em còn nghĩ anh bị cái ả vu nữ (hay
còn gọi là phù thủy theo cách nói của Phương Tây ) gì đó đánh cho tơi tả rồi
chứ.”

trên mặt hắn xẹt qua một tia kinh ngạc:“em biết Đỗ Liên(Du Lin)?”

Ta gật gật đầu nói:“Sư phụ nói qua, nhưng mà Phi Điểu của chúng ta làm sao có
thể bị một phù thủy cỏn con đánh bại chứ.” Ta cười liếc mắt nhìn hắn.

“Đó là đương nhiên, ha ha.” Hắn cười nói, không biết vì sao, ta lại thấy trong
đôi mắt hắn có chút mơ hồ, tựa hồ ẩn ẩn mang theo một tia trào phúng.

“Lên xe đi, còn thất thần gì chứ.” Hắn vừa nói, một bên đỡ ta lên xe ngựa.

“Anh thật sự lập tức theo em trở về?”

“Ngu ngốc, ta khi nào thì đã lừa gạt em.”

“Anh có vẻ thường xuyên gạt em thì phải nha.”

“Ha ha.”

“Phi điểu, anh mặc này quần áo còn rất đẹp trai nha,” Ta túm tay áo hắn chơi
đùa,“Được rồi,giống như các hoàng tử truyện cổ tích chứ gì.”

“Tiểu Ẩn?”

“Ân?”

“Sư phụ thật sự đem Kính Âm Dương Bát Quái giao cho em sao?”

“Đúng vậy, này uy lực có thể sánh bằng độ linh hoa sen của anh đó.“” Là— vậy
sao,” Hắn lên tiếng,nhưng không nói gì.

Bất tri bất giác, xe ngựa chậm rãi tiến vào cung điện của Công Tước
Valentinos, xuống xe ngựa, Phi Điểu liền lôi kéo ta trực tiếp vào cung điện,
cung điện mạ vàng,thảm trang trí đẹp và sang trọng, sàn đá cẩm thạch bằng bóng
mượt, một hội trường rộng rãi có một cái hồ nước trong vắt chảy róc rách như,
từ hàng hiên cao và mái vòm La Mã tỏa sáng trong ánh sáng mặt trời, phản chiếu
ra nhưng tia vàng tuyệt đẹp…

Lúc đi ngang qua hồ, chỉ nghe bùm một tiếng, một cái đó rơi xuống hồ….

“Phi điểu, đồ của anh rơi kìa.” Ta chạy nhanh gọi lại hắn.

Hắn đứng ở nơi đó không hề di chuyển,“Rơi thì coi như xong.”

“Như vậy sao được, em giúp anh tìm.” Ta cúi người, trong hồ hình như có một
chiếc nhẫn, ta mò lên, nước ao lạnh lẽo, cả người ta không khỏi rùng mình một
cái.

Là cái nhẫn điêu khắc đầu chín nữ thần, là của gia tộc Borgia, nhưng, theo ta
biết, Phi Điểu chưa bao giờ thích mang trang sức. (#bình: vụ này nghi ngờ quá
=.= )

“của anh nè.” Ta giao cho hắn.

“Cám ơn,” Hắn tiếp nhận, đeo vào ngón tay giữa.” Cesare đâu?“Ta hỏi.

Phi Điểu cười cười nói:“Công tước đại nhân đang bận, chúng ta qua phòng khách
chờ một chút.”

Ta đi theo Phi Điểu vào phòng, không biết vì sao, cảm thấy có điểm không thích
hợp, nhưng ta không giải thích được đó là gì.

Phi Điểu hình như không có ác cảm vơi Cesar, có lẽ là bởi vì Cesare là kiếp
trước của hắn. uhm, có thể giải thích như vậy không nhỉ. Nhưng sư phụ rốt cuộc
đang lo lắng cái gì? Là sợ Cesare hại Phi Điểu sao? Như như không phải vậy.

“Khát nước thì uống một chút rượu nho đi.” Hắn bỗng nhiên nói, ta ngẩng đầu
vừa thấy, một vị cung nữ bưng hai ly thủy tinh tiến vào.

Ta bỗng nhiên cảm thấy một trận ghê tởm,

“Uống đi.” Hắn cầm ly lên uống một ngụm,“Thực là rất ngon”

Trong lòng ta có cảm giác kì lạ, Phi Điểu, đã quên sao? Từ sau khi từ Hungary
trở về, ta vừa thấy đồ uống màu đỏ đã muốn nôn, cho nên lần đó về sau, bọn họ
không bao giờ mua đồ uống màu đỏ về nhà.

Nhưng vẻ mặt hắn, lại không giống như đang trêu cợt ta.

“Phi điểu, đây là đồ uống màu đỏ .” Ta nói nói.

“Rượu nho đương nhiên là màu đỏ, có cái gì kỳ quái, uống đi.” Hắn không quan
tâm, nói.

Không đúng, thật sự thực không đúng.

ngạo mạn cầm ly lên, thời điểm nâng ly lên khóe miệng, ta dừng lại, thông qua
bề mặt ly thủy tinh ta thấy ánh mắt Phi Điểu, mang theo một tia vội vàng lẫn
mong chờ. Đúng vậy, ta nghĩ ta không có nhìn lầm, là ánh mắt chờ đợi.

Chờ đợi ta uống xong này chén nho nước.

==========================

Bỗng nhiên, ta bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, ta cư nhiên tại hoài
nghi Phi Điểu,từ nhỏ hắn và ta đã bên nhau, yêu thương nhau như anh em ruột,
sao ta có thể hoài nghi hắn chứ

Nhưng, ly rượu nho này vẫn là không nên uống.

“Uống đi.” Hắn mỉm cười.

Ta nghĩ vậy bèn buông ly, cười hì hì nói:“Vẫn là không uống, em không khát.”

Hắn nhìn ta, cũng buông ly xuông, đứng dậy, đi đến bên người ta, bắt tay nhẹ
nhàng khoát lên trên vai ta, mỉm cười nói:” ta quả là đã xem thường ngươi, quả
nhiên là không có cách ép ngươi uống”

Ta ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt hắn hiện lên một tia cực kỳ quỷ
dị,

“Phi Điểu, anh đang nói cái gì?” Ta có chút khó hiểu, trong lòng lại cảm thấy
sợ hãi.

Hắn bỗng nhiên cười, sau khi nở nụ cười một lúc, ánh mắt hắn nhìn ta chằm
chằm, ta chưa bao giờ thấy hắn nhìn ta như vậy.

Tất cả những việc vừa xảy ra lúc nãy như một bộ phim chậm rãi phát lại trong
đầu ta, vì sao ta lại trùng hợp gặp phải Phi Điểu? Vì sao hắn thấy ta tuyệt
không kinh ngạc, giống như hắn đang chờ ta xuất hiện, vì sao hắn quên ta sợ
hãi đồ uống màu đỏ, vì sao hắn đeo như vậy nhẫn, vì sao hắn có ánh mắt xa lạ
như vậy,

Ta cảm thấy cả người đều đang run đẩu, đáp án tựa hồ đã hiện rõ trong đầu ta,
ta nhanh chóng nắm tay hắn, kéo tay áo lên, hắn không có vòng tay thủy tinh!

Ta lập tức rút lui vài bước, hoảng sợ không nói nên lời“Ngươi, ngươi…… Không,
không phải Phi Điểu!‘

Hắn nhìn ta, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, một giọng nữ truyền ra khỏi cái
miệng kia:“Ta cũng không có nói ta là Phi Điểu nha.”

Đây là những gì tôi sốc không phải là một ánh sáng, tôi thấy người phía trước
từ từ xuống thấp, xuống thấp, chuyển đổi đáng kinh ngạc, một đứa bé bảy
tuổi!!!

Ta không tin nổi, lắp bắp mở miệng:“thuật–Biến— hình –!”

Một đứa bé dung mạo đáng yêu, thiên chân vô tà, chỉ có đôi mắt thâm trầm kia
hoàn toàn không hợp với tuổi. Nàng bỗng nhiên cười :“Lợi hại lợi hại, tỷ tỷ
ngay cả cái này cũng biết.”

Ta dần dần lấy lại tinh thần, tiến lên một phen xoay trụ cổ tay tay nàng, cả
giận nói:“Phi điểu đâu, ngươi đem hắn đi đâu, ngươi nếu dám động tới hắn, cho
dù ngươi là một đứa bé, ta cũng sẽ không buông tha ngươi!”

Nàng như trước cười nhìn ta, nói:“Ta làm sao có thể đem phi điểu ca ca làm hại
được, hắn rất tốt với ta mà.”

Lòng vừa vội vừa giận, nghe lời của nàng,hẳn là biết chỗ của Phi Điểu,tiểu cô
nương dung mạo như thiên sứ này rốt cuộc là loại người nào, nhỏ như vậy lại có
năng lực dùng thuật biến hình! Phi Điểu, Phi Điểu hắn sẽ không xảy ra chuyện
chứ.

Ta buông nàng ra, lấy ra phù chú, hung tợn nói:“Ngươi nếu không nói, đừng
trách ta không khách khí.”

Nàng lộ ra nụ cười hồn nhiên, nói:“Tỷ tỷ, sao lại không khách khí chút nào
vậy?”

“Ngươi!” Ta bị nàng chọc giận,tức đến cả người phát run,“Ta phong ấn ngươi
trước!” Ta hai tay kết ấn bắt đầu niệm chú, phù chú dần dần phát ra lục sắc,
đem nàng toàn bộ bao phủ, lục quang càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh,
ta niệm đến một nửa, bỗng nhiên chỉ cảm thấy người chợt lạnh, ngực quặn đau,
một trận đau nhức xỏ xuyên qua toàn thân, trong nháy mắt, lục quang biến mất,
phù chú cũng hóa thành tro tàn, cả người không thể động đậy.

“Ha ha, tỷ tỷ,” Nàng buồn cười nhìn ta:“Ngươi đã sớm trúng độc của ta.”

“Độc?” Ta kinh ngạc nhìn nàng,“Không có khả năng, dù ngươi hạ độc trong ly
rượu kia nhưng ta một ngụm cũng không có chạm vào.”

“ta đương nhiên là có hạ độc trong rượu, nhưng để đề phòng vạn nhất ta còn hạ
độc ở những nơi khác nữa.” Nàng mỉm cười nhìn ta.

“nơi khác?” Ta sửng sốt.

Nàng nâng tay đeo chiếc nhẫn lên, bên môi hiện lên nụ cười kì dị,:“Cám ơn
ngươi thay ta kiểm nhẫn.”

Kiểm nhẫn? Đầu ta choáng váng,“Chẳng lẽ là nước hồ?”

“Oa, tỷ tỷ thông minh ghê nha, đoán đúng rồi, nhưng độc trong hồ liều lượng
nhẹ hơn, cho nên lâu như vậy mới phát tác, ta thiếu chút nữa đã bị tỷ tỷ phong
ấn, ta phải sợ chứ. Dù sao thật đáng tiếc, hiện tại tỷ tỷ ngược lại bị độc của
ta phong bế.”

“Ngươi……”

“Nhưng mà tỷ tỷ không cần lo lắng, độc này chỉ phong ấn pháp thuật của ngươi,
một lát sẽ không chết đâu.”

Một lát sẽ không chết? khóe miệng ta bắt đầu run rẩy,làm sao?

Nàng cúi gập người, lấy kính âm dương bát quái từ trong người ta, vui vẻ ra
mặt,nói:“Thật tốt quá, lại có rất nhiều bảo bối giống nhau.”

Lại nhiều bảo bối giống nhau? Trong lòng ta căng thẳng, thốt lên nói:“Độ linh
hoa sen?”

Nàng cười nhìn ta nói:“Tỷ tỷ cũng biết?”

Vừa nghe nàng ta trả lời, của ta tâm lại trầm đi xuống, nếu độ linh hoa sen đã
trong tay nàng ta, như vậy không phải là nói Phi Điểu cũng…… Làm sao có thể,
hắn so với ta bình tĩnh, thông minh, hắn làm sao có thể dễ dàng trúng kế.

Bất quá, muốn thao túng hai bảo bối này, phải hội niệm chú văn.” Ngươi cầm
cũng vô dụng.” Ta lạnh lùng nói.

“Cho nên muốn phiền tỷ tỷ dạy ta nha.”

Ta nói không ra lời, chỉ có thề dùng ánh mắt dữ dằn trừng nàng, bé gái giống
như ác ma này rốt cuộc là ai! Hạ độc, nàng ta tinh thông độc dược, chẳng lẽ
nàng chính là……

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thanh âm của nàng ta lại một lần đánh
gãy suy nghĩ của ta,” Công tước đại nhân, hết thảy đều giải quyết xong, ngài
định xử trí thế nào?“

Công tước đại nhân…… Nơi này công tước đại nhân không phải là……

Ta hít thật sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân vừa đi vào.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #43